Chương 89. Song Đế vương giằng co.

Người qua đường kia đã rời đi, Kỷ Ninh vẫn đứng sững tại chỗ, nửa ngày không hề động.

"Đại ca!" Thấy Kỷ Ninh thất hồn lạc phách, Long Dã gọi một tiếng, "Chúng ta đi thôi."

"Không thể đi." Kỷ Ninh lắc đầu, "Ta đến cứu y ra."

"Thế nhưng..." Long Dã có chút do dự, "Lửa lớn như vậy, Thái tử Ngọc Dao nói không chừng đã..."

"Không có khả năng!" Kỷ Ninh đột ngột ngẩng đầu, hung tợn nhìn chằm chằm Long Dã, "Y không thể chết! Y nhất định là bị Bệ hạ bắt đi, y đang chờ ta tới cứu y!"

"Đại ca!"

"Nếu ngươi sợ chết, vậy trở về tìm các huynh đệ đi! Tự ta tới Hoàng cung! Ta..."

Kỷ Ninh giống như điên cuồng quay người muốn đi về hướng Vương đô. Lại bị Long Dã một tay kéo lại:

"Đại ca, ngươi nói cái gì vậy! Ta sao có thể để ngươi đi một mình! Chúng ta trước tiên quay về tìm các huynh đệ, bàn bạc kỹ hơn!"


"Không có thời gian bàn bạc kỹ hơn, Long Dã! Thanh Nhan y nói không chừng đã đang phải chịu khổ rồi! Ngươi buông tay ra!"

"Càng như vậy, càng không thể vọng động!" Long Dã không những không buông tay, còn giữ chặt hơn, "Đại ca, nếu thêm một lần không thành công, ngươi cho rằng còn bao nhiêu cơ hội có thể lại xông vào Hoàng cung nữa? Ngươi hành động nông nổi như vậy, là thật sự cho rằng tính mệnh của Thái tử Ngọc Dao và tính mệnh của ngươi đều là trò đùa sao?!"

Lời này chấn tỉnh Kỷ Ninh. Trong mắt hắn rốt cuộc cũng có một chút lý trí quay về:

"Phải... Ngươi nói đúng. Long Dã, vậy chúng ta mau chóng quay lại rừng cây, tìm bọn họ thương lượng... Phải nhanh lên!"

Ban đầu, bọn họ mang theo gần một ngàn thiết kỵ Lang Nghiệp, sợ gây chú ý quá mức nên đã để các binh sĩ ẩn nấp trong rừng cây, đến sứ quán chỉ có hai người Kỷ Ninh và Long Dã. Cho nên hiện tại, Kỷ Ninh vừa nói vừa vội vã quay trở về rừng cây. Long Dã cũng theo sát phía sau. Không bao lâu, hai người rời khỏi đám đông xem náo nhiệt, cũng tránh được ngự lâm thị vệ san sát, rẽ ngoặt vào một đường nhỏ ít ai lui tới.


"Phía trước chính là nơi các huynh đệ hạ trại, đại ca."

Long Dã đột nhiên mở miệng.

"Làm sao?"

Kỷ Ninh nghe được tiếng y, quay đầu. Lại chẳng ngờ, một miếng vải lập tức che lên mũi miệng hắn, Long Dã không biết đã tẩm thứ gì ở trên, một mùi gay mũi xộc lên!

"A..."

Trong mắt Kỷ Ninh tràn ngập không thể tin nổi. Hắn nhìn người huynh đệ mà hắn tín nhiệm nhất, nhìn gương mặt đạm mạc đến mức tựa như không hề có tình cảm. Trong mắt Long Dã như cất giấu vực sâu thăm thẳm, bên trong tâm tình gì cũng cơ hồ không hề tồn tại, lại phảng phất như sóng lớn gầm gào vô tận.

... Tại sao...

Kỷ Ninh muốn hỏi. Nhưng hắn không thể nói lên lời. Trước mắt hắn một mảnh mờ mịt, cái gì cũng không thấy rõ... Gương mặt Long Dã cũng trở thành một vòng xoáy bí ẩn, cuối cùng hóa thành một vùng tăm tối.


"Thật xin lỗi, đại ca."

Long Dã đưa Kỷ Ninh đến rừng cây, dùng nhánh cây và cỏ khô đắp lên trên người hắn, ngụy trang cẩn thận. Y nghĩ nghĩ, lại rút ra thanh chủy thủ của chính mình trong ống giày nhét vào trong tay Kỷ Ninh.

"Nơi này không có dã thú. Nếu như có kẻ xấu, đại ca ngươi có thanh chủy thủ này cũng coi như đầy đủ."

Kỷ Ninh đương nhiên không trả lời. Long Dã ngắm nghía gương mặt Kỷ Ninh, thần tình lãnh đạm kia rốt cuộc cũng có thần sắc.

Vành mắt y đỏ lên, mặc dù dùng tay bưng kín mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cơ mặt y căng cứng, lộ ra y đang giãy giụa và tuyệt vọng khôn cùng.

"Thật xin lỗi... Đại ca... Ta không thể để ngươi đến Hoàng cung... Thái tử Ngọc Dao... Y chết rồi!... Ngươi đến Hoàng cung cũng là chịu chết thôi... Đại ca... Ta có lỗi với ngươi..."
Môi dưới Long Dã bị hung hăng cắn nát, máu pha lẫn nước mắt nhỏ xuống từ trên cằm y. Nhưng cũng chỉ có vài giọt. Y rất nhanh lau mặt một cái, cuối cùng nhìn Kỷ Ninh.

"Ta đi đây. Đại ca...Bảo trọng."

Sau đó y đứng dậy, đi về hướng Hoàng cung.

Ba canh giờ trước, sứ quán Đại Tiếp.

Thời điểm tiếng đập cửa đinh tai nhức óc vang lên, Cơ Hà còn đang đàm phán cùng Phó Diễm. Nghe thấy tiếng động, hai người cùng lúc đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa.

"Bệ hạ hành động tuyệt không chỉ là nhanh thôi đâu." Phó Diễm nói, "Gã sẽ giống như một đạo vạn quân lôi đình, hủy diệt tất thảy những gì ngăn trở trước mặt gã. Bệ hạ gã, tuyệt sẽ không cho phép bất luận thứ gì ngỗ nghịch cản trở mình."

"Vậy sao?" Cơ Hà cười lạnh. Hắn khinh miệt hỏi, "Sẽ không để bất cứ thứ gì ngăn cản? Có mà bởi vì gã là Hoàng đế của các ngươi nên các ngươi không dám ngăn cản gã thì có! Hiện tại gã đã bị chặn ngoài cửa... Nếu ta không mở cửa, gã tiến vào thế nào?"
Giống như đáp lại hắn, đại môn đột nhiên truyền đến một tiếng "ầm" kinh thiên động địa!

"... Chuyện gì xảy ra?"

Cơ Hà khϊếp sợ trông qua, hắn chỉ thấy không trung bụi mù, còn có khói màu vàng xám bay lên... Nhiễm Dật gã, vậy mà trực tiếp dùng thuốc nổ, phá mở đại môn!

"Gã điên rồi đúng không! Nơi này là sứ quán Đại Tiếp ta! Tương đương với lãnh thổ Đại Tiếp! Nhiễm Dật gã muốn tuyên chiến hay gì!"

Cơ Hà nghiến răng nghiến lợi, chạy về phía đại môn. Phó Diễm theo sát hắn.

Bọn họ không hẹn mà cùng dừng lại ngay tại đại môn. Trước mặt bọn họ là một đội thị vệ ngự lâm võ trang đầy đủ, trong tay cầm trường thương, bày trận sẵn sàng. Tựa như một rừng mũi sắt nhắm ngay vào bọn họ, từng cây trường thương đều lóe lên hàn quang.

"Bệ hạ!" Phó Diễm cực kỳ cung kính đi ra phía trước, hành đại lễ, "Vi thần tham kiến Bệ hạ!"
"Phó ái khanh, ngươi đang thay trẫm tới tra dư nghiệt Ngọc Dao sao?"

"Bẩm Bệ hạ, vi thần đang cùng Duệ Thân Vương Đại Tiếp trao đổi..."

"Trao đổi?"

Thanh âm Nhiễm Dật đột ngột trở nên âm trầm, tựa như một mảnh băng lạnh lẽo sắc nhọn đâm vào tai mỗi người.

"Khẩu dụ của trẫm đã hạ, có gì phải bàn bạc! Hẳn là, có kẻ kháng chỉ bất tuân?"

"Hoàng đế Bệ hạ!"

Cơ Hà không giữ được bình tĩnh, tiến lên một bước:

"Đại Tiếp ta luôn xem Lang Nghiệp là hữu thiện chi bang*, hiện tại mới không ngại đường xa vạn dặm phái ta đi sứ. Đúng lúc quý quốc gặp phải tai ương đại hạn, Hoàng huynh ta cũng khẳng khái giúp đỡ, chủ động đề nghị cho mượn lương thực. Bệ hạ, hẳn đổi lại chính là những thứ này... Quân đội võ trang đầy đủ, đây là muốn cường công sứ quán Đại Tiếp ta? Trực tiếp dùng thuốc nổ đánh sập đại môn sứ quán Đại Tiếp ta, Bệ hạ chẳng lẽ không biết, việc này cũng giống như dùng thuốc nổ nổ nát cổng thành biên cảnh ta!"
"Vậy thì sao? Duệ Thân Vương, hẳn là ngươi có gì bất mãn?"

"Sứ quán này mặc dù nằm ở cảnh nội Vương đô Lang Nghiệp, lại đồng đẳng với lãnh thổ Đại Tiếp ta! Bệ hạ, đây là quy củ tổ tông truyền thừa, chưa từng có kẻ ở nước khác dám lỗ mãng trong sứ quán. Hẳn là, bệ hạ muốn xâm phạm lãnh thổ Đại Tiếp ta chăng? Hẳn là, bệ hạ thực tình muốn tuyên chiến cùng Đại Tiếp!"

Giờ phút này, Nhiễm Dật mới liếc mắt nhìn Cơ Hà một chút. Gã cười lạnh:

"Miệng lưỡi bén nhọn, chẳng khác Cơ Dận chút nào. Cơ thị các ngươi, hẳn là, đều thích khoe khoang miệng lưỡi như vậy?"

... Hoàng huynh? Cơ Hà nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối. Nhiễm Dật tại sao lại đột nhiên nhắc đến Hoàng huynh hắn? Gã có quen biết với Hoàng huynh sao? Không có khả năng. Ngữ khí Hoàng huynh nhắc đến Nhiễm Dật trước giờ vẫn luôn thờ ơ đạm mạc, tuyệt không giống như đã từng quen biết!
Nhiễm Dật lại nhìn vào mắt hắn, nụ cười kia phủ đầy sương mù.

"... Nhưng ngươi nói rất phải... Nếu nơi này có một tòa sứ quán Đại Tiếp, đến ta cũng không thể tùy tiện đặt chân."

Nói đến đây, Nhiễm Dật lại cười một tiếng. Gã thoạt nhìn hệt như một con độc lang* nhăm nhe nuốt chửng người, đến Phó Diễm đứng một bên cũng cảm thấy khắp người phát lạnh!

*Độc lang: Con sói đi đơn độc.

"... Nhưng nếu như nơi này căn bản không có một tòa sứ quán thì sao?"

"... Có ý gì?"

Thần tình trên mặt Cơ Hà lộ vẻ nghi hoặc, Phó Diễm lại cực kỳ hoảng sợ... Vì hắn biết rõ, Hoàng đế Bệ hạ có thể làm ra việc cực đoan điên cuồng đến cỡ nào!

"Bệ hạ!"

Phó Diễm hô một tiếng, nhưng không đợi hắn mở miệng khuyên can, Nhiễm Dật đã vung tay lên... Số bao thuốc cùng lúc bị kích nổ, một chuỗi thanh âm ầm ầm đinh tai nhức óc, nổ vang ngay bên ngoài tường bao của sứ quán.
Chỉ trong khoảnh khắc, sứ quán ban đầu được tường cao bao chung quanh, cứ như vậy mất đi che chở, trần trụi trong mắt người qua đường!

"Nhiễm Dật!"

"Bệ hạ, không thể..."

Lần này, thanh âm Cơ Hà và Phó Diễm cùng lúc vang lên. Nhưng Nhiễm Dật vẫn như cũ làm như không nghe thấy.

Gã lại vung tay lên, binh lính đã được huấn luyện nghiêm chỉnh mang theo thuốc nổ, tiếp tục chạy về phía trước. Bọn họ tiến vào tầng tiếp theo, ngồi xổm xuống bắt đầu đặt thuốc nổ. Nếu để mặc cho bọn họ kích nổ từng gian, chẳng đến một lát, trận động đất điên cuồng này sẽ biến toàn bộ sứ quán thành phế tích.

Cơ Hà cùng Phó Diễm chấn kinh không cần nói nữa, lúc này các đại thần tùy tùng cũng sợ đến ngây người. Bọn họ từng kẻ mặt vàng như nghệ, gần như đồng thời bổ nhào đến trước ngựa Nhiễm Dật, quỳ xuống cầu tình...
"Đối phương là Đại Tiếp! Trên đại lục này uy danh hiển hách là đế quốc cường thịnh, không chỉ có quân lực không kém Lang Nghiệp, nếu bàn về sự giàu có trong nước, chỉ sợ còn vượt xa Lang Nghiệp!"

"Huống chi Lang Nghiệp vừa mới kết thúc một trận chinh chiến kéo dài đến mười năm, còn chưa chuyển toàn bộ chiến lợi phẩm của Ngọc Dao cho bản thân sử dụng. Lúc này vì sao nhất định phải chọc giận Đại Tiếp? Nếu khơi mào lên tranh chấp, đối với Lang Nghiệp tuyệt đối không có bất kỳ điểm nào tốt."

Trước ngựa Nhiễm Dật, thần tử Tướng quân quỳ một loạt. Nhiễm Dật lại làm như không thấy. Trên mặt gã vẫn như cũ mang theo nét cười âm trầm, tay phải nâng lên cao... Lần này, chỉ cần hạ xuống, nửa tòa sứ quán Đại Tiếp sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Nhưng cánh tay này dừng lại giữa không trung, không vung xuống.
Một người xuyên qua một loạt quan lớn hiển quý quỳ trên mặt đất, ung dung đi đến trước ngựa Nhiễm Dật. Hắn không quỳ, không hành lễ, ngay cả lời cũng không nói một câu. Hắn chỉ đứng chắp tay, ngẩng đầu lên quan sát Nhiễm Dật.

Hắn thậm chí còn cười cười.

Thế nhưng nụ cười trên mặt Nhiễm Dật lại cứng đờ, sau đó chậm rãi biến mất.

"Vậy mà, là ngươi."

"Người kia là ai? Nhìn cách phục trang này, là thị vệ của ngươi sao?"

Phó Diễm rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, có thể tự nhiên nói chuyện cùng Cơ Hà. Khi nãy hắn sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lại vô kế khả thi... Nếu như Nhiễm Dật thật sự không quan tâm, phá hủy toàn bộ tòa sứ quán này, không chỉ có kế hoạch của hắn không thể nào thực hiện, tính mệnh Bạch Thanh Nhan cũng phải viết di chúc ở đây rồi.

Nhưng lời kế tiếp của Nhiễm Dật lại đem tâm tư vừa mới buông lỏng của hắn đột ngột nâng lên đến cổ họng. Thời điểm Hoàng đế lần nữa mở miệng, thanh âm trầm thấp đến có chút khàn khàn, hầu âm pha lẫn khí âm, mang theo âm thanh rin rít:
"Vì sao ngươi lại phục trang thành bộ dáng nực cười này, ẩn núp đến Vương đô của ta? Thân là quân chủ một nước, chẳng lẽ ngay cả dũng khí lấy diện mạo thật gặp người cũng không có sao? Hay vẫn là nói ngươi hổ thẹn không dám gặp người đi... Cơ Dận?"

Cái gì? Cơ Dận? Hoàng đế Đại Tiếp Cơ Dận?

Phó Diễm căn bản không thể tin vào tai mình. Hắn trừng to mắt nhìn sang Duệ Thân Vương Cơ Hà. Cơ Hà cau mày, khẩn trương nhìn chằm chằm một màn trước mắt. Ánh mắt của hắn nói cho Phó Diễm, hắn nghĩ không có sai, "thị vệ" một mực đứng hầu bên người Cơ Hà này, chính là Hoàng đế Đại Tiếp mới đăng cơ không lâu!

Cơ Dận vừa đăng cơ không lâu, căn bản chưa lập Hoàng trữ*... Nói cách khác, Duệ Thân Vương Cơ Hà này chính là người thừa kế hợp pháp nhất của hắn! Mà hai người bọn họ, vậy mà đồng thời xuất hiện ở đây... Đây là đối mặt với nguy hiểm lớn đến cỡ nào!
*Hoàng trữ: 皇儲 Vị trí kế vị của một Hoàng đế.

Cơ Dận hắn, đến cùng muốn làm cái gì?