Chương 34. Bạch Thanh Nhan, tâm trí huynh quá hỗn loạn.

"..."

Bạch Thanh Nhan quay đầu nhìn về phía Lộc Minh Sơn. Bộ dáng y thất hồn lạc phách, mê mang luống cuống. Lộc Minh Sơn quen biết y lâu như vậy, cho tới bây giờ chỉ luôn thấy y quả quyết kiên định, nào có từng gặp qua y rơi vào tình trạng này? Cảm xúc trong lòng lại càng sâu xa thêm mấy phần.

"Đường huynh. Hẳn là cho đến hôm nay, huynh vẫn còn chưa thấy rõ trong lòng huynh vô cùng mâu thuẫn?"

"Có gì mâu thuẫn?"

"Huynh..."

"Ta không nên ở lại, bởi vì đây là Vương đô của đất nước tiêu diệt cố quốc ta. Ta lại càng không nên ở cùng hắn, bởi vì hắn là kẻ hại ta phá gia diệt quốc. Thanh Vũ, mặc dù ta ngu dốt, nhưng ta vẫn còn có thể phân biệt được rõ phải trái đúng sai. Cho nên nếu như hắn muốn giam ta lại, ta thà tự sát cũng tuyệt không thuận theo."


"..."

Lần này Lộc Minh Sơn xác thực có chút nóng nảy. Cậu muốn hỏi Bạch Thanh Nhan... Nếu huynh thật sự được như lời huynh nói, không có nửa điểm do dự mâu thuẫn, thật sự không muốn lưu lại, càng không muốn ở cùng một chỗ với Kỷ Ninh, vậy huynh tội gì phải tự sát? Các ngươi ở trên núi, Kỷ Ninh đã muốn rơi xuống chân núi thì huynh cứ mặc xác hắn đi! Kỷ Ninh nói huynh muốn đi cũng chỉ có thể gϊếŧ hắn, vậy huynh lập tức gϊếŧ hắn!

Thế nhưng, huynh không hạ thủ được...

Nếu Bạch Thanh Nhan thừa nhận mình không thể rời bỏ Kỷ Ninh, Lộc Minh Sơn mặc dù không thể nói là cao hứng, nhưng cũng sẽ không lo lắng như vậy. Cậu sợ là Bạch Thanh Nhan mãi không chịu nhìn vào hiện thực, từng chút một tự bức hại mình, ngay cả bản thân cũng muốn lừa gạt. Lại không biết rằng tầng tầng mâu thuẫn tích lũy trong lòng kia chẳng khác nào tầng tầng cự thạch cheo leo trên vách đá, lung lay sắp đổ... Chỉ cần bất cẩn sơ sảy một chút thôi liền có thể vạn kiếp bất phục!


"Cho nên Thanh Vũ, ta đã hạ quyết tâm. Ta biết đệ luôn không thích Kỷ Ninh, cũng không có khả năng vì hắn nói chuyện với ta. Kỳ thật những ngày này, chính hắn cũng không lại đến khuyên nhủ ta chuyện đó."

"Ta biết..." Thanh âm Lộc Minh Sơn có chút chần chừ, "Hắn có lẽ là không dám tới khuyên huynh."

... Hiện tại, thoạt nhìn Bạch Thanh Nhan có vẻ bình thản không gợn sóng. Nhưng mâu thuẫn bên trong nội tâm y đã sắc bén lên tới cực điểm. Mặc dù còn có thể miễn cưỡng duy trì một thế cục cân bằng, nhưng nếu lại khuyên thêm một câu, sự cân bằng vốn dĩ đã tràn ngập nguy hiểm này rất có thể sẽ ngay lập tức bị phá vỡ.

Kỷ Ninh lần này không ép buộc Bạch Thanh Nhan, chỉ sợ đó chưa chắc đã là suy nghĩ cho rằng hắn dùng "kế hoãn binh" hay "triệt để buông tay" của Bạch Thanh Nhan, mà thật sự hắn đã "cùng đường mạt lộ".


Nếu còn tiếp tục cưỡng bách, bức Bạch Thanh Nhan đến bước sụp đổ thì phải làm thế nào đây? Có lẽ hắn căn bản cũng chẳng dám liều lĩnh mạo hiểm đến bước này.

Đại khái là bởi vì đã nhìn ra Kỷ Ninh đối với tính mệnh Bạch Thanh Nhan cực kỳ cố kỵ, ác cảm của Lộc Minh Sơn với hắn chẳng hiểu sao giảm đi không ít. Cậu thăm dò hỏi Bạch Thanh Nhan:

"Lại nói, đường huynh, trước đó trên đường hành quân về đây, các huynh hình như đã từng song tu một lần. Huynh còn nhớ không?"

"Song tu?"

Bạch Thanh Nhan cực kỳ chấn kinh, y căn bản không nhớ rõ có chuyện như vậy. Lộc Minh Sơn thấy y mờ mịt, bèn chỉ điểm:

"Ngay trước khi huynh khôi phục trí nhớ... Thời điểm đó huynh lập tức nhớ ra mười năm bi hoan đằng đẵng, có lẽ chấn động quá lớn nên mới không còn nhớ gì."

"Ta cũng không nhớ rõ trước khi khôi phục ký ức mình đang làm gì." Bạch Thanh Nhan thừa nhận đáp, "Nhưng trên đường, Kỷ Ninh hận ta thấu xương, chỉ có làm nhục cùng ức hϊếp, sao có khả năng cùng ta song tu? Huống chi, song tu là phải song phương ngươi ta tình nguyện, lại thêm công pháp điều hòa. Hắn..."
"Đúng là song tu. Bằng không cũng chẳng có khả năng dẫn dắt đảo ngược dòng lưu chuyển của Ngọc Dao công pháp. Nếu không phải huynh khôi phục ký ức, cưỡng ép đánh gãy lưu chuyển, hàn độc kia đã sớm một lần khỏi hẳn."

"Hàn độc của ta? Thanh Vũ, đệ đừng nói loạn... Nếu hàn độc của ta khỏi hẳn, nhất định phải đem toàn bộ Ngọc Dao công pháp thôn phệ về thể nội. Như thế Kỷ Ninh cũng sẽ chết, hắn sao có thể đồng ý?"

"Phải, đường huynh nói không sai. Nhưng cái này không trọng yếu. Điều ta muốn hỏi chính là... Nếu như hắn thật sự đáp ứng, huynh có nguyện ý triệt để thoát khỏi hàn độc thống khổ triệt xương này hay không?"

Tâm trí Bạch Thanh Nhan hỗn loạn tưng bừng.

Nếu như Kỷ Ninh đồng ý... Thế nhưng Kỷ Ninh sao lại đồng ý? Hắn không biết đây là sự tình muốn lấy mạng hắn sao? Hẳn là Thanh Vũ muốn lừa gạt Kỷ Ninh, để hắn không biết gì mà đi chịu chết?
Nghĩ vậy, ánh mắt y cũng nghiêm nghị trở lại. Lộc Minh Sơn từ nhỏ lớn lên cùng một chỗ với y, sao có thể không nhìn thấu suy nghĩ của y? Cậu vội vàng biện minh:

"Đường huynh, huynh đừng nghĩ lung tung. Ban đầu quả thực do ta lừa hắn, nhưng về sau là hắn tự biết, là hắn tình nguyện. Lần này cũng chính hắn tự mình đề cập đến. Chỉ là, khi đó ta sợ hắn dây dưa không rõ với huynh nên mới không nói cho hắn biết, thật ra huynh có thể cùng người khác song tu để áp chế độc tính... Bằng không, ta sợ hắn vì muốn tra tấn huynh, cưỡng ép bắt những người không liên quan đến cùng huynh giao hợp, đây chẳng phải là..."

Nghe đến đó, thần sắc trên mặt Bạch Thanh Nhan càng thêm khó coi. Lộc Minh Sơn cho là y chán ghét mình lo lắng chuyện quá hạ lưu, không khỏi rụt cổ một cái. Nhưng thời điểm Bạch Thanh Nhan mở miệng, lại không nhắc đến chuyện này:
"Đệ nói là, hắn biết rõ mình sẽ chết, còn muốn cùng ta song tu."

"Đúng thế. Nhưng hắn cũng chẳng phải hạng chính nhân quân tử gì, hắn chẳng qua là chuộc tội mà thôi. Dù sao đường huynh luân lạc tới tình cảnh kia còn không phải là nhờ hắn ban tặng?" Nói đến đây, Lộc Minh Sơn lại muốn bốc hỏa. Cũng may cậu vẫn còn nhớ rõ ngọn nguồn mình muốn nói là gì:

"Đường huynh, nói thật. Nếu huynh thật sự khó mà tha thứ được cho những gì Kỷ Ninh gây ra, hắn đã nguyện ý, huynh liền đoạt lại công lực, cũng coi như gϊếŧ hắn vì Ngọc Dao báo thù. Đã chính hắn tình nguyện, huynh cũng không có gì phải cố kỵ... Lúc trước huynh không muốn làm như vậy là bởi vì không thể lừa gạt hắn. Vậy lần này huynh chẳng cần phải lừa gạt hắn, không phải rất tốt sao?"

"Thanh Vũ! Đệ..." Bạch Thanh Nhan tựa như lần đầu tiên biết đến Lộc Minh Sơn, "Đệ năm lần bảy lượt đề cập với ta chuyện này, bây giờ lại nói cho ta Kỷ Ninh đã sớm biết... Sao hắn lại biết? Hẳn là chuyện cho tới bây giờ, đều do đệ tác động?"
"Quả thực là thế."

"Người ta nói lương y như từ mẫu! Đệ sao có thể nỡ một lòng đẩy hắn đi chịu chết?"

"Lương y như từ mẫu, gϊếŧ một người cứu một người thì có gì không được? Huống chi, chính hắn cũng đồng ý dùng mệnh của mình chuộc tội, đổi lấy huynh sống sót. Chính huynh thì sao, chẳng lẽ huynh nguyện ý chết vì hàn độc? Huynh hận hắn...Hắn chuộc tội, chết để huynh được sống, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?"

Nói đến đây, Lộc Minh Sơn bước lên một bước, bức hỏi:

"Đường huynh, chẳng lẽ điều huynh trăn trở không phải là lừa gạt hắn, mà là... Huynh căn bản không nguyện ý tiễn hắn đến chỗ chết?"

"Không, cái này sao có thể? Trước đó ta còn từng ám sát hắn, đệ quên rồi sao? Ta chỉ là..."

"Nhưng huynh không thành công. Đường huynh, huynh là người nào chứ? Hai lần gϊếŧ người đều sắp thành lại bại, huynh vẫn còn nghĩ rằng huynh thật sự muốn gϊếŧ người?"
"Đây chẳng qua chỉ là..."

"Đường huynh!"

Lộc Minh Sơn đánh gãy lời Bạch Thanh Nhan.

"Lấy tài trí của huynh, lý do 'gϊếŧ hắn không thành' muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nhưng lý do 'không muốn gϊếŧ hắn', có lẽ cũng chỉ có một." Lộc Minh Sơn nói đến chỗ này, thanh âm cũng chậm lại.

"Kỳ thật, đường huynh, ta không phải thay Kỷ Ninh nói chuyện. Nếu huynh có thể thật sự đoạt mạng hắn, ta lại chẳng cao hứng quá đi. Nhưng nếu huynh thực tế không làm được, vậy thì quên đi những quốc thù gia hận kia, nói thật, ta cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc... Dù sao nghe huynh nói nhiều như vậy, sự tình giữa hai người, ta cũng có phần hãi hùng khϊếp vía."

"..."

"Nhưng điều ta sợ nhất là huynh bị kẹp ở giữa, không thể động đậy, tự bức mình đến tuyệt cảnh. Đường huynh, Ngọc Dao mặc dù trọng yếu, nhưng dù sao cũng đã vong... Nếu không có huynh, Ngọc Dao không biết đã mất từ đời tám hoánh nào rồi, chuyện này căn bản không thể trách huynh. Mà Kỷ Ninh mặc dù chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng người hắn có lỗi là huynh, không phải chúng ta, càng không phải Ngọc Dao. Trong lòng huynh không có vướng mắc, cái gì cũng sẽ không vướng mắc, những người khác không thể nói gì, cũng sẽ không có ai nói gì. Nhưng nếu huynh vì thế mà tự dằn vặt mình, thật là quá ngốc."
"Đệ..." Thanh âm Bạch Thanh Nhan vậy mà mang mấy phần mềm yếu, "Thanh Vũ, đệ rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?"

"Đường huynh, trong lòng huynh hẳn cũng rõ ràng ta muốn làm cái gì."

Lộc Minh Sơn đột nhiên cảm thấy chua xót. Cậu thở dài một hơi.

"Kỷ Ninh có chết hay không ta không quan tâm. Nhưng ta hy vọng huynh có thể sống tốt, tốt hơn rất nhiều."

"..."

"Không còn sớm nữa, ta đi trước. Chờ ta phối dược xong, đường huynh, ta lại tới tìm huynh."

Nói xong, Lộc Minh Sơn cũng không đợi Bạch Thanh Nhan đáp lời, quay người liền rời đi. Để lại Bạch Thanh Nhan một mình si ngốc sững sờ, nửa ngày chưa tỉnh hồn lại.

Kỷ Ninh và y, yêu hận giữa hai người dây dưa không rõ. Có lẽ Thanh Vũ nói cũng có đạo lý, quan trọng nhất là phải nhìn thẳng vào tâm ý của mình.

Có lẽ y cũng nên tìm một cơ hội, nói chuyện với Kỷ Ninh một chút. Cũng chẳng vì điều gì khác, dù sao ân oán khúc mắc mười năm giữa bọn họ cuối cùng cũng nên nói cho rõ ràng rồi, cũng coi như một lời cáo biệt vẹn toàn. Dù sao, lần này y đi Đại Tiếp, đại khái chính là cả quãng đời còn lại không tương phùng.
Nhưng kỳ quái là, mấy ngày sau, Kỷ Ninh đều chưa từng xuất hiện. Trước đó mặc dù hắn không dám dây dưa quá nhiều, nhưng mỗi ngày kiểu gì cũng phải tạt qua đôi ba lần. Hắn hoặc là ngồi dưới tán cây, hoặc là ở trong thư phòng nhỏ, nhìn Bạch Thanh Nhan đọc sách, ngẩn người. Mà Bạch Thanh Nhan cũng không tỏ vẻ gì là phiền chán hay khó chịu, thậm chí còn bình chân như vại. Một thời gian dài, hai người lặng im không nói, ở cùng một gian phòng, ngược lại tạo thành một loại ăn ý kỳ lạ.

Nhưng Bạch Thanh Nhan một mực không nhìn vào mắt Kỷ Ninh. Vì ánh mắt Kỷ Ninh luôn ẩn chứa một loại tư vị không nói thành lời, tựa như một con chó nhà có tang biết rõ chủ nhân đã rời đi lại vẫn cố chấp chờ đợi. Chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến người ta day dứt hồi lâu...

Mấy ngày nay, Kỷ Ninh đột nhiên không đến, ánh mắt kia lại vẫn hiển hiện trong tâm trí Bạch Thanh Nhan. Không biết là bởi vì ánh mắt này, hay là do lời nói trước đó của Lộc Minh Sơn, cõi lòng Bạch Thanh Nhan càng cảm thấy bứt rứt. Ý muốn "Phải nói cho rõ ràng" kia càng thêm mãnh liệt. Đến mức khi Kỷ Ninh thật sự đến nơi này, y cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thái độ Bạch Thanh Nhan khác với ngày thường, nghênh đón:

"Kỷ Ninh, ta có lời muốn nói với ngươi."

"Thanh Nhan, ngươi trước tiên nghe ta nói đã!"

Kỷ Ninh thần sắc lo lắng, tiến lên một bước dùng sức bắt lấy tay Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan không tránh không né, nhưng Kỷ Ninh lại đột nhiên ý thức được hành động này quá thân mật, vội vàng buông lỏng tay.

"Ta chỉ nhất thời vong tình... Thanh Nhan, ngươi đừng tức giận."

"..."

Bạch Thanh Nhan cúi đầu nhìn tay hai người một chút. Y đột nhiên cười cười, lui về sau một bước:

"Ngươi nói trước đi."

"Ngày mai Bệ hạ muốn ta diện thánh."

Diện thánh? Kỷ Ninh ba ngày tiến cung một lần, tuyệt sẽ không đến mức vì chuyện này mà vội vã đến tìm mình. Bạch Thanh Nhan không trả lời, quả nhiên, Kỷ Ninh tự mình nói ra.

"Ta nhận được tin tức, nghe nói Bệ hạ đã bí mật truyền chỉ, phế bỏ chức vụ Giám quân của Nhiễm Trần tại thiết kỵ Lang Nghiệp chúng ta. Ta chỉ sợ gã chuẩn bị hành động, muốn nhúng tay vào sự vụ của nội bộ thiết kỵ. Nếu là như thế, gã nhất định sẽ phái một kẻ đối nghịch với ta đến làm tân Giám quân, như thế sự tình ta hộ tống ngươi ra khỏi thành sẽ xuất hiện khó khăn cản trở."
"... Cho nên?"

"Ngươi và người Đại Tiếp có biện pháp liên lạc nào không?"

"Ngươi muốn làm gì?"

"Nghĩ biện pháp để bọn họ trực tiếp nói ra, muốn ta tiếp đãi đoàn sứ giả lần này. Ta sẽ đưa ngươi giấu giữa bọn họ, bằng không, ta chỉ sợ ngươi sẽ gặp phải nguy hiểm."

"Có thể."

Nghe được câu hứa hẹn này, Kỷ Ninh thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn thật sâu Bạch Thanh Nhan một chút, phảng phất đang nghĩ muốn ôm chặt y vào trong ngực. Nhưng hắn lập tức quay đầu, che giấu đi ánh mắt.

Bạch Thanh Nhan cảm giác ánh mắt của Kỷ Ninh tựa như một bờ môi ôn nhu, vội vàng đặt một nụ hôn lên gương mặt y, lại cuống quít né tránh.

"Thanh Nhan, ta phải đi rồi."

"..."

Sau khi Kỷ Ninh rời đi, Bạch Thanh Nhan mới kịp phản ứng... Y lại quên mất không hỏi cho rõ ràng những sự tình trước kia.

Thôi cũng không sao, vẫn còn nhiều thời gian mà.
... Nhưng ngày sau, có thật sự dài như Bạch Thanh Nhan nghĩ chăng?

[Ồ hóa ra chương 103 hai người đã song tu mà tuôi đọc tưởng một chương bình thường hơn cả bình thường chứ .-.]