Chương 88. Cái chết của Vương Vạn.

Kỷ Ninh cùng Vương Vạn dẫn đầu, thiết kỵ Lang Nghiệp nối theo sau bọn họ thành một cánh quân thật dài. Sau phen vừa rồi, chỉ có vài chục người lựa chọn rời khỏi, tuyệt đại bộ phận còn lại đi theo Kỷ Ninh tiến về phía sứ quán Đại Tiếp.

Doanh trại cách Vương đô mấy dặm đường, bọn họ đi rất nhanh, nhưng trên đường vẫn phải trì hoãn hơn nửa canh giờ. Kỷ Ninh lòng nóng như lửa đốt, hắn biết, Bạch Thanh Nhan bây giờ ở trong sứ quán Đại Tiếp, kỳ thật tình cảnh vô cùng nguy hiểm... Đã bị Nhiễm Dật phát giác hành tung, liền tuyệt không thể nào dựa vào tâm lý ăn may. Ai biết tên Hoàng đế quỷ quyệt khó lường kia khi nào sẽ bắt đầu hành động?

"Kỷ Tướng quân!"

Vương Vạn giữ chặt tay Kỷ Ninh, cố ý kéo hắn về phía trước mấy bước, tựa hồ cố ý tránh đi tai mắt của những binh sĩ phía sau. Kỷ Ninh nhìn ra hắn có lời muốn nói:


"Sao thế? Vương Vạn, có chuyện gì khẩn yếu?"

"Tướng quân, Thái tử Ngọc Dao... Ta nói là, Bạch công tử y, y hiện tại ổn không?"

"Y..." Kỷ Ninh lúc này mới nhớ tới, Vương Vạn khi ấy là thị vệ tâm phúc thay hắn chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Bạch Thanh Nhan, thời điểm bầy sói tuyết tập kích còn từng liều chết cứu mạng Bạch Thanh Nhan. Tính toán lòng trung thành của hắn, hẳn sẽ không hại Bạch Thanh Nhan. Bởi vậy, Kỷ Ninh đáp khẽ với hắn:

"Y coi như an toàn, chỉ là nếu chúng ta không thể kịp thời đuổi tới, y sẽ gặp nguy hiểm."

"Là có người muốn bắt y sao?"

"Thân phận của y đặc thù, ngươi cũng biết... Xác thực có kẻ nhìn chằm chằm y."

"Người này... Có phải là Bệ hạ?"

Kỷ Ninh giật mình, truy vấn:

"Làm sao ngươi biết?!"

"Hôm qua Long Dã Tướng quân tới!" Thanh âm Vương Vạn ép xuống thấp hơn, "Ta nghe được y cùng những tướng lĩnh khác bí mật trò chuyện. Ta phỏng đoán, y có thể là do Tướng quân ngài phái tới, mới vụиɠ ŧяộʍ đi theo. Chỉ là chưa kịp nói chuyện cùng y, đã bị Phó Giám quân đụng phải."


"Phó Giám quân... Ngươi nói Phó Diễm?" Kỷ Ninh lấy làm kinh hãi, "Phó Diễm bắt gặp các ngươi?"

"Không có, ta cố ý trì hoãn một hồi, chờ lúc ta rời đi, Long Dã Tướng quân đã không thấy tăm hơi. Ta đoán Phó Giám quân không nhìn thấy y. Nhưng sau đó ta tìm một lượt toàn bộ doanh địa, nơi nào cũng không thấy bóng dáng Long Dã Tướng quân."

"Ra vậy." Kỷ Ninh nghĩ nghĩ, "Nhưng chuyện này với lời ngươi nói 'Bệ hạ' thì có can hệ gì?"

"Là Long Dã Tướng quân cùng các tướng lĩnh khác khi nói chuyện có nhắc tới Bệ hạ. Cụ thể thì ta không nghe rõ, nhưng... Trên đường chúng ta trở về Ngọc Dao, Bệ hạ dường như cực kỳ để ý hành tung của Bạch công tử. Hiện tại Tướng quân ngài lại nói có người muốn truy bắt y, cho nên ta đoán được."

"Ngươi đoán không lầm." Kỷ Ninh thở dài, "Cho nên chuyến này của chúng ta thật sự không còn đường lui nữa. Chính ta ngược lại không còn gì để mất, những thủ hạ này kể cả có trở thành bại binh cũng có thể nói là bị chúng ta che mắt, giáng chức đến những quân đội khác vẫn có thể ăn quân lương. Duy chỉ có ngươi thân là quân quan, tiền đồ coi như hủy! Ngươi cũng có chút điền sản ruộng đất, có gia viên, bằng không..."


"Tướng quân cớ gì lại nói ra những lời ấy!" Nét mặt Vương Vạn lập tức kiên định, "Không nói ta đối với Tướng quân là một mảnh khẩn thiết chi tâm*, nguyện ý đi theo ngài đến cùng trời cuối đất! Chỉ nói Bạch công tử y... Y..."

*Khẩn thiết chi tâm: Một trái tim khẩn thiết. Nghe thuần Việt hơi kỳ nên mình để Hán Việt luôn.

Vương Vạn mím môi một cái:

"Nhân phẩm của y, dung mạo của y, khiến người ta ngưỡng mộ vô cùng. Y đối với Tướng quân ngài cũng là một mối tình thắm thiết, trong lòng không thể dung nạp người khác. Bạch công tử và Tướng quân ngài là một đôi bích nhân*. Ta ở một bên nhìn cũng có thể cảm thấy... Tướng quân, ngài về sau ở cùng với y, nhất định phải đối xử tốt với y, nhất định không thể cô phụ y, nhất định phải để y cả đời đều an ổn vô lo! Nếu được như vậy, ta biết ngài và Bạch công tử sống tốt đến thế, có chết cũng không tiếc nuối!"
*Bích nhân: Nghĩa đen là người đẹp, hàm nghĩa đẹp đôi.

"Vương Vạn, ngươi..."

Kỷ Ninh nghe lời này, trong lòng vừa cảm động lại vừa cảm thấy có chút kỳ lạ không nói ra được. Nhưng gương mặt còn mang theo vết sẹo dữ tợn của Vương Vạn đã từ từ hé ra một nụ cười... Nụ cười kia thanh tịnh mà ấm áp, mặc cho dung mạo của hắn đã bị hủy, lại phảng phất vẻ thanh phong minh nguyệt, tươi sáng rạng rỡ!

Nhưng nụ cười này chỉ duy trì trong một chớp mắt ngắn ngủi...

Một giây sau, một mũi trường tiễn lao tới từ khu rừng bên đường, xuyên thấu lồng ngực Vương Vạn từ sau lưng! Mũi tên đồng ló đầu ra từ da thịt hắn, máu phun ào ào, Kỷ Ninh thấy rất rõ ràng!

"Vương Vạn!!!"

Kỷ Ninh hét lớn một tiếng, ôm chặt lấy Vương Vạn, máu tươi trong nháy mắt phun đầy người hắn. Miệng Vương Vạn cố gắng hô hấp, nhưng máu tươi trào đầy miệng hắn, dọc theo cằm chảy xuống. Mặc dù hắn chưa tắt thở, nhưng Kỷ Ninh biết, trường tiễn kia đã xuyên thấu phổi hắn, hắn tuyệt không thể may mắn qua khỏi...
"Khốn khϊếp!"

Hai mắt Kỷ Ninh đỏ ngầu, hắn đem Vương Vạn đưa đến bên một người lính khác, rút trường đao lao vào trong khu rừng kia. Đúng lúc này, trong rừng đột nhiên truyền ra tiếng rống thảm thiết:

"Chuyện gì xảy ra! Ngươi làm cái gì... A!"

Trong nháy mắt, tiếng gầm rú hoảng sợ vang lên liên tiếp, nhưng đảo mắt thanh âm đã tắt ngấm. Lúc Kỷ Ninh tiến lên, chỉ thấy mặt đất đầy máu cùng thi thể lộn xộn ngổn ngang. Những thi thể này cơ hồ đều là một kích mất mạng, mà người duy nhất đang đứng thẳng mặc một đỉnh áo choàng to lớn, một tay kéo lên một xác chết, dùng y phục của gã lau sạch trường kiếm trong tay.

Trường kiếm nguyên bản nhiễm đầy máu của địch nhân. Lau xong, nó khôi phục lại dáng vẻ tinh quang bắn ra bốn phía, bị chủ nhân chậm rãi thu vào vỏ.

Người kia còn cúi đầu, nhưng Kỷ Ninh nhận ra thanh kiếm này!
"Long Dã!"

Long Dã ngẩng đầu, trên mặt y còn vương chút tro than, giống như là mới vừa từ đám cháy nào thoát ra. Không, y phục toàn thân y đều bám đầy tro bụi, mang theo mùi khói lửa nồng nặc đến nghẹt thở. Ánh mắt Long Dã tựa như một miếng thủy tinh vỡ.

Nhưng y không nói gì, mà đi lên phía trước một bước, dùng sức ôm lấy Kỷ Ninh. Y đi theo Kỷ Ninh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ biểu lộ tình cảm ra bên ngoài như thế này. Kỷ Ninh sững sờ, gần như không biết làm thế nào.

"Long Dã, ngươi sao vậy?"

"Đại ca... Kỷ Đại ca!"

"Sao thế? Long Dã, ngươi nói chuyện đi!"

"Ta cho là ngươi đã chết! Ta những tưởng, ngươi bị lửa thiêu chết... Kỷ đại ca, ngươi còn sống! Quá tốt rồi... Ngươi... Ngươi còn sống..."

"Cái gì? Lửa? Cái gì thiêu chết? Long Dã, ngươi đến tột cùng là đang nói cái gì?"
Long Dã lại nói không ra lời. Bờ vai của y run rẩy, giống như là có gánh nặng vô hình thiếu chút nữa là ép y đến vỡ tung.

Nhưng Long Dã dù sao cũng là Long Dã. Kể cả như vậy, y cũng không dư thừa nước mắt. Như thể đã trút được gánh nặng, y suýt chút nữa bị gánh nặng ấy ép tới sụp đổ thành một đống vỡ nát... Ngay sau giây phút sụp đổ ngắn ngủi này, Kỷ Ninh cơ hồ có thể quan sát thấy, y như thế nào đem đống đổ nát kia thu gom lại một chỗ, lần nữa đúc thành bản thể vững như sắt thép.

Vẫn là Long Dã ngày trước! Nếu như phải nói khác nhau ở chỗ nào, cũng chỉ là kiên cố hơn, không thể bị bẻ gãy.

Song tin tức mà Long Dã không thể bị phá vỡ này mang đến, lại gần như đánh gục Kỷ Ninh.

"Đại ca, sứ quán Đại Tiếp đã bị san thành bình địa. Ta cho là ngươi cũng theo tòa sứ quán kia... Chết rồi."
"Cái gì?"

Trong đầu Kỷ Ninh nổ oành một tiếng.

"Ngươi nói cái gì? Không có khả năng! Ba canh giờ trước ta mới từ nơi đó rời đi... Khi ta rời đi, nơi đó còn rất tốt!"

"Thế nhưng đại ca... Đó đã là chuyện ba canh giờ trước rồi."

Đúng vậy, đó đã là chuyện ba canh giờ trước. Kỷ Ninh là người lãnh binh đánh trận, trên chiến trường, thời cơ chớp mắt là qua, đừng nói tới ba canh giờ, chỉ cần một khắc thôi tình thế cũng có thể phát sinh biến hóa phức tạp!

"Ta..."

Thời điểm Kỷ Ninh mở miệng, thanh âm đã khản đặc. Một cỗ lửa công tâm khiến hắn không nói nổi lời nào. Trước mắt hắn cũng một mảnh u ám, nhưng hắn ráng chống đỡ đứng vững tại chỗ.

"Chúng ta đi xem một chút!"

Nói đoạn, hắn trực tiếp quay người đi ra khỏi rừng cây. Long Dã cũng trầm mặc đi theo hắn.

"Tướng quân!"
Nhìn thấy hắn, các binh sĩ xông tới. Từng đôi mắt đỏ bừng, từng gương mặt bi phẫn, thanh âm bọn họ mang theo run rẩy:

"Vương Vạn đã chết!"

"Đưa hắn về doanh địa, đặt ngay trong lều của ta! Những người còn lại đi theo ta... Chờ thắng một trận, chúng ta quay lại hậu táng Vương Vạn!"

Kỷ Ninh phái mấy binh sĩ đưa Vương Vạn trở về. Ánh mắt hắn cũng đỏ lên, nhưng hắn không thể dừng lại. Vương Vạn chết trong tay những thị vệ Hoàng gia mai phục bọn họ, hiện tại, hắn có ai thán bi thương cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng hắn còn có thể dùng máu của bọn chúng, báo thù cho Vương Vạn!

Huống chi, phía trước còn có người trọng yếu nhất trong lòng hắn, Bạch Thanh Nhan!

Sứ quán Đại Tiếp bị san thành bình địa, Bạch Thanh Nhan có kịp trốn thoát không?

Long Dã chắc hẳn cũng không biết. Bằng không, y sẽ không tưởng lầm là mình đã chết, càng sẽ không đối với việc Bạch Thanh Nhan hạ lạc không nhắc tới một lời. Có lẽ người kia đã không tránh khỏi bất hạnh... Nhưng không có tin tức chính xác nhất, hắn tuyệt sẽ không từ bỏ! Kể cả kết cục thê thảm nhất, hắn cũng phải đối mặt...
Huống chi, hiện tại còn không biết tình huống như thế nào. Nếu như sự tình còn một tia sinh cơ thì sao? Nếu như Bạch Thanh Nhan vẫn bị giam trong sứ quán hỗn loạn, chờ hắn đến cứu thì sao?

Kỷ Ninh biết, tuyệt không thể ở nơi này ngồi chờ chết, hắn phải dùng hết khả năng, vãn hồi tất thảy!

Chờ đến thời điểm Kỷ Ninh đuổi tới, xem xét, hắn liền biết, tất thảy đã không thể vãn hồi.

Long Dã không khoa trương chút nào. Sứ quán Đại Tiếp quả thật đã bị san thành bình địa... Tường vây cao ngất bốn phía đã thành tường đổ. Từng hàng cây tươi tốt ban đầu đã bị đốt thành than, vặn vẹo hướng lên trời. Một luồng khói đặc cuồn cuồn toát ra từ phế tích phòng ốc, cách rất xa cũng có thể nhìn thấy.

"Đây là xảy ra chuyện gì?"

Kỷ Ninh bắt lấy một người bên đường xem náo nhiệt:
"Sứ quán bị hủy... Nhưng vì sao lại bốc cháy?"

"Là Bệ hạ đốt lửa! Mới khi nãy bao nhiêu Ngự Lâm quân tay cầm đuốc, châm lửa cùng một chỗ ... Khung cảnh kia thật sự quá hùng vĩ! Bệ hạ quả thật là Thánh chủ! Lang Nghiệp chúng ta lần này có thể đập tan uy phong Đại Tiếp rồi! Ha ha!"

Người qua đường mặt mày hớn hở, Kỷ Ninh lại cảm thấy trái tim lạnh ngắt. Hắn cơ hồ không dám hỏi:

"Vậy, người ở trong đó thì sao?"

"Đương nhiên là bị bắt đi rồi." Người qua đường có chút kỳ quái nhìn hắn, "Không bị bắt thì chắc hẳn đều chết cháy cả."

"Không có ai thoát được sao? Đại Tiếp dù sao cũng là đại quốc, chẳng lẽ sẽ mặc kệ cho người ta đập phá sứ quán?"

"Thiên uy hiển hách, bọn chúng nào dám!" Người qua đường bày ra vẻ mặt khinh thường, "Đám người Đại Tiếp kia ngay cả chống cự cũng không có, đều thúc thủ chịu trói! Về phần đào thoát... Ngươi không nhìn à, chung quanh nơi này, bao nhiêu thiên binh thiên tướng của chúng ta bao vây?"
Kỷ Ninh đứng ở chỗ cũ, nhìn bốn phía một lượt. Hắn biết, người này không nói sai...

Phía xa, lít nha lít nhít đều là trọng binh Lang Nghiệp, không thấy điểm dừng.

Dạng bao vây này, đừng nói một người sống muốn chạy trốn, ngay cả như chim trời, mọc cánh cũng khó thoát!

[Trước hết thì mình vô cùng xin lỗi mọi người vì chậm trễ không up chương mới. Mình thực sự rất rất bận, không có thời gian mở truyenwk.com ra luôn T^T Mong mọi người thông cảm giúp con người khốn khổ này ;;.;;

Mình sẽ cố gắng update hết phần 2 trước khi bước vào học hè nhaaa]