Chương 35. Có kẻ muốn phá phủ Tướng quân.

Một ngày, thời tiết rất đẹp. Bạch Thanh Nhan ngồi trong Bắc uyển, bên dưới những cây thông cao lớn kia. Cách đó không xa, từng tiếng từng tiếng mỗi lúc một lớn dần, là thanh âm của diều hâu đưa tin.

Thời điểm Bạch Thanh Nhan gọi diều hâu đưa tin, gọi liên tiếp vài tiếng liền, diều hâu vẫn không thấy tăm hơi. Y còn những tưởng con chim này đã bỏ mạng. Ai ngờ một lát sau, diều hâu đưa tin liền đến. Chỉ là thương tích khắp người, lông vũ xơ xác, chẳng khác nào vừa mới từ nơi nào liều mạng thoát ra mà đến. Nhưng trừ những cái đó ra, lông vũ trên người diều hâu đưa tin màu sắc rực rỡ, hai mắt hữu thần. Có thể nhìn ra nó là được người giữ lại, chăm sóc cẩn thận.

Là ai đây?

Ngày thứ hai, Bạch Thanh Nhan phát hiện dưới mái hiên trước gian phòng treo một kim lồng tinh xảo. Cửa lồng mở ra, bên trong đặt sẵn nước uống thức ăn cho chim. Người nuôi diều hâu đưa tin kia là ai? Đáp án không cần nói cũng biết.


Chỉ là về sau, Kỷ Ninh không hề đề cập đến diều hâu và lồng chim. Mà Bạch Thanh Nhan cũng chưa từng chủ động hỏi hắn.

Bạch Thanh Nhan duỗi tay dẫn diều hâu đưa tin xuống, trong lòng không khỏi nhớ tới sự tình ngày ấy. Diều hâu đứng vững trên tay y, thân mật mổ mổ lên mu bàn tay.

"Ngươi đến rồi?"

Bạch Thanh Nhan vuốt vuốt lông diều hâu, cởi xuống lá thư cột bên chân nó.

Hiện tại thời gian diều hâu đưa tin qua lại càng lúc càng ngắn, Bạch Thanh Nhan biết, điều này chứng tỏ sứ đoàn Đại Tiếp do Cơ Hà suất lĩnh đã cách y càng lúc càng gần.

Quả nhiên, trên thư hỏi thăm tình hình gần đây, chỗ ở của y. Nội dung sau đó chính là sứ đoàn Đại Tiếp đã tới biên cảnh Lang Nghiệp. Phía Lang Nghiệp phái tinh binh thiết kỵ đi nghênh đón bọn họ, nhưng vượt quá ý muốn của tất cả mọi người, kẻ kia không phải Tướng quân chính quy của quân đội - Kỷ Ninh, cũng chẳng phải vị Giám quân thân là Quận vương kia...


Mà là một quan văn thanh niên họ "Phó".

"Phó... Chẳng lẽ là Phó Diễm?"

Bạch Thanh Nhan phát hiện có điểm không đúng. Phạm vi chính vụ của Phó Diễm là dân sinh, cùng với chuyện quân sự bắn đại bác cũng không tới. Vì sao hắn lại thay thế Kỷ Ninh, đi nghênh đón sứ đoàn Đại Tiếp?

Hẳn là, hắn tiếp nhận vị trí Giám quân tân nhiệm từ Nhiễm Trần? Nhưng chẳng phải hắn là kẻ thù chính trị không đội trời chung với Kỷ Ninh sao?

... Ngay cả sự tình ám sát Kỷ Ninh trước đó, đều là Phó Diễm chủ mưu...

Bạch Thanh Nhan biết, nếu một người bị ngăn cách khỏi phạm vi chức trách ban đầu của mình, khả năng rất lớn là hắn sẽ bị tước đoạt đi phần chức trách này. Mà xem xét những phát sinh trên triều đình, kết quả như vậy sẽ càng nghiêm trọng hơn so với miễn chức. Y vội vàng xem tiếp, song bên trong thư của Cơ Hà lại không có tin tức gì khác.


Bạch Thanh Nhan đi vào thư phòng, bắt đầu hồi âm lại cho Cơ Hà. Giản lược tình hình hiện tại xong, y liền tiến vào chính đề, muốn Cơ Hà nhớ kỹ phải đặc biệt muốn gặp Kỷ Ninh, tốt nhất là có thể yến ẩm một phen. Mô tả khái quát tình huống ngày ấy Kỷ Ninh nói với y, y lại đem những hành động dị thường của Hoàng đế Lang Nghiệp viết ra.

"Tóm lại, nhất định phải cẩn thận. Quân vương đa nghi, tâm tư khó lường. Cố nhiên đối với Ngọc Dao ta tràn đầy địch ý, ý đồ hiểm ác; đối với Đại Tiếp cũng hết sức đề phòng, địch ý rõ ràng. Cơ Hà huynh, vạn sự cẩn thận, nhất thiết phải đặt an nguy của bản thân lên hàng đầu, tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ, càng không thể vì tiểu đệ mà bí quá hóa liều. Chúc mạnh khỏe."

Viết xong thư, tiễn diều hâu đưa tin đi rồi, sầu lo trong lòng Bạch Thanh Nhan càng sâu. Chính y cũng từng nói, tràng diện hiện tại không chỉ liên lụy đến an toàn của Kỷ Ninh, mà ngay cả bằng hữu cùng nhau lớn lên từ nhỏ của mình, Cơ Hà, cũng không tránh khỏi liên đới.
Phong thư kia vẫn nằm trong lòng bàn tay Bạch Thanh Nhan, giờ phút này đã bị siết chặt thành quả cầu. Y do dự một lát, cuối cùng quyết định rời khỏi Bắc uyển, dọc theo con đường nhỏ mỗi lần Kỷ Ninh tới thăm y mà đi.

Ở phủ Tướng quân lâu như vậy, Bạch Thanh Nhan lại chưa từng bước ra khỏi Bắc uyển nửa bước. Mặc dù Kỷ Ninh không nhốt y lại, nhưng y lại tự giam lỏng chính mình trong tiểu viện kia.

Là sợ nhìn thấy nơi thương tâm đã từng là gian "tân phòng" kia? Hay là sợ gặp phải chủ nhân phủ Tướng quân Kỷ Ninh? Lại hay là, chỉ bởi trong tiềm thức muốn cách ly chính mình, không muốn bước vào cuộc sống của Kỷ Ninh lấy một bước?

Đến cùng là vì cái gì, chính Bạch Thanh Nhan cũng không biết.

Song Bạch Thanh Nhan một đường đi thẳng đến trước đại sảnh vẫn không hề thấy Kỷ Ninh. Kỳ quái nhất chính là, ngay cả một hạ nhân cũng đều không thấy bóng dáng.
Đường đường là phủ Tướng quân, kể cả chủ nhân thường xuyên lâu ngày không ở nhà, hạ nhân có ít một chút. Nhưng bốn mươi, năm mươi người cũng phải thường trực. Giờ phút này vậy mà một bóng người cũng không thấy, quá mức kỳ lạ. Trong lòng Bạch Thanh Nhan vừa nổi lên nghi ngờ, lại lập tức nghe được cách đó không xa vang lên một tiếng động lớn! Sau đó là một hồi ồn ào, tựa như có kẻ đang gây rối.

Có chuyện gì xảy ra?

Bạch Thanh Nhan bước vài bước đã tới đại môn. Đối diện chính là quản gia phủ Tướng quân, lúc này đầu đầy mồ hôi. Thấy Bạch Thanh Nhan, gã ngay cả một lời cũng không nói, chỉ hành lễ rồi lủi về sau. Nhưng Bạch Thanh Nhan chủ động gọi gã lại:

"Quản gia, chuyện này là thế nào?"

"Đám bạo dân kia! Biết Tướng quân không ở nhà, cũng dám tới cửa náo loạn... Thật sự là há có cái đạo lý này, lẽ nào lại như vậy!"
Bạo dân náo loạn?

Bạch Thanh Nhan đi nhanh đến trước cửa. Bấy giờ, toàn bộ hạ nhân đều tụ tập ở đây, tựa như kiến bò trên chảo nóng đi tới đi lui loạn xạ. Đúng lúc này, lại một tiếng động lớn vang lên... Ngoài cửa có kẻ ném một tảng đá lớn, muốn đập cửa phủ Tướng quân!

"Bên ngoài là ai? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Bạch Thanh Nhan hỏi, lại không một ai để ý đến y. Những ngày này y thâm cư không ra ngoài, đám hạ nhân kia đều không biết y. Giờ phút này cũng không đoái hoài tới việc hỏi y là ai, chỉ lo vây quanh quản gia đợi chủ ý. Bạch Thanh Nhan nhìn quanh một vòng, thấy Vạn Nhi liền kéo nàng tới.

"Vạn Nhi, chuyện này là thế nào?"

"Đám bạo dân kia vu hãm Kỷ Tướng quân là yêu nhân!" Đáy mắt Vạn Nhi ngậm nước, gấp đến độ khuôn mặt đỏ bừng, "Lúc trước xây sinh từ cho Tướng quân là bọn chúng, hiện tại đập sinh từ cũng chính là bọn chúng! Lúc trước đi đầu xúc đá đặt nền móng là hắn, bây giờ dẫn đầu ném đá vào đại môn phủ Tướng quân cũng chính là kẻ đó!"
"Bọn họ phá sinh từ của Kỷ Ninh? Sao lại vậy... Nói mà không có bằng chứng, cái gì gọi là 'yêu nhân'? Chuyện này cũng quá hoang đường!"

"Bạch công tử, ngài là bằng hữu của Kỷ Tướng quân. Ngài đến phân xử thử, Kỷ Tướng quân có chỗ nào giống yêu nhân?"

"Bọn họ vì cái gì lại nói như thế? Mới mấy ngày, dân ý vậy mà xoay chuyển nhanh đến vậy..." Bạch Thanh Nhan trầm tư một lát, "Tin đồn này từ đâu truyền đến, nàng có biết không? Nàng nói mấy kẻ kia một mực dẫn đầu trong đó? Thường ngày bọn họ cũng hoạt động tại vùng phụ cận sao? Hay là gần đây mới xuất hiện?"

"Ngươi đến cùng là đang nói cái gì?" Mắt hạnh của Vạn Nhi mở trừng trừng, tức giận, "Tướng quân bị người vu hãm như vậy, ngươi lại ở đây quan tâm đám ngu dân kia!"

"Vạn Nhi, nàng có từng nghĩ tới, một vị Đại Tướng quân công tích chói lọi, không hề bại trận, không ăn chặn quân lương, càng không có chỗ nào vấy bẩn. Sao đột nhiên lại bùng phát dân phẫn lớn đến vậy? Trừ khi... Là có người kích động!"
"Ngươi nói là bọn chúng cố ý?" Hai mắt Vạn Nhi mở lớn, "Nhưng vì sao bọn chúng lại phải làm như vậy?"

Bạch Thanh Nhan nhất thời nghẹn lời. Y tựa như đến giờ mới ý thức được, người trước mặt chẳng qua chỉ là một tiểu nữ hài lớn lên tại biên quan, những tranh đấu trong triều đình, minh thương ám tiễn*, trong lòng nàng căn bản không có chút khái niệm nào.

*Minh thương ám tiễn: Gươm giáo tấn công công khai, mũi tên bắn đột kích âm thầm, đại ý chỉ các loại thủ đoạn trước mặt sau lưng.

Tại sao phải làm như vậy? Tất nhiên là có người đem tiền đến tìm bọn họ gây náo loạn... Thổi bùng những bất bình, đem Kỷ Ninh đẩy lên đến đỉnh sóng, sau đó tìm cơ hội tốt hung hăng hạ bệ, chèn ép hắn trên mặt đất, đến mức không thể trở mình!

Thậm chí còn có khả năng, lúc đầu tu kiến "sinh từ" cho Kỷ Ninh cũng chính do đám người này ở sau lưng thúc đẩy. Cho tới bây giờ luôn là ở chỗ cao không khỏi lạnh, nâng Kỷ Ninh lên thật cao mới có thể hung hăng đạp ngã hắn vào vũng bùn... Bằng không, Hoàng đế Lang Nghiệp sao có thể kiêng kỵ Kỷ Ninh đến thế? Những quan văn kia sao có thể tùy tiện liên hợp lại, phản đối chiến công của Kỷ Ninh?
Nếu thật sự là như vậy, những bạo dân bên ngoài này căn bản không phải tự phát, mà là do có người xui khiến dẫn đến! Bọn họ tuyệt đối dụng tâm hiểm ác, kích động sau lưng, có lẽ còn đang bày ra kế sách tiếp theo, đẩy Kỷ Ninh vào tình cảnh nguy hiểm hơn!

Kẻ thúc thủ phía sau sẽ là ai?

Kỷ Ninh lại đang ở đâu?

"Tướng quân của các ngươi đi đâu rồi?" Trong lòng Bạch Thanh Nhan biết nhiều lời cùng những hạ nhân này cũng vô dụng, chỉ có đi tìm Kỷ Ninh mới có thể tìm được biện pháp giải quyết. Nhưng Vạn Nhi lắc đầu, cả mặt mờ mịt. Nàng còn kéo kéo ống tay áo Bạch Thanh Nhan, "Cho nên ngươi nói đi, vì sao bọn họ phải làm như vậy?"

"Đừng có quấy nhiễu Bạch công tử!"

Người lên tiếng là quản gia. Gã tốt xấu cũng là người quản lý cả một phủ, kiến thức cũng nhiều hơn một chút. Vừa nghe mấy câu khi nãy của Bạch Thanh Nhan, cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự tình. Gã đi tới, đẩy Vạn Nhi ra:
"Tướng quân trước đó nhận được ý chỉ truyền ngài đi diện thánh. Cho tới bây giờ vẫn chưa trở về! Haiz, hết lần này tới lần khác đúng hôm nay lại xảy ra chuyện. Bạch Vong công tử, phủ Tướng quân hiện tại không có chủ nhân, ngài là khách quý của Tướng quân, còn mời ngài thay chúng ta đưa ra chủ ý!"

"Diện thánh hôm nay?" Bạch Thanh Nhan truy vấn, "Tướng quân các ngươi không phải ba ngày mới tiến cung một lần, hôm qua vừa mới đi rồi sao? Vì sao hôm nay lại đi nữa? Người truyền chỉ kia có nói rõ đến cùng là chuyện gì không?"

"Ai nói không phải! Hết lần này tới lần khác lại rơi vào đúng hôm nay! Mà ngày trước diện thánh, Tướng quân luôn đi rất nhanh liền trở về, hôm nay đến tận canh giờ này vẫn không thấy bóng dáng... Nên làm gì bây giờ? Ta thật sự, thật sự vô cùng hoang mang sợ hãi ( ⁰д⁰) !"
Quản gia gấp đến độ giơ chân, lời nói của gã lại như một gáo nước lạnh dội vào đầu khiến Bạch Thanh Nhan rùng mình.

Hôm nay truyền chỉ? Rất lâu chưa về? Hết lần này tới lần khác hôm nay lại xảy ra chuyện?

Đây quả thực là trùng hợp sao? Hay vị Hoàng đế Lang Nghiệp kia đã quyết định hạ thủ với Kỷ Ninh?

"Bạch công tử, ngài nói xem, chúng ta có nên mời Long Dã Tướng quân đến, huy động thiết kỵ Lang Nghiệp không? Trong phủ chúng ta mặc dù có chút gia đinh, có chút hộ viện, nhưng trước mặt nhiều bạo dân như vậy, căn bản không chịu nổi một kích!"

"Đúng vậy!"

"Đám bạo dân kia có chừng hơn trăm người lận!"

"Bọn chúng lại còn cầm theo binh khí, đinh đinh cạch cạch, ta cũng nghe được!"

"Các ngươi nghe tiếng đá nện trên đại môn, bọn chúng có phải điên rồi đúng không?"

"Hay là để ta đi! Phía tây Bắc uyển có một cửa sau, ta đã xem qua, không có bạo dân!"
Các gia đinh, hạ nhân còn lại cũng nhao nhao lên trách cứ. Tựa như nghe được bên trong cửa có tiếng người ồn ào, thanh thế bạo dân bên ngoài càng thêm mạnh mẽ. Bọn họ lớn tiếng mắng chửi, ô ngôn uế ngữ thập phần khó nghe. Thậm chí không biết là ai dùng một khối đá to, rầm một tiếng đập lên cánh cửa. Đại môn sơn son kia vậy mà bị va đập đến rung lắc, phát ra một tiếng vang thật lớn.

"Không được!"

Chuyện cho tới bây giờ, Bạch Thanh Nhan thanh tỉnh ra rất nhiều.

Bạo dân vây phủ Tướng quân, sao có thể để lại một cửa sau?

Y cơ hồ đã xác định được, kẻ kia chính là hy vọng bọn họ phái người ra ngoài, huy động thiết kỵ Lang Nghiệp!

Mặc dù Kỷ Ninh là Tướng quân, song quân đội cũng không hoàn toàn thuộc về hắn... Ngày thường điều động vài người làm chân chạy việc nọ kia tuy là việc tư, nhưng cũng không có gì to tát. Song dám ở ngay trong Vương đô tự mình huy động thiết kỵ Lang Nghiệp động binh tuốt đao? Đó chính là trong mắt không có quân chủ, ngang tàng hống hách! Đối phương lại là bách tính Lang Nghiệp, trong miệng kẻ hữu tâm, hoàn toàn có thể coi là "kích động dân biến, ý đồ tạo phản", cũng là tội danh mất đầu!
"Vậy xin hỏi Bạch công tử, chúng ta nên làm gì?"

Lúc này lại rầm một tiếng, bên ngoài lại nện một tảng đá lớn. Quản gia cũng phát hoảng. Bạch Thanh Nhan khoát tay áo, ổn định mọi người.

"Các ngươi không cần gấp. Ta đi gặp bọn họ một lần."

"Bạch công tử?!" Quản gia truy vấn, "Ngài, ngài muốn làm cái gì? Cửa này cũng không thể mở, vạn nhất bọn chúng xông vào..."

"Không cần mở cửa, ta tự mình ra ngoài."

Bạch Thanh Nhan nhìn chung quanh, suy nghĩ một chút, đưa tay gọi một gia đinh vóc người không sai biệt lắm so với y qua.

"Đem y phục nô bộc phủ Tướng quân trên người ngươi cởi ra, chúng ta đổi."

Gia đinh kia đã sớm hoảng hồn, nghe Bạch Thanh Nhan nói vậy không nói hai lời bắt đầu cởϊ qυầи áo, khiến một thị nữ hoảng sợ la lên. Bạch Thanh Nhan đành dẫn hắn đến một bên cửa, cùng hắn đổi đồ.
"Được rồi. Các ngươi ở nơi này không nên hành động, quản gia ngươi nghe động tĩnh của ta. Chờ ta bảo ngươi mở cửa, ngươi lập tức mở cửa."

"Thế nhưng, Bạch công tử..."

"Ngươi yên tâm. Chỉ khi đã chấn nhϊếp* những kẻ kia, ta mới gọi ngươi mở cửa. Nếu tình thế không cứu vãn được, ngươi không cần phải để ý đến ta."

*Chấn nhϊếp: Răn đe, đe dọa.

Bạch Thanh Nhan nói xong, gọi gia đinh vừa mới đổi y phục với y dẫn đường, nhanh chân đi tới Bắc uyển, tìm cửa nhỏ kia.

"Vị Bạch công tử đó là ai?"

Mấy hạ nhân nghi hoặc hỏi, quản gia đáp:

"Các ngươi không biết rồi, đây chính là khách quý của Tướng quân chúng ta, Bạch Vong công tử. Chỉ là y thâm cư không ra ngoài, một mực ở trong Bắc uyển. Cho nên ở lâu như vậy, có khả năng các ngươi cũng chưa từng gặp qua."

Đám người "A" lên vài tiếng, cũng không ai hỏi gì nữa. Chỉ có Vạn Nhi đứng ở đằng xa, sắc mặt trắng bệch. Nhưng mọi người đều đang vội vội vàng vàng, không ai chú ý tới miệng nàng lẩm bẩm:
"Bạch Vong? Trách không được thấy y quen thuộc đến thế... Y vậy mà lại là Bạch Vong, Bạch Vong kia!"

Nhưng vì sao gương mặt Bạch Vong lại thay đổi, tuyệt không hề giống như lúc trước?

Y lẻn vào bên trong phủ Tướng quân là muốn làm gì? Chẳng lẽ y lại muốn mượn cơ hội gây bất lợi cho Tướng quân!