Editor: Đào Tử

___________________________

Cố Ương thu ý nghĩ hỗn độn lại, giấu hết thảy mưa to gió lớn và gợn sóng dưới khuôn mặt tỉnh táo.

"Sao ngươi có thể xác định mục tiêu chủ sử phía sau là thái tử mà không phải Triều Hạ?"

Lê Thù cười cười không nói.

Hai cái khác nhau quá lớn.

Làm giả điều động Phượng gia quân là một bước cờ mạo hiểm, nhưng cũng là nước cờ hay đánh bất ngờ!

Kẻ đứng sau an bài hết thảy đâu vào đấy, phảng phất lấy từng bước tiến công chiếm đóng xuôi gió xuôi nước, quả thực làm người ta kiêng kị.

Kẻ xấu có một lá bài tẩy như vậy...

Nếu mục tiêu là quốc gia Triều Hạ này, đại khái có thể chờ Triều Hạ và quốc gia khác đánh trận, tiêu hao sinh lực rồi hẵn lộ ra, có lẽ có thể một lần hành động hủy diệt Triều Hạ.

Hết lần này tới lần khác lựa chọn lúc này lộ ra, cho dù phế thái tử, nhưng cũng khiến những lão già Triều Hạ cảnh giác.

Đối diện với mấy lão già ấy, hai lần dùng cùng một chiêu rất dễ lật thuyền trong mương.

Sau khi Lê Thù suy diễn liền phán định mục tiêu kẻ xấu là thái tử mà không phải Triều Hạ.

Cố Ương nhìn thẳng hắn một chút.

Mặc dù ánh nến trong chính sảnh lờ mờ, hai người còn cách một khoảng, nhưng Cố Ương vẫn có thể thấy đáy mắt đối phương cuồn cuộn suy nghĩ.

Ánh mắt dịch khỏi, trong lòng Cố Ương có tính toán.

Lê Thù khẽ cười cúi đầu, nhờ vào đó che giấu chút bất mãn và oán hận nơi đáy lòng.

"Làm giả hổ phù chính là trọng tội tru sát cửu tộc, nhưng nể tình Hợp Trọng tham dự không sâu, còn liều chết đưa tin tức ra... Công tội bù nhau cũng không phải không được." Thái độ Cố Ương rõ ràng mềm xuống, "Nếu có thể ngăn tràng tai họa này, Hợp Trọng không chỉ có không có tội, còn có đại công. Hợp Trọng nghĩ sao?"

Lê Thù hiểu ám chỉ của Cố Ương.



Nếu là trước kia, có lẽ hắn còn tâm tình thử một chút.

Con đường Phượng gia quân này đi không thông, vậy thì mượn Cố Ương trợ giúp đi con đường nhánh Tần thị.

Người nào không biết Cố Ương là học trò Tần lão?

Nếu có Cố Ương dẫn dắt, điểm xuất phát tương lai của Lê Thù tương đối khả quan.

Nhưng lúc này không giống ngày xưa.

Triều Hạ để lại bóng ma tâm lý cho Lê Thù quá sâu sắc, thậm chí liên lụy Lê Lộ vô tội vào...

Đối tượng hắn xem trọng không chỉ một mình Triều Hạ, đi quốc gia khác thử thời vận cũng được, không cần thiết treo mình trên một gốc cây cong.

Sau mấy hơi, lòng Lê Thù thoáng hiện vô số suy nghĩ hỗn tạp.

Hắn uyển chuyển cự tuyệt lời hữu nghị của Cố Ương.

Nhưng --

Chuyện Lệ thành vẫn phải giải quyết, cũng không thể để đứa nhỏ Lê Lộ ấy hi sinh vô ích.

"Cố tiên sinh phải mau chóng nghĩ ra biện pháp, Phượng gia quân đã âm thầm hành động, nhiều lắm là năm ngày liền có thể chuyển không quân doanh."

Tần Thiệu tức giận tay phải thành quyền đánh lòng bàn tay trái.

"Đúng là ghê tởm! Nơi đây cách đô thành Huyền An quá xa, đợi phong thư khẩn cấp tới, có lẽ Lệ thành đã mất..."

Lê Thù nghe lời lẽ đầy tức giận của thiếu niên, khóe mắt âm thầm liếc qua.

Trước tiên hắn chú ý tới Tần Thiệu và Thân Tang.

Cảm giác tồn tại của Thân Tang không cao, nhưng Tần Thiệu không giống.

Môi trường dưỡng khí chất, điều kiện dưỡng thân thể.

Khí chất toàn thân Tần Thiệu không phải nhà bình thường nuôi ra được, tuổi còn nhỏ đã có thể nhìn ra phong mạo tương lai, đích thật là khó có.

Lê Thù hơi híp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Đang lúc đám người không tìm ra kế khả thi, tiếng Bùi Diệp dường như đặc biệt rõ ràng.

"Chuyện này cũng không đáng để phát sầu mà?"

Cố Ương miễn cưỡng lườm cô một chút.

"Cô có cao kiến?"

Bùi Diệp cười cười nói: "Ta biết các người là người đứng đắn, nghĩ biện pháp đều là đàng hoàng, gò bó theo khuôn phép..."

Tần Thiệu tuổi nhỏ, tâm tính còn chưa định ra, nghe lời Bùi Diệp nói liền không nhịn được tìm vết.

"Vậy tiên sinh nghĩ ra biện pháp nào mà không đứng đắn?"

Bùi Diệp ngồi nghiêm chỉnh, mở miệng nói: "Ta cho là lấy phi thường khắc chế phi thường, hơi khác người một chút... Coi như trong tầm cho phép đi. Dù sao so với tính mạng trăm họ mười mấy vạn dân, tài sản thân gia, một ít nguyên tắc có thể 'Dàn xếp'. Biện pháp của ta là 'Lấy độc trị độc', lấy giả công giả."

Tay Cố Ương khẽ run.



Không người chú ý tới nét mặt hơi đen lại của hắn.

"Lấy giả công giả?"

Hai người thiếu niên Tần Thiệu vẫn không hiểu ra sao, nhất thời chưa chuyển đúng hướng suy nghĩ.

Ai có thể ngờ biện pháp Bùi Diệp nói là gia nhập đại quân làm giả chứ?

Ngược lại Lê Thù lộ ra một tia kinh ngạc vừa đúng.

Bùi Diệp tiếp tục nói: "Chúng ta giả vờ phát hiện một kẻ xấu hành tung quỷ dị, từ trên thân kẻ xấu tìm ra hổ phù giả, con dấu giả, còn có bút mực giả tạo chưa kịp xử lý. Nhờ vào đó dẫn việc này đến trước mặt thống soái Phượng gia quân, Cố tiên sinh và Tần Thiệu làm người bảo chứng, vị thống soái ấy có ngốc cũng nên biết triệt binh Bản thành là kết cục gì. Hắn hiệu trung thái tử, hành động rõ ràng bất lợi cho thái tử như thế, hắn sẽ không nghi ngờ?"

Khẳng định sẽ hoài nghi.

Nhưng làm tướng soái không thể không nghe theo mệnh lệnh bên trên.

Hừ --

Tiêu Phi Nhi không hổ là nữ chính trùng sinh trở về, thiết kế báo thù chọn đúng thời điểm.

Trong lòng thống soái có nghi cũng không có dư dả thời gian chứng thực.

Quan trọng nhất là --

Thứ cô ta làm giả quá thật.

Thống soái cũng không chắc sự sắp xếp của thái tử, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.

Cố Ương nghe xong, biểu lộ xuất hiện dữ tợn trong chớp mắt.

Nếu không phải không đúng thời điểm, hắn thật muốn đá con nhóc đại bàng giương cánh ngay biên giới tru sát cửu tộc này ra ngoài.

Trước chưa nói biện pháp của Bùi Diệp có dùng được hay không, chỉ việc cô không kiêng nể gì treo việc làm giả hổ phù văn thư con dấu bên miệng đã không được.

Người bình thường đều biết là tội lớn mất đầu, cô lại không kiêng kỵ gì cả!

Cố Ương không nhìn thấy một tia kính sợ với hoàng quyền trên người cô.

Quả nhiên, hắn không có nhận lầm người...

Quả nhiên cô là...

Cố Ương âm thầm thở dài một tiếng, lặng lẽ đè lửa giận dâng lên xuống.

"Cô có biết sự việc bại lộ sẽ thế nào sao?"

Cố Ương nghiêm túc hỏi Bùi Diệp.

Tần Thiệu không gánh nổi, hắn không gánh nổi, thậm chí một mạch Tần lão cũng bị kéo xuống nước.

Thật sự cho rằng là trẻ con chơi nhà chòi?

Bùi Diệp hồn nhiên không hay.

Nghe thấy Cố Ương không đồng ý, cô liền chọn một biện pháp điều hoà.

"... Nếu vậy, vậy thì để Phượng gia quân tự mình phát hiện đồ vật bị làm giả?"




Như thế thì bọn họ sẽ không dính dấp, nhưng không cách nào cam đoan thống soái Phượng gia quân sẽ tin tưởng, tỷ lệ thành công cũng chia năm năm.

Cố Ương giống như đau đầu đỡ trán, tỏ vẻ "Lão phu không muốn lại nghe ngươi nói nhảm nữa".

Lê Thù nói: "Đó cũng là một biện pháp."

Từ khi hắn biết Bùi Diệp có thể thông quỷ thần, tâm thái của hắn đối với chuyện Lệ thành cũng hơi hướng phật hệ.

Bùi Diệp nói cái gì hắn cũng có thể nói tốt.

Vị này chính là năng nhân dị sĩ có thể thông quỷ thần, không bị thế tục trói buộc, miệt thị hoàng quyền làm giả quá bình thường.

Cố Ương lại tạt cho bọn họ một chậu nước lạnh.

"Ngây thơ! Theo ta phỏng đoán, kẻ xấu quá nửa là thân tín ẩn núp bên người thái tử, cho nên hắn có thể lấy được tư ấn, bút tích của thái tử, tiếp xúc một nửa hổ phù khác, tiếp theo giả tạo... Nhưng chúng ta có cái gì? Ba món đồ ấy là ta từng tiếp xúc, hay là các người tận mắt thấy?"

Chưa xem làm sao làm giả?

Đại sư làm giả cũng không thể từ không thành có đâu!

Bầu không khí nhất thời lại lâm vào cục diện bế tắc.

Lê Thù vốn định giả câm vờ điếc, lại nhạy cảm phát hiện có người dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hắn.

Vụng trộm nhìn sang, đúng lúc chạm thẳng mắt với Bùi Diệp.

Đối phương im ắng ra khẩu hình.

【 Ngài đó, đừng giấu dốt 】

Lê Thù: "..."

Bùi Diệp nói xong liền quay đi.

Chuyện làm giả này, năm người ở đây đều không thể rũ bỏ quan hệ, chẳng bằng cùng nhau chìm trong vũng bùn.

Đến lúc đó ai cũng đừng hòng bán đứng ai!