Chương 13. Bạch Thanh Nhan, đừng đi!

Vạn Nhi rón rén tiến lại gần. Cánh cửa mở ra, tân nương một thân thịnh trang* đứng trước cửa sổ. Chẳng biết tại sao, Vạn Nhi lại sinh ra chút cảm giác quen thuộc không nói nên lời. Đúng lúc đó, tân nương chậm rãi xốc khăn trùm đầu lên, mở miệng nói chuyện:

*Thịnh trang: Trang phục đầy đủ, lộng lẫy.

"Thuốc làm sao?"

Thanh âm khàn khàn này, gương mặt thanh tuyển này! Lông tơ toàn thân Vạn Nhi đều dựng đứng cả lên... Đây, đây chính là Bạch Vong! Trách không được nàng cảm thấy tân nương hết sức quen thuộc, vậy mà lại là Bạch Vong giả trang!

Y vậy mà đóng vai thành tân nương lẻn vào phủ Tướng quân! Vậy tân nương chân chính đi đâu rồi? Trọng yếu nhất chính là, y muốn làm gì? Trời ơi, vậy mà có thể làm đến tận bước này, chứng tỏ y mưu đồ đã lâu! Chẳng lẽ, chuyện mình cứu y bên ngoài Kim Tiêu Túy cũng nằm trong kế hoạch của y nốt sao?!


Y có phải là muốn hành thích Kỷ Ninh Tướng quân ngay tại đêm tân hôn!

"Giọng nói của ngươi lại thành dạng này." Người đứng ngoài cửa sổ thở dài nói, "Hỏa công tâm, quả nhiên, trong lòng ngươi vẫn còn lo lắng cho hắn."

"Cho tới bây giờ, còn nói chuyện này để làm gì." Vạn Nhi nghe được thanh âm lạnh lùng của Bạch Vong, "Ngươi nói là thuốc gì đây?"

"Chính là cái này. Ban đầu đưa cho ngươi Mông Hãn dược*, dược hiệu chỉ sợ không đủ. Loại này, ngươi trộn với Mông Hãn dược lúc trước cho hắn uống, càng bảo đảm. Kể cả ngươi cầm đao cắt cổ hắn, hắn cũng sẽ không tỉnh lại."

*Mông Hãn dược: Thuốc gây mê.

"..."

Bạch Vong nhận thuốc, ngập ngừng đôi chút.

"Ngươi đem thuốc này bôi bên trong chén của hắn là được. Đến lúc đó, hai loại thuốc hỗn hợp lại, lập tức có hiệu quả. Sau khi sự thành ta tới đón ngươi, đối ngoại chỉ nói là có người báo thù, phu thê mới cưới đều mất mạng. Thi thể tân nương ta cũng đã chuẩn bị kỹ càng."


Vạn Nhi nghe lại càng kinh hãi. Đây là người nào, vậy mà có thể nghĩ ra chủ ý tàn nhẫn như vậy? Nhưng bên trong cửa sổ, thần tình Bạch Vong không thay đổi, chỉ là chăm chú nhìn bao thuốc trong tay.

"Được."

Thật lâu sau, y đáp. Sau đó, y ngay trước chóp mũi người bên ngoài kia kéo cánh cửa sổ xuống. Y một câu cũng không nhiều lời.

Vạn Nhi thấy người ngoài cửa vẫn đứng một hồi lâu, rồi nhẹ giọng bật cười. Nhưng trong sân an tĩnh, giọng cười khe khẽ này lại khiến người ta rùng mình. Hắn chậm rãi rời đi, vẫn còn lẩm nhẩm:

"Quả nhiên, trong lòng ngươi vẫn không thể quên. Xem ra một bước này là đúng. Hạc Đỉnh Hồng* kia, Kỷ Ninh chỉ cần uống phải một chút sẽ chết ngay lập tức, thần tiên cũng không cứu được."

*Hạc Đỉnh Hồng: Hồng tín thạch (Thạch tín). Đây là khoáng vật tự nhiên của Asen (III) Oxit. Độc tố này sau khi đi vào cơ thể sẽ khiến cho protein trong cơ thể biến chất, mất đi hoạt tính, gây tắc nghẽn đường cung cấp dưỡng khí cho các tế bào, khiến người nhiễm độc mau chóng rơi vào trạng thái tử vong. Chất độc này có cơ chế hoạt động và cách phát huy tác dụng khá giống với chất độc Hidro Xyanua.


Hạc Đỉnh Hồng?! Bạch Vong muốn hạ độc Kỷ Tướng quân, gϊếŧ chết ngài sao? Nếu Kỷ Tướng quân thật sự uống phải Hạc Đỉnh Hồng...

Nàng gắt gao che miệng mình, núp ở sau bóng cây, chỉ sợ phát ra một điểm thanh âm. Mãi cho đến khi người này đi xa, nàng vẫn không kịp lau mồ hôi lạnh, lập tức nhanh chóng chạy tới yến hội. Nhất định phải đi nhắc nhở Kỷ Tướng quân, Bạch Vong đang ở ngay bên trong tân phòng, y muốn mưu hại Tướng quân! Nếu chậm trễ, sẽ không còn kịp nữa!

Vạn Nhi một lòng muốn đi báo tin cho Kỷ Ninh. Nàng căn bản không nghĩ tới việc bám theo nam nhân này xem xét một chút, hắn đến cùng là có lai lịch gì; Nàng lại càng không nghĩ đến, người này sau khi gặp gỡ Bạch Thanh Nhan, vậy mà lại đi gặp một người khác.

Bên ngoài phủ Tướng quân, trong một con hẻm nhỏ u ám. Một đỉnh kiệu quan lặng yên không tiếng động dừng ở bên trong, chìm vào bóng đêm. Phó Diễm đứng trước cỗ kiệu, thần thái ôn hòa mang theo vài phần cung kính.
Một thanh âm sắc bén không phân biệt nam nữ truyền đến:

"Ngươi đổi thuốc rồi?"

Thanh âm Phó Diễm bình thản trấn định:

"Ta đem Mông Hãn dược đổi thành Hạc Đỉnh Hồng. Ta sợ y không thể hạ quyết tâm đâm chết Kỷ Ninh... Vậy liền coi là đẩy y một bước."

"Thái tử Ngọc Dao kia, sao có thể không chịu gϊếŧ Kỷ Ninh? Kỷ Ninh chính là thù địch hại y diệt quốc phá gia đó."

"Giữa bọn họ có một đoạn sự tình gút mắc."

"Hóa ra là vậy." Người kia cười lạnh một tiếng, "Chẳng trách Kỷ Ninh muốn giấu diếm sự tồn tại của y. Nhưng đã từng có qua sự tình dâʍ ɭσạи, y bây giờ có thể cam tâm ám sát Kỷ Ninh sao?"

"Cho nên ta mới đem Mông Hãn dược đổi thành Hạc Đỉnh Hồng, miễn cho y đổi ý."

"Nếu y đột nhiên phản bội, ngay cả Mông Hãn dược cũng không chịu hạ thì sao?"

"Sẽ không." Phó Diễm khẳng định mười phần đáp, "Y đã bị Kỷ Ninh tổn thương thấu tim. Coi như tâm tính y cho dù có tốt, kỳ thật cũng chỉ là phàm nhân. Y đã sớm chặt đứt tơ tình trong tim, dù là không đi đến nổi bước cuối cùng, nhưng loại chuyện này, y tất nhiên sẽ làm."
"Phó Đại nhân đã nói vậy, ta liền tin tưởng ngươi. Cũng tốt, đây là mượn tay Thái tử Ngọc Dao diệt trừ Kỷ Ninh, sau đó, ngươi lập tức đưa y vào trong cung."

"Bệ hạ thật sự phải có được Thái tử Ngọc Dao ư?"

"Bệ hạ người muốn dùng y làm một chuyện đại sự. Chỉ có thể hận Kỷ Ninh luôn luôn cản trở, trên băng nguyên không thể bắt được y. Bây giờ, Kỷ Ninh này danh tiến đang thịnh, dân vọng lại cao, hắn mới đại thắng trở về, trong vài năm Bệ hạ đều không thể công khai trừng trị hắn. Nếu phải chờ đợi thêm mấy năm nữa, sự tình của Bệ hạ sẽ bị chậm trễ. Cho nên lần này ngươi nhất định phải thành công. Ghi nhớ chưa?"

"Đã nhớ."

Phó Diễm đáp xong, màn kiệu "soát" một tiếng rơi xuống. Hắn vẫn đứng sững tại chỗ, đưa mắt nhìn cung kiệu dần dần đi xa. Kính cẩn trên mặt hắn đã bay biến đâu không thấy, lại hiện ra mấy phần ngưng trọng.
"Thái tử Ngọc Dao Bạch Thanh Nhan... Không nghĩ tới, ngươi vậy mà lại có thân phận ấy. Lần này, sự tình xem ra khó khăn."

Nhưng rất nhanh, hắn mỉm cười:

"Trách không được nhân vật thần tiên như thế, khiến người vừa gặp đã cảm mến. Bệ hạ muốn ngươi, ta cũng muốn ngươi... Ai cũng đều muốn ngươi. Vì sao ta lại phải cung cung kính kính đưa ngươi vào trong cung?"

Kỷ Ninh ngồi trong sảnh đường, bên tai là tiếng ăn uống linh đình, trước mặt là một mảnh cười nói tung hô. Nhưng thần hồn của hắn căn bản không dừng ở chỗ này. Ai đến mời rượu hắn đều không cự tuyệt. Người người đều chúc mừng hắn song hỷ lâm môn, nào có ai biết trong lòng hắn, đâu có nửa phần vui sướng?

Bạch Thanh Nhan, vậy mà thật sự không tới.

Kỷ Ninh bắt đầu mơ hồ hoài nghi, một tháng trước, hắn tại Kim Tiêu Túy gặp được người kia, có phải thật sự là Bạch Thanh Nhan? Hay vẫn chỉ là hắn tưởng niệm thành tật, sinh ra ảo tưởng?
"Kỷ Ninh Tướng quân!"

Một tiếng gọi khiến hắn bừng tỉnh. Hắn đột ngột ngẩng đầu: Người mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, mồ hôi ròng ròng, không phải Vạn Nhi thì là ai?

Hắn bất chợt đứng lên, nhanh chân nghênh tiếp. Vạn Nhi vừa muốn nói chuyện, bị hắn dùng sức đè bả vai lại, túm qua một bên vào trong chính điện. Bốn phía không có lấy một bóng người, thanh âm Kỷ Ninh nói chuyện đều run rẩy:

"Là y sao? Y tới rồi?"

"Là y, là Bạch Vong! Bên trong tân phòng kia không phải cái gì tiểu thư Phó gia, đó chính là Bạch Vong! Ta nhìn thấy y cùng người khác bí mật mưu đồ, muốn dùng Hạc Đỉnh Hồng mưu hại Tướng quân!"

Nhưng Kỷ Ninh tựa hồ căn bản không có nghe được nửa câu sau của nàng, trong miệng chỉ lặp đi lặp lại:

"Y thật sự đến rồi... Tốt! Tốt lắm!"

Thời điểm nói lời này, cơ bắp bên má hắn khẽ run, đôi mắt lại sáng đến dọa người, không biết là vui hay là giận. Vạn Nhi chưa bao giờ thấy hắn trong bộ dạng này, nhất thời bị dọa đến nói không ra lời. Nhưng Kỷ Ninh cũng chẳng liếc nhìn nàng lấy một chút, nhanh bước xông ra ngoài.
"Kỷ Tướng quân! Y, y muốn mưu hại Tướng quân đó!"

Kỷ Ninh vẫn như cũ nhanh chân hướng về phía trước, đối với nàng ngoảng mặt làm ngơ. Vạn Nhi vội vã hai ba bước đuổi theo, lại bị mạnh mẽ hất ra. Nàng lảo đảo một cái, ngã xuống mặt đất.

"Kỷ Tướng quân!"

Nhưng đến bóng lưng của Kỷ Ninh cũng không còn thấy. Vạn Nhi một mình quỳ gối trong chính điện chẳng có lấy một bóng người, không cam lòng cắn môi. Đúng lúc này, một người đỡ nàng lên.

"Tướng quân tự có chừng mực. Chuyện này nàng không cần quản."

Vạn Nhi ngẩng đầu một cái, nhìn thấy Long Dã.

"Thế nhưng..."

"Không có chuyện gì. Sự tình của bọn họ, tự bọn họ xử lý. Chuyện này vốn không có quan hệ gì với nàng."

Bên trong tân phòng.

Bạch Thanh Nhan đứng bên cạnh bàn, trước mặt là một bình rượu và hai chiếc chén. Men sứ đỏ thẫm, bên trên dùng mạ vàng phác họa hình vẽ cát tường thập phần tinh xảo. Nhưng ánh mắt Bạch Thanh Nhan lại chỉ nhìn chằm chằm vách sứ trắng bóng loáng bên trong... Y cơ hồ muốn đem bao thuốc trong tay bóp nát. Giấy vàng trong tay y vang lên thanh âm loạt soạt, lại chẳng biết tại sao mãi chậm chạp không hạ thủ được.
Chỉ cần bôi thứ này bên trong vách chén, lại rót rượu cho Kỷ Ninh. Đợi hắn hôn mê ngã xuống, sau đó một kiếm đâm xuyên tim hắn.

Bạch Thanh Nhan hít sâu một hơi, chậm rãi mở lớp giấy bao bên ngoài. Y nhìn chằm chằm bột phấn kia, lại ngập ngừng dừng lại. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, như thể có người liều mạng băng băng mà tới!

Là ai? Bạch Thanh Nhan run tay một cái, vô thức đem bao thuốc nắm trở lại trong lòng bàn tay. Y vừa mới đem khăn trùm đầu một lần nữa che lại, người kia đã vọt tới trước cửa.

Đại môn bị dùng sức đẩy ra, phát ra tiếng cọ xát chói tai.

Bạch Thanh Nhan nghe được tiếng người kia đi tới, từng bước một, mỗi một bước như đeo nặng ngàn cân. Y biết, có hỷ phục rộng rãi đỏ tươi che giấu, căn bản sẽ không nhìn ra thân hình. Dù sao từ lúc xuống khỏi hỷ kiệu, Kỷ Ninh cùng y hoàn thành toàn bộ nghi thức bái đường, lại chưa từng nhận ra mình. Không có đạo lý nào giờ phút này hắn lại có thể nhận ra.
Người kia đi đến trước mặt y, ngừng lại. Bạch Thanh Nhan có thể nghe được âm thanh hô hấp nặng nề, càng ngày càng gấp rút. Trên người hắn là khí tức quen thuộc, lại xen lẫn mùi thuốc nồng nặc... Là kim sang dược. Bị mình đâm một dao kia, cũng chẳng qua mới chỉ là một tháng. Kỷ Ninh có thể chống đỡ cả một ngày, lại là cưỡi ngựa, lại là bái đường, chỉ sợ vết thương đã sớm không chịu nổi gánh nặng.

Hắn liều mạng đến dạng này, chính là vì muốn cưới vị Phó tiểu thư kia?

"Ngươi..."

Kỷ Ninh đột ngột mở miệng. Hắn giơ tay lên, đặt tại bên trên khăn trùm đầu đỏ. Bàn tay đó cũng run rẩy hệt như thanh âm của hắn. Bạch Thanh Nhan cho là hắn muốn xốc khăn trùm đầu lên, vô thức muốn tránh. Nhưng tay Kỷ Ninh lại cách lớp khăn trùm, phủ lên mặt y.

Cứ cẩn thận như thế, cách một lớp khăn, tại mắt của y, mũi của y, gò má của y, chậm rãi mường tượng, tựa như muốn dùng ngón tay họa lại toàn bộ gương mặt y.
Bạch Thanh Nhan không thể nhúc nhích. Biểu hiện của Kỷ Ninh cơ hồ khiến y quên mất mình đang giả dạng tân nương của hắn. Không, chính vì y giả dạng tân nương kia, phần trân trọng quen thuộc này mới càng khiến toàn thân y cứng ngắc...

Đột nhiên, Bạch Thanh Nhan bị hai tay vươn đến dùng sức siết chặt, va vào một lồng ngực cứng rắn! Cách khăn trùm đầu đỏ, Kỷ Ninh dùng hết sức hôn lên môi y!

"A...ưm!"

Một chớp mắt tiếp theo, khăn đỏ kia bị dùng sức kéo xuống, Kỷ Ninh đặt cả người Bạch Thanh Nhan lên trên bàn, hôn y đến mưa rền gió dữ.

Bạch Thanh Nhan một cước đá vào bên hông Kỷ Ninh, sắc mặt Kỷ Ninh nháy mắt trắng bệch. Bạch Thanh Nhan lập tức ý thức được, nơi đó là vết thương của Kỷ Ninh. Y giật mình sửng sốt một chút mới nhớ tới phải tránh thoát. Nhưng Kỷ Ninh đột nhiên ra sức, dùng toàn bộ khí lực toàn thân ôm lấy y.
"Đừng đi, Thanh Nhan, đừng đi!"

Đau đớn kịch liệt khiến trên mặt Kỷ Ninh nhiễm một tầng mồ hôi lạnh. Nhưng kể cả như thế, Bạch Thanh Nhan vẫn như cũ không cách nào tránh thoát khỏi cái ôm của hắn. Kỷ Ninh kịch liệt thở hổn hển, hắn quá đau, ngay cả đứng lên cũng không nổi, nhưng hắn tựa như người sắp chết đuối dùng hết sức ôm lấy một khúc gỗ nổi, tuyệt không chịu buông tay. Bạch Thanh Nhan ra sức giãy giụa, nhưng Kỷ Ninh kiên quyết không thả lỏng, hắn gắt gao cắn môi, chỉ có khi vết thương bị xé rách mới phát ra một tiếng rêи ɾỉ mơ hồ không rõ.

Đến cuối cùng, Bạch Thanh Nhan vẫn còn sức lực, nhưng dạng tuyệt vọng kiên trì này của Kỷ Ninh khiến y cũng cảm thấy như mình đã chìm sâu vào tuyệt vọng. Y ngừng lại. Y cứ như vậy bị Kỷ Ninh vần vò trong ngực, lăn lộn một chỗ trên giường.
Bạch Thanh Nhan cảm giác, cái ôm khiến y hít thở không thông này, phảng phất cả đời cũng không có khả năng tránh thoát nổi.

Kỷ Ninh thở dốc ngay bên tai y. Không biết là đau nói không nên lời hay là cái gì khác. Hắn không ngừng thở hổn hển, không nói câu nào. Bạch Thanh Nhan ngửi được một mùi máu tanh tràn ngập bốn phía. Đúng vậy, dùng sức dạng này, vết thương của Kỷ Ninh sao có thể không rách toạc. Có lẽ, ngay cả thở dốc cũng đã dùng hết khí lực toàn thân của hắn.

Bạch Thanh Nhan cũng không nhúc nhích. Kỷ Ninh ôm quá chặt, y muốn hô hấp cũng phải đem hết khí lực. Liền phảng phất cuộc đời mình, mỗi một bước đi đều tốn sức phí lực hơn hẳn so với người khác.

Bạch Thanh Nhan đột nhiên sinh ra một ý nghĩ... Mình cũng chẳng cần phải tiếp tục hô hấp.

Cũng không cần tiếp tục đâm gϊếŧ hắn.
Cứ như vậy, để miệng vết thương của hắn chảy hết đến một giọt máu cuối cùng. Để cho mình thở ra một hơi cuối cùng. Sau đó cùng nhau chết ở chỗ này.

Không cần lại phải đâm kiếm xuống.

Nhân thế, quá đỗi mỏi mệt rồi.

Một thân căng cứng dồn lực của Bạch Thanh Nhan, cứ như vậy chậm rãi thả lỏng. Y rốt cuộc bị Kỷ Ninh vững vàng giam cầm trong ngực, như một tù phạm bị giữ chặt trong hai cánh tay.