Chương 31. Ta rốt cuộc vẫn không nên ở lại phủ Tướng quân của ngươi.

Thêm vào đó, lần này Kỷ Ninh tiêu diệt Ngọc Dao, một thượng quốc đã ở trên Lang Nghiệp đến hàng trăm năm, bách tính thập phần ủng hộ. Riêng việc xây dựng sinh từ đã cho thấy dân vọng của hắn, lại đồng thời cũng gióng lên hồi chuông cảnh báo triều đình... Hoàng đế há có thể không nghi kỵ?

"Long Dã, vậy ngươi đã biết, Bệ hạ bên kia có động tĩnh gì sao?"

"Theo lý thuyết, hiện trên triều đình cùng lúc xuất hiện nhiều tiếng nói phản đối đại ca ngươi, nếu như Bệ hạ còn muốn để ngươi tiến đánh Đại Tiếp thì đã sớm đề cập đến rồi."

Nhưng Hoàng đế lại không tỏ thái độ.

Hoặc là nói, kiểu ôn hòa mơ hồ, thái độ ngồi xem sự tình phát triển thế nào, bản thân nó đã là tỏ thái độ.


Kỷ Ninh khẽ gật đầu.

"Như lời ngươi nói, xác thực có đạo lý. Bệ hạ rất có thể hy vọng vị thế của ta bị ngăn chặn, mới dễ bề không chế. Nhưng gã không nói lời nào, nói không chừng, gã vẫn còn muốn phái ta đi đánh trận. Cho nên cũng không thể chèn ép quá mức, có lẽ, hiện tại đám quan văn Phó Diễm kia, lúc đầu cũng là thụ chủ ý của gã."

Kỷ Ninh lại không biết, một câu nói kia của hắn đã vô tình nói trúng chân tướng sự việc. Phó Diễm công kích hắn, phía sau quả thực mơ hồ có bóng dáng Nhiễm Dật. Nhưng giờ phút này, chuyện đó hắn đã chẳng thèm để trong lòng. Kỷ Ninh cười khẩy:

"Vốn cho rằng Bạch Thanh Nhan rời đi từ bãi săn sẽ tới Đại Tiếp. Cho nên ta mới cực lực chủ trương muốn tiến đánh Đại Tiếp... Nhưng bây giờ, Bạch Thanh Nhan vẫn đang ở Lang Nghiệp, chuyện này sao phải gấp? Tốt nhất Bệ hạ hãy để ta yên, ta mới có thể ở cùng y nhiều một chút."


"Thái tử Ngọc Dao đồng ý ở lại Lang Nghiệp?"

"..."

Thần sắc Kỷ Ninh ảm đạm hẳn xuống. Hắn lắc đầu:

"Không có. Cho nên nói không chừng, qua mấy năm thật sự cần phải đi đánh Đại Tiếp... Cũng có lẽ, khi đó còn có thể tìm ra biện pháp khác, để ta lại tới gặp y một lần."

"Đại ca, đừng quá phiền não."

"Ta có cái gì có thể phiền não? Tối thiểu người này vẫn ở trước mặt, còn ở bên cạnh ta, chuyện còn lại chậm rãi nói sau."

Kỷ Ninh thở dài một tiếng. Lời của hắn tựa như đã chấp nhận vận mệnh, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe ra, bên trong thanh âm ấy đều là không cam lòng.

"Không nói cái này nữa. Nhiễm Quận vương sao rồi? Vẫn chưa có tin tức?"

"Ta đã tìm được biện pháp, qua ít ngày lập tức đi cứu hắn."

"Biện pháp gì?" Nghe y nói vậy, thần sắc Kỷ Ninh trịnh trọng hẳn lên, "Long Dã, ngươi không phải bí quá hóa liều đấy chứ? Ngươi từng vào cung ám sát, có thể đào thoát tính ra đã là ngươi mạng lớn. Nhưng ngươi không nên vọng động*... Nếu như ngươi tự hủy hoại chính mình, Nhiễm Quận vương lại càng không còn hy vọng! Đại ca ta thật tâm coi ngươi là thân huynh đệ mà đối đãi, nếu ngươi xảy ra chuyện, đáp ứng ta, tuyệt đối không thể vọng động!"


*Vọng động: Hành động bốc đồng.

Nghe hắn nói vậy, Long Dã thập phần xúc động. Gương mặt luôn luôn lãnh đạm của y lại hiện ra mấy phần bi thương, tựa như có lời gì muốn nói lại cố gắng đè ép trở về.

"Ta đã biết. Đại ca yên tâm, ta sớm đã nắm chắc hoàn toàn."

"Cái gì mà nắm chắc hoàn toàn! Long Dã, ngươi đáp ứng ta, thời điểm ngươi muốn làm gì, nhất định phải nói cho ta biết..."

"Đến thời điểm ta hành động, đại ca, ngươi nhất định sẽ biết."

Nếu Kỷ Ninh thấy rõ biểu tình của Long Dã lúc này, tất sẽ phát hiện có điểm không đúng, bởi vì Long Dã cho tới bây giờ đối đãi với hắn hết sức thẳng thắn, sẽ không lừa gạt hắn cái gì. Nhưng Long Dã ngay lập tức cúi đầu, sự xoắn xuýt khó chịu trong một chớp mắt này, căn bản không bị Kỷ Ninh thấy rõ ràng.
Lúc ngẩng đầu lên lại, Long Dã đã khôi phục thái độ bình thường.

"Sự tình nghĩ cách cứu viện Nhiễm Quận vương còn cần chờ một thời gian, sau chúng ta bàn lại. Nhưng đại ca, những điều khi nãy ta nói với ngươi, ngươi không thể phớt lờ. Chuyện vu cổ rất dễ dàng khuếch tán trong dân chúng, nhất là thời điểm có người châm ngòi thổi gió lại càng nguy hiểm. Chỉ cần hơi bất cẩn, liền sẽ nhấc lên sóng lớn trong dân gian."

"Đây cũng quá nực cười. Ta sao có thể kéo chung một chỗ với vu cổ?"

"Cho nên mới không thể phớt lờ! Đại ca, ta điều tra được, lời đồn đại này được lan truyền ra từ mấy quán trà trong thành nội, đương nhiên là có người cố tình. Nhất là đại ca ngươi không cha không mẹ, có điểm không rõ ràng... Bọn họ nói ngươi từ nhỏ lớn lên trong Vu cổ giáo, được biệt phái tới Lang Nghiệp gây họa làm hại nhân gian! Thậm chí còn đem 'vu cổ hiến tế' liên hệ cùng với sự tình chinh chiến Ngọc Dao. Nói ngươi sở dĩ đi đến Lang Nghiệp, làm Đại Tướng quân, chính là vì giật dây Bệ hạ đánh trận, dùng sinh hồn tu luyện tà pháp."
"Đây chẳng phải giống với chủ trương của Phó Diễm sao? Nói ta cực kỳ hiếu chiến, vì tư lợi của bản thân đánh trận khắp nơi."

"Cho nên ta hoài nghi đằng sau lời đồn đại này, vẫn là có Phó Diễm tác động."

Nghe lời này, Kỷ Ninh ngược lại hiện ra mấy phần hứng thú. Hắn cười lạnh:

"Nếu đây thực sự là do Phó Diễm, thật đúng là trăm phương ngàn kế muốn chơi chết ta. Cũng phải, về công về tư, hắn đều có lý do gϊếŧ ta."

"Kỷ Đại ca, ta sẽ phái người đi thăm dò kỹ càng, nhìn xem đến cùng có phải là hắn giở trò hay không. Nhưng những ngu dân hồ nháo ngoài cửa kia luôn miệng nói ngươi là tà vật vu cổ, khởi tử hoàn sinh. Ngươi xem, có muốn bắt bọn chúng lại hay không?"

"Loại sự tình này, ngươi xử lý là được rồi." Kỷ Ninh đột nhiên đứng dậy, "Ta phải mau chóng đến gặp Thanh Nhan."
Bên trong Bắc uyển.

Vạn Nhi đem trà, điểm tâm đưa tới cửa, nhìn vào bên trong. Trong phòng không thắp đèn, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ ngồi trước bàn.

"Vị khác nhân này, dùng chút trà bánh đi."

Nghe được thanh âm ấy, người trong phòng kia lập tức ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài.

"Nàng là..."

Hai chữ "Vạn Nhi" dạo quanh đầu lưỡi một vòng, lại bị Bạch Thanh Nhan nuốt trở về. Y còn mang theo mặt nạ, lúc này cũng không thích hợp để lộ mặt. Cho nên y đổi giọng hỏi:

"... Là ai?"

"Hồi công tử, ta gọi là Vạn Nhi. Kỷ Tướng quân kêu ta đưa trà đến cho ngài."

"Đặt ở đó là được."

Bạch Thanh Nhan nhìn Vạn Nhi một chút, trong lòng lại có phần an tâm. Hóa ra Kỷ Ninh cũng không đối xử khắc nghiệt với nữ hài bị mình liên lụy này, thật sự để nàng làm thị nữ trong phủ thượng. Nhưng Vạn Nhi trong lòng nghi hoặc lan tràn như cỏ dại, chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy vị khách nhân này có chút quen thuộc khó hiểu. Chỉ là nhìn kỹ gương mặt kia, nàng khẳng định mình chưa từng gặp qua y bao giờ.
"Nàng đến phủ Tướng quân khi nào?"

"Hồi khách nhân, mới một tháng có thừa, trước đại hôn của Tướng quân không lâu."

"Thì ra là vậy. Nàng ở chốn này đã quen thuộc chưa?"

"Có gì không quen? Tướng quân đãi hạ khoan hậu*, ta thập phần nguyện ý hầu hạ Tướng quân."

*Đãi hạ khoan hậu: 待下宽厚 Đối xử với hạ nhân hào phóng, bao dung.

Khoan hậu? Kỷ Ninh đối xử với hạ nhân như thế nào, Bạch Thanh Nhan đã thấy tận mắt. Hắn tính tình tàn bạo, tuyệt không thể nói là khoan hậu. Nhưng Vạn Nhi còn đang nói, y cũng đành nghe.

"Huống chi, Đại Tướng quân là một anh hùng." Gương mặt Vạn Nhi đỏ lên, thần sắc cũng có chút ngại ngùng, "Có thể hầu hạ ngài, là tâm nguyện cả đời của ta."

Vạn Nhi nàng...?

Bạch Thanh Nhan đột nhiên minh bạch... Lẽ nào người mà Vạn Nhi trước đó từng nhắc tới sẽ "chung tình", "đại anh hùng" nàng mong muốn được gả kia lại chính là Kỷ Ninh? Phát hiện này khiến lòng y nhất thời ngũ vị tạp trần. Kinh ngạc có, nực cười có, tiếc hận có, nhưng càng nhiều hơn cả là một tia ao ước... Thứ tình cảm đơn thuần mà si ngốc ấy của Vạn Nhi, có lẽ cả đời này, y không thể có được dù chỉ thêm một lần.
"Thanh Nhan, ngươi ở đâu?"

Ngoài phòng đột ngột truyền đến một tiếng gọi, chính là Kỷ Ninh, kẻ đang quanh quẩn trong tâm trí Bạch Thanh Nhan lúc này. Nghe được thanh âm của hắn, sắc mặt Vạn Nhi càng đỏ, cúi thấp người không dám ngẩng mặt lên.

Kỷ Ninh đi tới, thấy nàng ở đây, đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức nhíu mày.

"Sao ngươi vẫn còn ở đây?"

"Khách nhân hỏi ta vài lời."

"Lời gì?" Kỷ Ninh có chút không kiên nhẫn, "Không có chuyện của ngươi, ngươi đi trước đi."

Vạn Nhi biết Kỷ Ninh luôn lãnh diện lãnh ngữ*, không dám nhiều lời lập tức cáo lui. Mới ra khỏi phòng, liền mơ hồ nghe được một câu:

*Lãnh diện lãnh ngữ: Sắc mặt, ngữ điệu lạnh lùng.

"Thanh Nhan, ngươi đã nếm thử những điểm tâm này chưa? Nếu thích ăn loại nào, ta bảo bọn họ đưa tới nhiều một chút. Sao ngươi không thắp đèn? Ngày ngày chỉ nhốt mình trong phòng, thật quá nhàm chán đi. Ta ở lại nơi này với ngươi vừa vặn rất tốt phải không?"
Bước chân Vạn Nhi loạng choạng, suýt chút nữa té ngã. Nàng hoàn toàn không thể tin vào tai mình, Kỷ Đại Tướng quân nào có bao giờ đối xử với ai ân cần như vậy? Người trong phòng kia, đến tột cùng là thần thánh phương nào?

Trong phòng, Bạch Thanh Nhan đối với phần ân cần này lại không hề muốn tiếp nhận. Y lắc đầu nói:

"Ngươi công vụ bề bộn, xử lý chính sự quan trọng thì hơn."

"Ta bận rộn thế nào cũng vĩnh viễn có thời gian đến với ngươi. Huống chi, ai nói ta bận rộn? Ta nhàn hạ quá chừng luôn."

"Giới nghiêm chung quanh Vương đô các ngươi vẫn chưa tháo dỡ? Không cần ngươi dẫn đầu lo liệu sao? Ba ngày diện thánh một lần, không cần chuẩn bị ứng đối? Còn những việc khác..."

"Sự tình giới nghiêm, những Phó Tướng, Thiên hộ thủ hạ của ta đều có thể chủ trì, để bọn họ lo là được. Diện thánh gần nhất lại không bàn chuyện đánh trận, chẳng có việc gì quan trọng. Với ta, gặp ngươi mới là chuyện quan trọng nhất, nào có sự tình gì khác?"
Hiếm có khi Bạch Thanh Nhan chịu nói với hắn nhiều lời đến vậy, Kỷ Ninh tâm hoa nộ phóng, đặt mông ngồi xuống trước mặt Bạch Thanh Nhan. Trong lòng hắn càng nghĩ càng vui vẻ, nhỏ giọng hỏi:

"Thanh Nhan, quả nhiên ngươi vẫn quan tâm ta, có phải không? Lịch trình của ta, ngươi cũng biết rõ ràng như vậy."

Kỷ Ninh mỗi ngày ra vào đều đến tìm y báo cáo một tiếng, Bạch Thanh Nhan sao có thể không rõ ràng? Nhưng y cũng không muốn tranh cãi chuyện này. Điều y để ý, là tâm tư hiểm ác của Hoàng đế Lang Nghiệp trong lời Phó Diễm, Kỷ Ninh đến cùng có biết hay không?

Do dự một chút, Bạch Thanh Nhan vẫn nói ra.

"Kỷ Ninh, ta nghĩ nửa ngày, ta rốt cuộc vẫn không nên đợi tại phủ Tướng quân."

"Ngươi nói cái gì?"

Kỷ Ninh đột ngột đứng lên. Động tác quá lớn, ghế dưới thân cũng theo đó đổ ngã trên mặt đất, đánh rầm một tiếng. Nhưng không một ai chú ý tới. Một trận tĩnh mịch đổ xuống gian phòng, hai người đều không nói chuyện, ngay cả tiếng hít thở của người đối diện cũng có thể nghe được rõ ràng. Bầu không khí phảng phất cũng ngưng trệ.
"Bạch Thanh Nhan, ngươi đã đáp ứng ta. Bây giờ muốn lật lọng sao?" Thanh âm Kỷ Ninh ngày càng lạnh, "Ngươi coi Kỷ Ninh ta là cái gì? Hẳn là ngay cả theo giúp ta một đoạn thời gian của ngươi cũng chẳng qua là thuận miệng nói một câu, là kế hoãn binh... Trong lòng ta chỉ có ngươi, nhưng ngươi lại coi ta là kẻ ngu, có thể đùa giỡn trong tay!"

Hắn càng nói càng tức giận, hai tay đột ngột đẩy một cái, tủ sách cũng đổ ầm xuống đất! Bên trong mảnh hỗn độn, truyền đến một thanh âm sắc nhọn.

Là thanh chủy thủ từ trong đống thư tịch rơi xuống, văng ra trên mặt đất. Giữa những đường vân tinh xảo, huy văn "Phó" có thể thấy hết sức rõ ràng.

Nhưng ngay lập tức, lại có một chồng sách khác rơi xuống, đè ở bên trên.