Chương 43. Một đời tự tôn kiên cường, ta thay ngươi bảo vệ.

Một câu này nói ra, Bạch Thanh Nhan lại càng yên lặng. Y trầm mặc không nói, thân hình vốn đứng thẳng đĩnh bạt xụi xuống, ngả về phía sau dựa dẫm... Cánh tay vững chãi phía sau tự nhiên tiếp nhận y. Chỉ có chốn này, không những có thể buông xuống gánh nặng hào quang của "Thái tử Ngọc Dao", mà chính mình cũng có thể toàn tâm toàn ý giao cho hắn.

Kỷ Ninh cũng cảm nhận được. Vòng tay đang ôm lấy Bạch Thanh Nhan dùng thêm sức như thể muốn đem người nọ khảm vào máu thịt. Bạch Thanh Nhan cũng nhấc tay lên, bao trùm lấy tay Kỷ Ninh. Chỉ trong khoảnh khắc, Kỷ Ninh đảo khách thành chủ, đem tay Bạch Thanh Nhan đặt trong tay mình, siết chặt y trong lồng ngực.

Trong sơn động chỉ còn nghe được tiếng củi lửa lách tách bập bùng. Hai người an tĩnh đứng một lát, trong lòng Bạch Thanh Nhan lại giống như trải qua một trận sự tình kinh tâm động phách. Chẳng biết vì sao, lại cảm thấy muốn rơi lệ.


Kỷ Ninh thở dài.

"Ta biết con người ngươi như thế nào. Kỳ thật ta cũng quá đòi hỏi... Ngươi ngày thường có để ta trong lòng hay không, chẳng lẽ ta không biết? Cũng không phải chỉ qua câu nói kia mới biết được tâm ý của ngươi."

Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

"... Bạch Thanh Nhan ngươi, thoạt nhìn bề ngoài hiền hòa dễ gần, bên trong cốt cách lại thanh cao cao ngạo. Bên trong chống đỡ triều đình, bên ngoài chu toàn chư quốc, quân vương vi phụ* không những không giúp còn tìm cách cản tay... Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mệt sao? Bạch Thanh Nhan ngươi dựa vào lòng tự tôn cùng ý chí kiên cường mà sống. Nếu đánh gãy căn cốt này, so với gϊếŧ ngươi còn khiến ngươi thống khổ hơn. Chỉ sợ ngươi chẳng sống nổi nữa."

*Quân vương vi phụ: Hoàng đế là cha.

Lời này của Kỷ Ninh thế mà lại đem tình cảnh của Bạch Thanh Nhan minh bạch rõ ràng. Gương mặt tràn đầy thương xót nâng niu khiến Bạch Thanh Nhan không nói lên lời, chỉ gắt gao nắm lấy tay Kỷ Ninh. Mà Kỷ Ninh cũng siết chặt tay y, khẽ khàng đặt môi lên.


Bạch Thanh Nhan ngẩng đầu, tầm nhìn vừa đúng đối diện ánh mắt Kỷ Ninh. Đôi mắt ấy vẫn như cũ mang theo ý cười, trong ánh lửa trại bập bùng lại lấp lánh như ẩn chứa hàng triệu ngôi sao trong dải ngân hà. Hắn vẫn mân mê môi trên tay Bạch Thanh Nhan, trịnh trọng nói:

"... Cho nên đời này ta không tiếc tính mạng mình, chỉ cần bảo vệ lòng tự tôn cùng ý chí kiên cường của ngươi. Nếu có người muốn làm nhục ngươi, trước hết phải bước qua xác Kỷ Ninh ta đã."

...

Trong lòng Bạch Thanh Nhan dâng lên một trận đau đớn, khe khẽ mở mắt, thở hổn hển. Trước mặt làm gì có sơn động hay ánh lửa? Chỉ có một màn đêm u ám mênh mông không điểm dừng. Y nhất thời hoảng hốt, tâm can lại kinh hoàng không thôi, dường như không phải nhớ lại chuyện cũ năm xưa mà là trải qua một cơn ác mộng.


Hoặc là hồi ức chỉ đơn giản là hồi ức. Hiện thực trước mắt mới là ác mộng.

Trong gian phòng tăm tối chỉ có chút chấm sáng lập lòe của an thần hương đang cháy. Lúc này hương cũng sắp tàn mà Kỷ Ninh vẫn chưa trở về. Bạch Thanh Nhan nhìn chằm chằm chấm sáng từ từ lan xuống dưới, hóa thành tàn tro xám lợt, cuối cùng vụt tắt. Chẳng biết đã qua bao lâu, chân trời dần nhuốm sắc trắng nhàn nhạt, Bạch Thanh Nhan thế mà bất tri bất giác thức tới hừng đông.

Chờ đến khi ngoài trời bừng sáng rõ, Kỷ Ninh đẩy cửa bước vào. Quả nhiên như lời thân binh nói, dưới mắt hắn thâm quầng một mảng, thoạt nhìn có chút tiều tụy. Thấy Bạch Thanh Nhan mở to hai mắt nhìn hắn, hắn mới đầu sửng sốt, ngay sau đó biểu tình âm trầm hẳn xuống:

"Ngươi vẫn còn bày ra dáng vẻ kiệt ngạo sao? Xem ra chỉ có ngoài miệng chịu phục, trong lòng lại vẫn thịnh khí lăng nhân *."
*Thịnh khí lăng nhân: Khí thế ngang ngược kiêu ngạo bức người.

Thần sắc hắn u ám, ném lên giường một cái túi lớn. Miệng túi mở rộng, những thứ bên trong văng ra ngoài.

Bạch Thanh Nhan liếc nhìn một cái, sửng sốt không tin nổi vào hai mắt mình.

Vài khối ngọc lớn hình thù kỳ quái. Xung quanh còn có các loại chuông nhiều màu, lụa đỏ, roi mây. Kẹp đầu ngực, khóa hàm, xích sắt,... Mấy thứ này đều đang lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Bạch Thanh Nhan theo bản năng giật giật vài cái, vội vàng rúc sâu hơn vào trong chăn.

Gần như ngay lập tức, Kỷ Ninh một tay rút chăn ném ra ngoài, Bạch Thanh Nhan cuộn tròn run rẩy bại lộ trước mắt hắn, không còn gì che đậy.

Hồi ức trong sơn động đột nhiên ùa đến choáng ngợp trong đầu Bạch Thanh Nhan.

Kỷ Ninh trong hồi ức gương mặt ngây ngô mà ôn nhu, luôn mang theo nét tươi cười. Còn Kỷ Ninh trước mặt thần sắc âm trầm, ảm đạm. Hai khuôn mặt dần dần trùng khớp, Kỷ Ninh trước mặt mở miệng nói, trong đầu Bạch Thanh Nhan cũng đồng thời vang lên thanh âm mơ hồ.
"...Cho nên đời này ta không tiếc tính mạng mình, chỉ cần bảo vệ lòng tự tôn cùng ý chí kiên cường không chịu khuất phục của ngươi ..."

"Cũng chẳng sao. Nếu ngươi không chịu hạ mình, ta giúp ngươi, thay ngươi đập vỡ cái thứ cao ngạo vô dụng này."

"... Nếu có người muốn làm nhục ngươi..."

"Giờ ngươi muốn tự mình động thủ hay để ta trói ngươi lại nhét vào đây?"

"... Trước hết phải bước qua xác Kỷ Ninh ta đã."

"Xem ra ngươi muốn ta động thủ? Đây là ngươi tự tìm!"