Chương 30. Sự nghi kỵ của Hoàng đế là chiếc thòng lọng treo trên cổ Kỷ Ninh.

Bạch Thanh Nhan cũng không biết, giờ phút này, thâm tâm Kỷ Ninh hối hận đến cỡ nào. Tựa như Kỷ Ninh cũng không hề hay biết, trong lòng Bạch Thanh Nhan bất đắc dĩ đến nhường nào.

Bạch Thanh Nhan mấy ngày nay đều ở trong Bắc uyển, từ đồ dùng đến cách bài trí, tất cả đều gợi lại hồi ức năm xưa. Y thậm chí còn tìm thấy một sơn động bên trong hoa viên nhỏ... Mặc dù dùng đá thô ráp thành, cũng không phải sơn động tự nhiên, nhưng bên trong bày biện da thú, những chiếc hũ, thậm chí vết tích lửa cháy trong đó, đều không khác biệt chút nào so với trong trí nhớ của y.

Y còn tìm thấy những thư tịch năm đó mình thích đọc trong phòng Kỷ Ninh thường ngủ. Năm đó Kỷ Ninh từng trêu chọc y tay không rời sách* đến nghiện rồi, ngay cả khi Bạch Thanh Nhan cầm sách đi tìm hắn, hắn cũng không buồn liếc qua lấy một chữ. Nhưng bây giờ, những trang sách mềm mại quen thuộc kia, khoảng trống giữa các câu từ đều được đánh dấu bằng chu phê**.


*Tay không rời sách: 手不释卷 Thủ bất thích quyển, dùng để hình dung sự chuyên cần đọc sách, xuất phát từ lời Tôn Quyền khuyên Lữ Mông (Thời Tam quốc).

**Chu phê: Lời viết bằng bút đỏ bình giáo, ghi chú thư tịch.

Bạch Thanh Nhan thật không muốn tưởng tượng, thời điểm Kỷ Ninh trong đêm khuya đọc những cuốn sách này, nghĩ đến điều gì.

Quốc thù gia hận, tựa như khe trời thăm thẳm vắt ngang giữa hai người. Y tin Kỷ Ninh hai lần, nhưng về sau y phát hiện, Kỷ Ninh lại tự tay đào một vực sâu không đáy giữa hai người. Bạch Thanh Nhan biết, vô luận thế nào, hai người đều không thể lại vượt qua khe trời này lần nữa.

Quên đi thôi.

Bạch Thanh Nhan tâm tình buồn bực, tùy ý lục xem vài cuốn sách trên giá. Nhưng nhìn thấy chu phê phía trên của Kỷ Ninh, y càng thêm phiền lòng, đành đặt trở về. Đột nhiên, y phát hiện trong giá sách có mấy chục chồng thảo chỉ*, đều bị niêm phong chặt chẽ, không nhìn thấy nội dung bên trong.


*Thảo chỉ: Giấy làm từ cỏ, thường là cói.

Đây là cái gì? Bạch Thanh Nhan có chút hiếu kỳ. Y tiện tay lấy ra một chồng, chưa kịp quan sát kỹ hơn, đột nhiên nghe thấy một tiếng động vang lên ngoài cửa.

Bạch Thanh Nhan vừa mới đặt chồng giấy xuống liền nghe thấy tiếng bấm cửa, có người đi đến. Là Kỷ Ninh sao?

"Ngươi lại tới làm gì?"

"Sao thế, không chào đón ta ư?"

Thanh âm này... Phó Diễm? Hắn đi vào phủ Tướng quân bằng cách nào?

Bạch Thanh nhan lấy làm kinh hãi. Y quay đầu lại, quả nhiên là một người ăn mặc bình dân đi vào. Phía sau hắn còn có một thị vệ cao lớn, đại khái là thị vệ thϊếp thân trong phủ thượng của hắn.

"Ngươi làm sao lại đến đây?" Bạch Thanh Nhan nhíu mày, "Nơi này là biệt uyển của Kỷ Ninh."

"Ta đương nhiên biết đây là biệt uyển của hắn. Lúc đầu ta có thể từ cửa chính tiến vào, chỉ có điều chúng ta vốn là kẻ thù chính trị, sợ hắn không chịu cho ta vào cửa. Cũng may, phủ thượng của hắn nhân khẩu thưa thớt, nơi này lại vắng vẻ. Ta lẻn vào đây, cũng không quá nguy hiểm."


"Ngươi đã là kẻ thù chính trị của hắn, lại càng không nên đến."

"Ta tới nhìn ngươi một chút." Phó Diễm vẫn cười vân đạm phong khinh như cũ, "Nghe nói ngươi bị Kỷ Ninh trói đi, ta thập phần lo lắng, nhưng tìm hồi lâu đều không tra được tới nơi ngươi hạ lạc. Về sau nghe nói bên trong phủ Tướng quân có một thanh niên phong thái trác tuyệt đến, ta liền đoán là ngươi. Thế nào, hắn có làm khó ngươi không?"

Phó Diễm hỏi, tiến lên một bước. Hắn tựa như muốn nắm chặt tay Bạch Thanh Nhan, nhưng Bạch Thanh Nhan thoáng lùi lại, không một dấu vết né tránh.

"Hắn cũng không có làm khó ta. Ta cùng hắn đạt thành một ước định, sau đó, ta liền rời đi theo sứ đoàn Đại Tiếp."

"Ngươi là muốn nói, lần này ngươi sẽ không đi theo ta, phải không?"

Bạch Thanh Nhan đúng là có ý tứ này, nhưng bị Phó Diễm nói trắng ra, y vẫn có chút áy náy. Dù sao Phó Diễm trước đó đã từng giúp y rất nhiều lần. Phó Diễm vừa quan sát thần sắc y, một bên nói tiếp:
"Nhưng ta cũng không phải là đến cưỡng ép đưa ngươi đi. Chỉ muốn xác định ngươi bình an vô sự mà thôi. Có điều, sợ là thời điểm ngươi cùng Kỷ Ninh thực hiện ước định kia, lại không nhớ tới vẫn còn có ta thay ngươi lo lắng hãi hùng."

"Không thể sai người báo bình an với ngươi, đúng là ta sơ suất."

"Cái này cũng thôi. Ngươi bình an là tốt rồi."

Đời này Bạch Thanh Nhan duy nhất không thể chịu đựng được thiện ý của người khác... Có người đem một phần thiện ý đợi y, y liền muốn hồi báo gấp mười. Chỉ có người khác từ chối y, y tuyệt không thể chối từ người khác. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, những lời này của Phó Diễm, không phải trách cứ, lại hơn cả trách cứ, khiến Bạch Thanh Nhan thập phần áy náy, cảm thấy mình xác thực có lỗi với sự trợ giúp của Phó Diễm.
"Ta quả thực không có việc gì. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Kỷ Ninh, ngươi tùy tiện xông tới rất nguy hiểm. Ngươi đi nhanh đi."

"Ngươi thực sự không muốn đi theo ta?"

"Ta..."

"Bạch Thanh Nhan, ngươi cũng biết tình thế bên ngoài bất lợi với Kỷ Ninh cỡ nào? Lúc này nếu ngươi cũng ở trên đầu sóng ngọn gió, khó nói có thể không bị liên lụy."

"Xin chỉ giáo?"

"Thái độ của người bên ngoài bây giờ đối với Kỷ Ninh không thể so với trước. Hắn mới làm ra vở kịch nháo khởi tử hoàn sinh, dân chúng bị dỗ đến xoay mòng mòng, không biết bao nhiêu người đến phúng viếng. Cây to đón gió, làm sao Bệ hạ lại không nghi kỵ? Hắn thật sự biến mình thành bia ngắm 'công cao chấn chủ', để Bệ hạ ngắm gϊếŧ."

"..."

Bạch Thanh Nhan cũng xuất thân Hoàng thất, tất cũng biết Kỷ Ninh trước đó kiếm tẩu thiên phong* là không sáng suốt cỡ nào. Nhưng y cũng không tình nguyện phụ họa Phó Diễm cùng nhau lặng lẽ mỉa mai Kỷ Ninh. Bạch Thanh Nhan trầm mặc không nói, rũ mắt xuống. Phó Diễm thấy thế, vội chuyển lời:
*Kiếm tẩu thiên phong: 剑走偏锋 Nghĩa bóng là không tuân theo quy tắc cũ, đột phá, làm ra chuyện khác người.

"Cái này cũng thôi. Nghiêm trọng hơn chính là, lần này phong tỏa toàn bộ Vương đô, chính là để tìm ra dư nghiệt Hoàng thất Ngọc Dao. Mặc dù không biết Bệ hạ làm sao biết ngươi đến Vương đô, nhưng hành động lần này nhất định là đã có tự tin! Hiện tại, hắn không những không tạm tránh đầu sóng ngọn gió, thế mà còn đưa ngươi trở về... Người người đều biết, Kỷ Tướng quân đưa một người dị sắc song đồng đến."

"Dị sắc song đồng..." Bạch Thanh Nhan lặp lại một lần, lại phát hiện điểm sơ suất, "Chỉ là người dị sắc song đồng, ở Ngọc Dao nơi nào cũng có. Lại nói bên trong Vương đô, nô ɭệ Ngọc Dao bị bắt, thậm chí còn có con lai hai nước, cũng không ít màu mắt đặc thù. Chỉ bằng cái này, làm sao có thể biết được Kỷ Ninh chứa chấp Hoàng thất Ngọc Dao?"
"Bệ hạ sẽ không khẳng định, nhưng gã nhất định sẽ lần lượt xem xét. Huống chi tử nhãn* này của ngươi lại không phải dị sắc song đồng thông thường. Người thường không biết, chẳng lẽ Bệ hạ còn không hiểu? Mà ngươi lại có chỗ không rõ, Bệ hạ có chút đam mê đặc thù..." Phó Diễm do dự một chút, mập mờ cho qua, "Tóm lại, rơi vào trong tay gã, không có chỗ nào tốt. Kể cả gã không nhìn ra thân phận thật sự của ngươi, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua."

*Tử nhãn: Mắt màu tím.

"Thì ra là như vậy."

"Đúng là như thế! Bạch Thanh Nhan, đối mặt với thế cục này, ngươi còn không đi theo ta sao?"

"Thật có lỗi, ta không thể đi theo ngươi."

"..."

Phó Diễm trầm mặc trong khoảnh khắc, hỏi:

"Chẳng lẽ ngươi vẫn còn lưu tình với hắn, muốn đợi ở bên cạnh hắn?"

"Ta đã đáp ứng hắn, không thể thất tín. Kể cả muốn rời đi sớm, cũng phải được hắn đồng ý."
"Nếu như hắn không đồng ý thì sao? Phía trước nguy hiểm trùng điệp, bất cẩn một chút lập tức mất mạng. Chẳng lẽ Kỷ Ninh muốn ngươi chờ chết ở đây, ngươi cũng phải chờ?"

Phó Diễm thốt ra câu này khiến Bạch Thanh Nhan sững sờ. Nhưng y lập tức thoải mái cười một tiếng.

... Không, hắn sẽ không. Mặc dù hắn đối xử với ta ngàn vạn không tốt, nhưng những không tốt cùng tổn thương này, cũng nhất định phải là hắn tự tay thêm lên người ta.

... Hắn tuyệt sẽ không mượn tay người khác, càng sẽ không đem ta giao cho Hoàng đế kia của các ngươi.

Nhưng những chuyện này, Phó Diễm sẽ không hiểu. Bạch Thanh Nhan cũng không muốn giải thích nhiều. Y chỉ mỉm cười lắc đầu:

"Đa tạ ý tốt, ngươi không cần phải lo lắng."

"Ta sao có thể không lo lắng?"

"Nếu đã không thể không khiến ngươi lo lắng, ta xin lỗi."
Đây chẳng khác nào một chiếc đinh không mềm không cứng, nghẹn ứ khiến Phó Diễm nói không ra lời. Nhớ tới Bạch Thanh Nhan đối với Kỷ Ninh lánh nhãn tương đãi*, hắn càng hận đến nghiến răng. Nhưng đè nén xuống không vui trong lòng, hắn từ trong ngực móc ra một cây chủy thủ, so với thanh lúc trước Bạch Thanh Nhan ám sát Kỷ Ninh rất giống.

*Lánh nhãn tương đãi: 另眼相待 Đối xử ưu tiên, săn sóc đặc biệt.

"Cái này cho ngươi phòng thân, phòng ngừa vạn nhất. Nếu Kỷ Ninh đối xử với ngươi không tốt, ngươi hãy tự tay làm điều đó."

"..."

Thấy Bạch Thanh Nhan không đưa tay, Phó Diễm liền đặt chủy thủ lên bàn. Sau đó hắn nói:

"Ta phải đi rồi. Mặc dù ta không sợ Kỷ Ninh, nhưng để hắn nhìn thấy, chung quy vẫn phiền phức. Bạch Thanh Nhan, ta hy vọng ngươi bình an vô sự. Nếu Kỷ Ninh thật sự quá bức bách ngươi, ngươi tùy thời tới tìm ta... Ta biết ngươi có khả năng này. Ta sẽ một mực chờ ngươi."
Sau đó, hắn liền dẫn thị vệ kia rời đi. Để lại Bạch Thanh Nhan một mình ngắm nghía chủy thủ trên bàn kia, nghĩ đến lời nói khi nãy của Phó Diễm...

Hoàng đế Lang Nghiệp biết mình ở đây? Gã vì sao lại biết? Bên trong Vương đô Lang Nghiệp này, ngoại trừ Phó Diễm cũng chỉ có Kỷ Ninh, Long Dã,... không nhiều người biết y hạ lạc.

Như vậy, vấn đề ở chỗ nào?

Cách Bắc uyển không xa, Kỷ Ninh chần chừ đứng trên một lối mòn. Hắn rất muốn đến gặp Bạch Thanh Nhan, lại sợ ghé quá nhiều khiến người kia tức giận. Đang do dự, lại nghe một tiếng gọi vang lên sau lưng:

"Đại ca."

Kỷ Ninh ngẩng đầu một cái, bắt gặp Long Dã. Ánh mắt hai người giao tiếp, Kỷ Ninh liền biết, Long Dã có chuyện muốn nói.

"Lại là đám ngu dân kia phải không?"

"Phải. Kỷ đại ca, ngươi thật sự mặc kệ?"

Kỷ Ninh quay đầu nhìn mấy gian sương phòng nơi Bạch Thanh Nhan ở. Long Dã lập tức lĩnh hội ý tứ của hắn:
"Nơi cách quá gần chỗ Thái tử Ngọc Dao, nói chuyện không tiện. Đại ca, hay là chúng ta đến chính sảnh."

Hai người liền đứng dậy đi tới chính sảnh. Được nửa đường, một thị nữ bưng khay trà, điểm tâm vội vàng chạy qua. Lúc thấy rõ Kỷ Ninh thì lập tức bối rối, trà trong chén cũng sóng sánh ra ngoài. Kỷ Ninh không khỏi nhíu mày, thấy biểu tình này của hắn, thị nữ kia lại càng lộ vẻ sợ hãi.

"Ngươi gấp cái gì?"

"Quản gia dặn dò ta, đến dâng chút trà quả, điểm tâm cho khách nhân ở Bắc uyển."

Thị nữ rụt rè đáp. Kỷ Ninh lúc này mới nhớ ra, đây chính là do hắn phân phó. Bấy giờ, thị nữ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, là xấu hổ cùng e sợ, bên trong ánh mắt lại tràn ngập si mê. Kỷ Ninh vừa nhìn thấy đôi mắt của nàng, cũng ngừng lại một chút. Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt thị nữ càng lúc càng đỏ.
"Ngươi là..." Đôi mắt dị sắc song đồng giống Bạch Thanh Nhan gợi lên ký ức của Kỷ Ninh, "Vạn Nhi?"

"Là ta!" Thấy Kỷ Ninh Đại Tướng quân thế mà lại nhớ được danh tự của mình, Vạn Nhi hưng phấn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, "Đại Tướng quân, là ta! Ngài có muốn dùng chút điểm tâm hay không? Hoặc là uống một chút trà?"

"Không cần. Nếu là cho khách nhân Bắc uyển, ngươi nhớ lựa kỹ điểm tâm ngọt xốp giòn, đừng quá dầu mỡ. Trà cũng pha nhạt một chút. Thông minh cơ linh lên một chút, đừng trì độn như vậy, đi đi."

Vạn Nhi nghe câu đánh giá "trì độn" này, ngây ra như phỗng, trong mắt dâng đầy nước. Nhưng Kỷ Ninh căn bản không có nhìn nàng, vội vàng rời đi cùng Long Dã.

Không lâu sau, đến chính sảnh, Kỷ Ninh đuổi toàn bộ người đứng hầu hạ ra ngoài. Long Dã lập tức mở miệng:
"Đại ca, lời đồn đại càng lúc càng thêm trầm trọng! Hôm nay không chỉ có người nói đại ca ngươi công cao chấn chủ, thậm chí còn có nơi đồn ngươi khởi tử hoàn sinh là bởi dùng thuật vu cổ. Công cao chấn chủ là nói cho triều đình nghe, thuật vu cổ lại là kiêng kị trong dân gian. Xem ra, thật sự có người trăm phương ngàn kế, muốn lấy mạng ngươi."

"Nghiêm trọng như vậy?" Kỷ Ninh thực ra không lo lắng như Long Dã. Hắn cau mày, "Phó Diễm trên triều đình kia, xác thực dẫn theo một đám quan văn phản đối kế hoạch tiến đánh Đại Tiếp của ta, cái này không cần phải nói. Nhưng mấy năm trước thời điểm tiến đánh Ngọc Dao, hắn cũng cản trở như thế, ta không phải vẫn đại thắng mà về? Mấu chốt, phải nhìn thái độ của Bệ hạ."

"Nhưng vấn đề lại ngay tại trên thân Bệ hạ! Đại ca, ngươi cũng không phải quan võ cấp thấp thấp cổ bé họng, ngoại trừ tín nhiệm của Bệ hạ thì chẳng có gì cả năm đó."
Lời này nói trúng trọng tâm... Năm đó, Kỷ Ninh là một tiểu bối vô danh, trên triều đình đối với hắn không phải khinh thị thì chính là phản đối. Chỗ dựa duy nhất của hắn là tin tưởng của Hoàng đế, mà chính vì hắn không có căn cơ, Hoàng đế mới có thể yên lòng đem niềm tin một bề đặt lên người hắn.

Nhưng bây giờ lại khác. Kỷ Ninh lấy được công tích lớn như vậy, trong tay lại nắm giữ tinh binh cường tướng. Thiết kỵ Lang Nghiệp hắn huấn luyện thập phần hung hãn, đây tất nhiên vẫn là quân đội Lang Nghiệp. Nhưng nếu quá thân cận với lực lượng vũ trang, chỉ cần tướng lĩnh có ý đồ không tốt, há không phải là tai họa ngầm với Đế quốc*? Nếu như Kỷ Ninh muốn tạo phản, thì phải làm thế nào?

*Đế quốc: Vua của một nước.