Chương 42. Đời này, Bạch Thanh Nhan ngươi là người của ta.

Kỷ Ninh ôm Bạch Thanh Nhan vào lòng, cằm đặt ở hõm vai y, nhẹ giọng an ủi:

"Ngươi là Đại Hoàng tử, lại là Nhất đẳng Võ tướng Ngọc Dao. Huống chi ngươi tự đặt ra nhiều yêu cầu nghiêm khắc cho chính mình như thế, bá tánh cũng dựa dẫm, kỳ vọng. Thậm chí có người chỉ kính trọng ngươi, bỏ qua Hoàng đế. Phụ hoàng cố kỵ ngươi cũng là điều dễ hiểu. Ngươi cũng không cần để trong lòng. Nếu thật sự quá vất vả, ngày thường buông bỏ chút ít cũng được."

"Buông bỏ? Nếu có thể làm được mười phần thì phải cố gắng làm hết sức. Những thứ ta gánh vác đều là việc đại sự của người Ngọc Dao. Nếu có thể làm tốt lại không chịu tận lực sẽ khiến bá tánh thất vọng. Chỉ vì lấy lòng phụ hoàng liền ăn không ngồi rồi, ta thật sự không muốn."


"Ngươi vẫn luôn tự làm khó mình như vậy."

Thanh âm Kỷ Ninh mang theo một tia bất đắc dĩ. Bạch Thanh Nhan do dự chớp mắt một cái, nhỏ giọng hỏi:

"Hay là ngươi cũng cảm thấy 'nước trong thì không có cá', không tán thành ta làm mọi chuyện hết sức sao?"

"Bất luận ngươi làm cái gì ta đều tán thành. Chỉ là ta không muốn thấy ngươi quá mệt mỏi." Kỷ Ninh thở dài, "Hôm nay gặp lại thấy ngươi gầy đi một chút. Thanh Nhan, ngươi có biết thấy ngươi vất vả như vậy, ta sẽ đau lòng?"

"Ta... Ta không cố ý làm ngươi đau lòng."

"Ta biết ta biết." Kỷ Ninh cười, chuyển đề tài, "Hôm nay ta chờ ngươi trên núi, vừa lúc thấy một con thỏ mập. Đến đây, ta nướng cho ngươi ăn, ha ha. Cũng cho ngươi xem tài nghệ của lang quân ngươi."

"Lang... ?" Bạch Thanh Nhan trên mặt lập tức hiện lên tia khó xử. Da mặt y vốn mỏng, ngày thường chỉ gọi tên xưng hô với đối phương. Mặc dù hai người sớm đã có hành động cá nước thân mật, nhưng loại xưng hô buồn nôn này y không thể gọi lên đến miệng. Kỷ Ninh dẫu biết y như vậy mà vẫn cố ý trêu đùa:


"Sao vậy? Chẳng phải trong sơn động này chính miệng ngươi gọi ta là 'Kỷ lang' sao? 'Kỷ lang', 'lang' này còn không phải 'lang' trong 'lang quân'?"

Sự tình đúng là như vậy. Nhưng khi đó Bạch Thanh Nhan bị Kỷ Ninh làm cho mê muội, ba hồn bảy vía sớm bay đi mất, một tiếng gọi kia hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Tuy rằng chỉ là một loại xưng hô nhưng cũng là cực hạn của y. Giờ phút này lại bị Kỷ Ninh đem ra đùa cợt, Bạch Thanh Nhan hùng hổ đứng dậy, quay lưng đi ra ngoài.

"Đi đâu vậy?"

Mới đi được một bước đã bị Kỷ Ninh bắt lấy cổ tay. Bạch Thanh Nhan không quay đầu lại, thanh âm cũng hết sức tự nhiên:

"Không phải ngươi muốn nướng thỏ sao? Ta thay ngươi đi nhặt củi."

"Không cần ngươi đi. Ngươi mỗi ngày mệt mỏi như vậy, đâu đâu cũng cần ngươi nhọc lòng. Đã tới chỗ ta rồi, sao còn có thể để ngươi tự tay làm lấy?"


Kỷ Ninh vừa nói vừa đứng lên, từ phía sau vòng tay ôm lấy Bạch Thanh Nhan. Hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vành tai y, sau đó nói:

"Tới chỗ ta, ngươi cứ tự nhiên nghỉ ngơi, mọi chuyện đều để ta."

"..."

"Khi nãy cũng không phải ta đùa cợt ngươi. Chỉ là ta rất cao hứng... Biết trong lòng ngươi đối đãi với ta như vậy, coi ta là... Khụ, lang quân... Ngươi không biết ta có bao nhiêu cao hứng."

Bạch Thanh Nhan nghe đến đó, một tia không vui đã mau chóng tan biến. Y cũng thấp giọng đáp:

"Việc này còn cần phải nói ra sao? Một khi đã nguyện ý cùng ngươi... làm những chuyện đó, ngươi cũng tự biết trong lòng ta coi ngươi là người nào."

"Tất nhiên là vậy. Chỉ là chính miệng ngươi nói ra, ta càng có cảm giác giấc mơ thành sự thật. Bạch Thanh Nhan à Bạch Thanh Nhan, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, đến lần gặp trước ngươi mới gọi ta một câu. Ngươi không biết ta đã chờ những lời này bao lâu. Ngươi không biết, chỉ một câu này của ngươi, với ta mà nói chính là một lời khẳng định..."
Kỷ Ninh dừng một lát, thanh âm càng thêm phần trịnh trọng:

"... Đời này, Bạch Thanh Nhan ngươi, là người của ta!"