Editor: Nha Đam


Bình tĩnh và thanh cao.


Nhìn thấy cô đặt đũa xuống, Ngôn Sanh ngừng ăn động tác mì, ngước mắt lên nhìn cô.


Nhẹ nhàng hỏi: "Em ăn no rồi sao?"


Đôi mắt màu hổ phách của Ngài Tổng thống cực kỳ bình tĩnh, sau đó anh nói tiếp: "Nếu chưa no thì em có thể ăn luôn bát mì này của anh nè."


Phong Thiển chớp chớp mắt, nhìn Ngài Tổng thống trước mặt, lại yên lặng sờ bụng.


Cô lắc đầu: "Em ... Em no rồi."


Ngôn Sanh dừng lại.


Hàng mi xinh đẹp khẽ rũ xuống, che đi tia sáng trong đôi mắt màu hổ phách.


Ngài Tổng thống lại cầm đũa lên, giọng nói nhẹ nhàng: "Ừm."


Sau đó...


Từ từ ăn hết phần mì còn lại trong bát.


Động tác vẫn tao nhã như mọi khi.


Phong Thiển yên lặng nhìn.


Ăn xong bữa tối.


Ngôn Sanh đứng dậy, từ từ xếp đống bát đĩa và đũa vào nhau , sau đó đi về phía phòng bếp.


Phong Thiển chớp mắt.


Ngài Tổng thống cũng sẽ tự mình làm việc nhà à ...


Đôi mắt xinh đẹp của cô xoay chuyển, nhẹ nhàng nói: "Anh có cần em giúp không?"


Phong Thiển cảm thấy.


Đối phương tự nấu ăn bởi vì cô làm lãng phí thời gian, bây giờ lại còn tự mình đi rửa bát.


Cô lại không phải làm bất cứ cái gì.


Điều này không khỏi khiến trong lòng Phong Thiển có chút băn khoăn.


Người đàn ông nghe thấy giọng nói của cô không khỏi dừng lại.


Một lúc sau.


Anh nhẹ nhàng nói: "Thiển Ngoan, mau lại đây."


Phong Thiển "Vâng" một tiếng rồi ngoan ngoãn đi tới.


Ngài Tổng thống tiếp tục bên bát đũa vào phòng bếp, đặt nó vào bồn rửa.


Cô chạy tới, thò đầu nhìn cái bát trong bồn rửa.


Nhìn lên Ngôn Sanh một lần nữa.


"Em phải làm gì vậy ạ?"


Ngài Tổng rũ mắt nhìn cô.


Ánh sáng trong đôi mắt màu hổ phách càng lúc càng thêm sâu sắc.


Anh từ từ đưa ngón tay lên và nhẹ nhàng đặt lên vai cô.


Cúi xuống và tiến lại gần hơn.


Đôi mắt bình tĩnh nhìn cô.


Đối phương bỗng nhiên đến gần khiến Phong Thiển sững sờ tại chỗ.


Ánh mắt ngơ ngác nhìn đối phương.


Ngài Tổng thống cười nhẹ.


Đầu ngón tay chạy dọc theo vai cô gái, hướng lên trên.


Từ từ rơi vào sườn mặt của cô.


Sau khi chạm vào làn da trắng mịn của cô, đầu ngón tay dừng lại một chút.


Lại không nhanh không chậm cọ một chút.


Giọng điệu của Ngôn Sanh vô cùng nhẹ nhàng: "Em ở bên cạnh anh nhé."


"Chỉ cần nhìn là được rồi."


Đôi mắt màu hổ phách của ngài Tổng thống phản chiếu khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của cô.


Tâm trạng vui vẻ khiến anh không hỏi không cong khóe môi.


Anh từ từ đừng dậy đi đến chỗ bồn rửa, vặn nước rồi bắt đầu rửa bát.


Ngay cả khi làm việc nhà như vậy cũng không làm giảm đi vẻ thanh cao của ngài Tổng thống.


Nó giống như đã được khắc vào xương cốt một cách tự nhiên vậy.


Không cần phải cố tình làm điều đó.


Phong Thiển đứng tại chỗ.


Cô đưa tay lên chạm vào mặt mình.


Vừa rồi khi đầu ngón tay của đối phương vuốt ve mặt cô, dường như có một luồng điện nhỏ luồn qua khiến cô tê dại.


Có một loại cảm giác không được tự nhiên.


Phong Thiển nhìn bóng lưng cao gầy của Ngài Tổng thống, không khỏi có chút giật mình.


Cho đến khi đối phương rửa bát xong, đi về phía mình, Phong Thiển vẫn có chút mơ mơ màng màng


Ngôn Sanh lấy khăn lau nước trên tay.


Sau khi lau khô.


Theo thói quen nắm lấy tay cô.


"Em buồn ngủ à?"


Ngôn Sanh nghiêng mắt nhìn về phía cô.


Phong Thiển lắc đầu.


"Vẫn chưa."


Không buồn ngủ?


Ngôn Sanh cụp mắt xuống.


Đề nghị: "Vậy thì xem phim nhé?"


Phong suy nghĩ một chút rồi gật đầu "Được ạ."


Ngôn Sanh đưa cô vào phòng khách và bật TV lên.


Cầm khiển lên chuyển sang ứng dụng xem phim.


Anh quay sang hỏi cô: "Em muốn xem phim gì?"


Phong Thiển sững sờ, nói: "Phim nào cũng được."


"Ừm."


Ngài Tổng thống nhẹ nhàng đáp lại.


Nào cũng được?


Vậy thì đơn giản rồi.