Chương 14. Hắn yêu Bạch Thanh Nhan nhiều năm như vậy, đến hôm nay mới tính là lần đầu tiên hiểu rõ người này.

Trong phòng trầm mặc thật lâu, chỉ có thể nghe được thanh âm hít thở của Kỷ Ninh. Từ ban đầu hổn hển thở dốc cho đến dần dần bình ổn. Hắn chậm rãi đứng rậy, nằm ở trên thân Bạch Thanh Nhan. Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt người kia. Ấm áp, còn sống sờ sờ.

"Ngươi đến rồi."

"Ngươi là nghe nói ta muốn kết hôn, cố ý chạy đến ngăn cản ta sao?"

"Ngươi yên tâm."

"Ta tuyệt sẽ không thích ở bên trên người khác."

"Ta chỉ là vì muốn dụ ngươi đến... Ngươi tức giận, không muốn gặp ta. Thực tế ta rất sợ, sợ cả đời này ngươi cũng không chịu gặp lại ta."

"Cho nên ngươi đừng đi, có được không?"

Từng tiếng ứa máu*, thỉnh cầu đau đớn lại hèn mọn. Kỷ Ninh cẩn cẩn thận thận, chỉ sợ một câu chọc giận Bạch Thanh Nhan khiến y phẩy tay áo bỏ đi mất.


*Bản gốc là "khấp huyết": Chảy máu mắt, đại ý đau đớn đến cùng cực.

Bên trong tân phòng, là trầm mặc thật lâu.

Ánh mắt Bạch Thanh Nhan chậm rãi lướt qua trên mặt hắn. Y cắn chặt răng, cả người kéo căng thành một cây cung... Y quay mặt qua chỗ khác, đây là im ắng kháng cự.

"Để ta nhìn một chút... Để ta nhìn ngươi."

Kỷ Ninh vươn tay, vuốt ve cần cổ Bạch Thanh Nhan. Vết chai trên đầu ngón tay hắn cọ sát qua chóp mũi Bạch Thanh Nhan.

"Không được đụng vào ta."

Thanh âm Bạch Thanh Nhan khản đặc, tựa như sâu bên trong cổ họng đã bị xé rách. Chứng bệnh đuổi không đi nơi yết hầu lại ngóc đầu trở lại.

"Giọng của ngươi làm sao vậy?"

"..."

"Ở lại đây đi. Đừng rời đi nữa. Thanh Nhan, ngươi quên rồi sao? Chúng ta đã từng tốt đẹp như vậy... Mười năm này ngươi ta đều chưa từng tranh cãi một lần... Bệ hạ muốn ta gϊếŧ bọn họ, ta không nói cho ngươi biết, đây là ta sai! Ta thừa nhận! Thế nhưng ta chẳng còn cách nào khác! Đó là Bệ hạ, ta không có cách nào kháng chỉ! Ngươi không thể cho ta một cơ hội để hối cải sao? Mười năm tình cảm của chúng ta, ngươi thật sự có thể nhẫn tâm như vậy?"


Mười năm tình cảm chưa từng cãi nhau một lần lại cho một cơ hội?

Nhẫn tâm?!

Lời của Kỷ Ninh quả thực là si nhân nói mớ, khiến Bạch Thanh Nhan khϊếp sợ không gì sánh nổi. Nhưng chấn kinh lập tức biến thành lạnh lẽo thấu xương, Bạch Thanh Nhan đột nhiên ý thức được, hóa ra Kỷ Ninh vẫn còn chưa biết mình đã khôi phục ký ức...

Cho nên đến giờ này khắc này, hắn còn muốn tiếp tục lừa gạt mình!

Hắn lại còn có mặt mũi nói mình nhẫn tâm... Nếu ký ức của mình không khôi phục lại, Kỷ Ninh liền có thể yên tâm thoải mái như thế lừa gạt mình? Cái này gọi là một khi đã lừa, liền muốn gạt mình cả đời!

Đến cùng là ai nhẫn tâm đây?

Bạch Thanh Nhan đột nhiên nhớ tới, mấy ngày sau khi ký ức hồi phục kia, Kỷ Ninh mỗi ngày đều đi sớm về trễ, bận rộn... Bây giờ nghĩ lại, hắn đang bận cái gì? Chẳng qua là như thế nào để xây dựng một trường đồ sát, tàn sát toàn bộ những người Ngọc Dao kia!


Nhưng mình khi đó lại trông mong hắn trở về, cùng hắn nối lại tiền duyên! Còn muốn hỏi hắn có phải còn nhớ rõ tình nghĩa mười năm trước, muốn cùng hắn trở lại Vương đô Lang Nghiệp này, cuối cùng kết thúc cuộc đời khi hàn độc phát tác! Ha ha! Ha ha ha ha!

Kỷ Ninh, ngươi lừa gạt ta thật thê thảm mà!

Toàn thân Bạch Thanh Nhan đều run rẩy. Nhưng y cũng chỉ im lặng chất vấn mình...

Bạch Thanh Nhan, ngươi dám nói, thật sự là một chút dấu vết cũng chưa từng phát giác sao?

Chẳng lẽ ngươi không biết hắn có chuyện giấu ngươi? Chẳng qua là thích, là không nỡ, là mềm lòng, là cam tâm tình nguyện, là lừa mình dối người... Chỉ vì có thể cẩu thả ở bên cạnh hắn suốt quãng đời còn lại!

Kỷ Ninh vẫn đang nói. Ngôn từ khẩn thiết, từng tiếng ứa máu. Hắn cơ hồ đem cả trái tim bộc bạch, đẫm máu xé mở ra cho Bạch Thanh Nhan nhìn... Hắn tin tưởng, chỉ cần Bạch Thanh Nhan đối với hắn còn có một chút tình tồn tại, tuyệt sẽ không thờ ơ.
Nhưng lời hắn nói, Bạch Thanh Nhan một câu cũng không nghe được. Gào thét vào trong tai y, chỉ có tự y đối với mình chất vấn... Chứ không phải đến hôm nay, vẫn y nguyên muốn giẫm lên vết xe đổ?!

Lời nói của nam nhân trước mắt kia, một câu cũng không thể tin tưởng!

"Thả ta ra."

Kỷ Ninh lập tức ngừng miệng. Hắn không nghĩ tới, cuối cùng Bạch Thanh Nhan, vẫn như cũ chỉ nói câu này.

"Ta sẽ không để ngươi rời đi nữa."

"..."

"Trừ khi ta chết. Ngươi giẫm lên thi thể ta rời đi."

"..."

"Nếu ngươi không ở lại, ta sống hay chết cũng không có gì khác biệt."

"..."

"Thanh Nhan, ngươi nói chuyện đi... Ta không tin ngươi đối với ta lại không có tình nghĩa! Ta biết ngươi tức giận, nhưng ngươi vẫn đến đây... Nếu không phải bởi vì ta kết hôn, vì sao ngươi lại đến? Ngươi chung quy là không nỡ, không thể ngây ngốc nhìn ta cưới người khác!"
Trước mắt Kỷ Ninh trời đất quay cuồng, là Bạch Thanh Nhan đột nhiên phát lực, đem hắn đè lại dưới thân thể. Một thanh chủy thủ sáng loáng lập tức chống ngay dưới cằm hắn, Bạch Thanh Nhan cả người nửa quỳ trên thân thể hắn, một gối kề sát chặn bên hông hắn. Nơi ấy chính là miệng vết thương, chỉ cần Bạch Thanh Nhan khẽ động đầu gối, chính là đau đến thấu tim.

"Ngươi sai rồi. Hôm nay ta tới đây, chẳng qua là vì lấy mạng ngươi."

"Ta không tin!"

"Ngươi có thể không tin."

Thần tình trên mặt Bạch Thanh Nhan lạnh lùng, tựa như mang theo một tầng sương giá ngưng đọng lại. Kỷ Ninh lại vươn tay muốn ôm lấy y, lại bị đầu gối y dùng sức thẳng tắp đè vào vết thương. Hắn đau đến cuộn người lại, Bạch Thanh Nhan lại thật sự giống như thờ ơ.

"Nếu ngươi còn động một cái, chủy thủ này lập tức sẽ găm vào cổ họng ngươi."
Kỷ Ninh giống như căn bản không nghe được câu này. Hắn càng giãy giụa mạnh hơn. Trong lúc hỗn loạn, mũi đao đâm vào cổ hắn, tại yết hầu lưu lại một lỗ thủng thật sâu ngập máu... Ngay cả Bạch Thanh Nhan cũng giật mình, vô thức nhấc chủy thủy lên. Kỷ Ninh lại phảng phất điên cuồng như con thú bị nhốt, không hề cố kỵ lưỡi đao ngay gần sát, ngược lại mượn cơ hội phản công, cơ hồ đem Bạch Thanh Nhan đè lại xuống giường. Ngay một khắc tiếp theo Bạch Thanh Nhan mất đi cân bằng, chỉ trong chớp mắt, hắn vòng tay qua eo, siết chặt y vào ngực mình.

Bạch Thanh Nhan vội vàng không kịp chuẩn bị, lần nữa bị ép dưới thân thể hắn. Tay y buông thõng bên mép giường, hai bao thuốc bột trong lòng bàn tay cũng không nắm được, rơi trên mặt đất.

Hai người hô hấp dồn dập, khí tức quấn giao. Kỷ Ninh đặt Bạch Thanh Nhan xuống dưới thân, hắn biết, hắn nên đứng dậy. Dây thừng trói lại cũng được, xích sắt khóa chặt cũng tốt, dùng ôm ấp cuốn lấy y cũng thế, không cần biết dùng biện pháp gì, phải dùng hết toàn lực giữ y lại!
Nhưng hắn không động đậy.

Không chỉ vết thương bên hông đau đớn kịch liệt, khiến cả người hắn cơ hồ vỡ thành hai mảnh. Cơn đau từ nhục thể tuy khó chống cự, cũng vẫn có thể chống đỡ giữ Bạch Thanh Nhan lại. Nhưng thanh âm hai bao thuốc rơi trên mặt đất, cơ hồ không nghe được, lại đem trái tim Kỷ Ninh khoét ra hai lỗ lớn be bét máu thịt.

... Hóa ra ngươi thật sự mang Hạc Đỉnh Hồng đến.

Hóa ra ngươi thật sự muốn gϊếŧ ra.

Không phải phẫn hận cùng cực, đau nhức cùng cực, nhất thời xúc động mới đâm ta một đao. Mà là trăm phương ngàn kế, trù tính đã lâu, một lòng muốn đẩy ta lên tử lộ. Thậm chí vì thế, ngươi mặc vào y phục nữ nhân, đến hỷ phòng của ta, mang theo độc dược trí mạng.

... Ngươi dự định khi nào cho ta ăn vào? Là thời điểm uống rượu giao bôi sao?
Nhưng cuối cùng, Kỷ Ninh vẫn cử động. Hắn cẩn thận mở miệng, phảng phất như chưa từng thấy qua gói thuốc kia, càng không nghe thấy ba chữ "Hạc Đỉnh Hồng".

"Ở lại đây đi. Là ta lừa gạt ngươi. Nhưng ta, ta về sau sẽ không như vậy nữa. Ta yêu ngươi."

Bạch Thanh Nhan nghe lời này, lại thấp giọng cười lên. Ánh mắt y chuyển tới bên trên hai bao thuốc bột kia, không chút lưu tình chọc thủng dối mình gạt người của Kỷ Ninh.

"Vì sao ngươi không hỏi ta, cái này là thuốc gì?"

"..."

"Ngươi hỏi đi chứ? Ngươi muốn giả như không thấy sao?"

... Tựa như ngươi lưu lại trên người ta vết thương thật sâu, tựa như ngươi ra lệnh một tiếng "gϊếŧ chết" người Ngọc Dao đầy núi khắp cốc kia. Ngươi giả vờ như bọn họ không tồn tại, bọn họ liền thật sự không tồn tại sao?

"Nhìn thấy rồi chứ? Ta lúc đầu dự định lừa ngươi ăn vào. Nhưng ngươi đã tỉnh, chỉ sợ không lừa nổi ngươi."
Đôi mắt Bạch Thanh Nhan khẽ run, cuối cùng lại chằm chằm nhìn vào Kỷ Ninh:

"Bây giờ bị ngươi phát giác, ta tất nhiên là không lừa được ngươi. Ta muốn gϊếŧ ngươi... Song Kỷ Đại Tướng quân ngươi võ công cái thế, thao lược xuất chúng, vì diệt Ngọc Dao ta lại càng ẩn nhẫn tận mười năm... Đao của ngươi đâu? Thích khách ở ngay chỗ này... Rút đao đi!"

"Ta vĩnh viễn sẽ không rút đao với ngươi."

"Vậy thì dùng roi của ngươi!"

Câu nói này không khác nào sấm sét giữa trởi quang! Toàn thân Kỷ Ninh cứng ngắc, đôi môi run rẩy. Một thân mồ hôi lạnh lâm ly, đem vết thương bên hông cũng thiêu cháy, nhưng hắn căn bản không cảm thấy đau.

"Ngươi nhớ ra rồi?"

"Phải. Ta nhớ ra rồi!"

"Ngươi nhớ được bao nhiêu?"

Sợ hãi vạn phần, mất hồn mất vía. Kỷ Ninh chưa từng sợ hãi điều gì như thế này. Hắn nguyên bản chỉ sợ Bạch Thanh Nhan oán hận hắn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới khả năng Bạch Thanh Nhan không còn yêu hắn. Nhưng hôm nay, phần tín ngưỡng chống đỡ thần hồn duy nhất của hắn, lại là lầu cao sắp đổ... Bạch Thanh Nhan nhớ ra rồi! Thù mới hận cũ, quốc thù gia oán, ái tình phải sâu đậm thế nào mới bù đắp được cô phụ như vậy?
Bạch Thanh Nhan, sẽ còn lưu lại với hắn, dù chỉ một tia thương yêu sao?!

"Ta nhớ được bao nhiêu?"

Nụ cười của Bạch Thanh Nhan thảm đạm:

"Lang Nghiệp Kỷ Đại Tướng quân, một tay roi thép nanh sói, dùng đến xuất thần nhập hóa, một roi đánh xuống cắt thịt nát xương! Ta may mắn cỡ nào mới có thể tự mình nếm thử thân thủ tốt đến vậy. Chỉ là một roi trước cổng thành kia, vì sao ngươi không dùng nốt chút khí lực, đoạt mạng của ta!"

"Ngươi, ngươi nhớ ra khi nào..."

Cánh môi Kỷ Ninh run rẩy. Chính hắn cũng biết, câu hỏi này chẳng qua chỉ là vùng vẫy giãy chết thôi. Nhớ tới khi nào, còn quan trọng nữa sao? Thần sắc Bạch Thanh Nhan là thất vọng thấu xương cùng đau đớn cùng cực.

"Hẳn là ngươi thật sự trông cậy vào muốn gạt ta đến chết sao?"

"Cho nên hôm nay ngươi mới có thể đến."
Đến lấy mạng của ta.

Thanh âm Kỷ Ninh trầm xuống, hắn đã không còn ôm hy vọng.

Hết thảy từ lúc trùng phùng cho đến nay, lướt qua trước mắt hắn như đèn kéo quân...

Nửa tháng trước, gặp nhau ngắn ngủi tại Kim Tiêu Túy;

Trên bãi săn, Bạch Thanh Nhan thống khổ mà tuyệt vọng gào thét;

Thời điểm Bạch Thanh Nhan mất đi ký ức, hai người bình thường ở bên nhau, đẹp đẽ mà ngắn ngủi như một giấc mơ;

Cứu trở về dưới vuốt sói tuyết, thân thể đẫm máu suýt chút nữa đã mất đi tính mạng;

Bên trong lồng giam, hình phạt tàn khốc kia, từng tiếng nhục mạ kia, đêm tuyết quỳ thẳng kia, y khắp người thương tổn nhận hết khổ sở...

Trước cửa thành, một roi dùng hết toàn lực!

Tất thảy lướt qua trước mắt hắn. Cuối cùng, hồi ức dừng lại tại tràng cảnh hai người trùng phùng dưới cổng thành.
Lúc đó, Bạch Thanh Nhan đã là nước mất nhà tan, gần như sa vào tuyệt cảnh. Y lung lay lảo đảo vung kiếm, hẳn là mang theo tín niệm sẽ chết. Nhưng khi y nhìn thấy mình, bên trong ánh mắt kia... Là yêu thương, là kinh hỷ, là nghĩa tình lan tràn không cách nào dứt bỏ được.

Ngay cả giữa tuyệt cảnh như thế, trong mắt Bạch Thanh Nhan vẫn là thanh tịnh như vậy. Thời điểm y nhìn thấy mình, trường kiếm rơi xuống đất, lại mở rộng hai cánh tay... Y là muốn một cái ôm sao?

Coi như gia quốc lưỡng vong, vinh dự tín niệm song song phá diệt. Y vẫn như cũ bởi vì nhìn thấy mình liền từ bỏ suy nghĩ đền nợ nước. Y là vì cái gì mới chịu đựng được cơ man nhục nhã cùng thống khổ như vậy, sống đến hôm nay?

Con dân?

Con dân chó má gì!

Y có thể vì lũ con dân lang tâm cẩu phế kia mà chết! Lại tuyệt không có khả năng vì bọn chúng mà sống tạm!
Y muốn, chẳng qua chỉ là cái ôm cuối cùng kia... Chèo chống hy vọng sống sót của y, không phải thứ gì khác mà chính là mình!

Trong điện quang hỏa thạch, Kỷ Ninh rốt cuộc đã hiểu. Hắn yêu Bạch Thanh Nhan nhiều năm như vậy, lại đến hôm nay, mới lần đầu tiên hiểu người kia.