Editor :  Nha Đam


Ngôn Sanh tùy ý chọn một bộ phim.


Phong Thiển nhìn vào cái tên.


Buổi trưa.


Nhìn cái tên cũng không nhìn ra thể loại gì.


Chỉ nghe thấy người nọ ở bên cạnh nói: "Hình như đây là một bộ phim mới chiếu rạp cách đây không lâu, xem thử đi."


Phong Thiển phụ họa gật gật đầu.


Ngài Tổng thống chọn phim, bấm vào xem, đứng dậy tắt đèn trong phòng khách.


Phong Thiển chớp mắt.


Phòng khách lúc này tối om, chỉ có ánh sáng trên màn hình TV.


Ngôn Sanh trở lại.


Anh ngồi xuống và hỏi cô.


"Em có sợ bóng tối không?"


Phong Thiển lắc đầu: "Không ạ."


Nghe câu trả lời của cô, Ngôn Sanh không khỏi dừng lại.


Trong đôi mắt màu hổ phách mang vài phần tăm tối, bởi vì ánh sáng quá tối, Phong Thiển không nhìn thấy ánh mắt của đối phương.


Chỉ thấy Ngài Tổng thống thay đổi thái độ bình thường, có chút ngoan ngoãn yếu đuối, giọng điệu có phần tủi thân: "Nhưng ... Anh sợ."


Phong Thiển: "?"


Cô chớp chớp mắt.


Mảnh nhỏ sợ bóng tối?


"Vậy thì anh có thể không cần tắt đèn đâu."


Phong Thiển có chút buồn bực.


Mảnh nhỏ sợ bóng tối quả thực là chuyện lạ.


Nhưng mà... Tại sao lại tắt đèn?


Ánh mắt hổ phách của Ngôn Sanh nhàn nhạt lóe lên.


Anh từ từ tiến về phía cô.


Vòng tay qua lưng cô, nhẹ nhàng ôm lấy.


Đầu tựa vào vai cô.


"Thiển Thiển ở đây, cho nên anh không sợ."


Ngài Tổng thống mặt không đổi sắc.


Một chút cũng không quan tâm đến việc mình sợ bóng tối bị phơi bay trước mặt cô.


Phong Thiển sửng sốt, lại chớp chớp mắt.


"Vâng, được."


Chỉ là...


Ôm có chút chặt.


Cô từ từ đưa mắt lên màn hình TV.


Phim mới khởi quay cách đây không lâu.


Ban đầu, đó là một phim có tiếng vang.


Phong Thiển: "......"


Phim kinh dị?


Cô chớp mắt.


"Anh ơi, hình như đây là một bộ phim kinh dị."


Mảnh nhỏ sợ bóng tối.


Nên ... Chắc cũng sợ ma ...


Ngài Tổng thống đang ôm lấy cô dừng lại, ngước mắt lên liếc nhìn màn hình.


Lại bình tĩnh tiếp tục di chuyển một chút về phía cô.


Ngôn Sanh ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi chân của cô.


Ngài Tổng thống từ từ gỡ bàn tay đang ôm eo cô gái ra.


Anh nhẹn nhàng nói: "Em nằm xuống một chút rồi dựa vào sô pha."


Phong Thiển nghiêng mắt nhìn về phía đối phương.


"Dạ."


Ngoan ngoãn làm theo.


Nằm hơi ngả lưng vào ghế sofa.


Giây tiếp theo.


Một người đàn ông có thân hình cao gầy, nằm trên đùi cô gái như một đứa trẻ.


Đầu ngón tay cũng nhẹ nhàng xoa xoa ôm lấy eo cô.


Phong Thiển cứng đờ.


Không hiểu sao anh lại nằm trên đùi mình.


Chỉ nghe thấy đối phương thấp giọng nói: "Thiển Ngoan, cho anh nằm nhờ một chút nhé. Anh sợ..."


Phong Thiển: "?"


Không phải...


"Anh, nếu anh sợ có thể đổi sang phim khác."


Ngôn Sanh im lặng một lúc.


"Không cần đâu. Thiển Thiển xem là được rồi."


Giọng điệu của Ngài Tổng thống rất bình tĩnh.


Đầu hơi bọ cọ rồi vùi vào bụng của cô.


Phong Thiển không được tự nhiên chớp chớp mắt.


Lời muốn nói nghẹn trong cổ họng.


"Thôi được rồi."


Giọng cô có chút bất lực.


Mặt Phong Thiển không cảm xúc nhìn bộ phim kinh dị đang chiếu trên màn hình TV.


Sợ lắm à?


Thì ra mảnh nhỏ yếu đuối như vậy ...


...


Cô banh mặt xem cả bộ phim.


Sau khi xem xong phim, Phong Thiển nhìn xuống mảnh nhỏ đang nằm trên đùi mình.


Đối phương hình như ... Ngủ rồi.


Có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ.


Phong Thiển ngừng lại, bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào mái tóc đen nhánh của Ngôn Sanh.


Có chút mềm mại.


Cô nhỏ giọng nói: "Anh ơi, hết rồi".