Editor: Đào Tử

______________________________

"Ta cảm thấy... Có lẽ Hợp Trọng có thể đảm đương trách nhiệm này."

Người đàn ông để 【 Yêu và nuôi trẻ 】 phán định đầu người giá trị một vạn công đức có thể là người bình thường?

Nói không chừng chính Lê Thù cũng là lão đại ngành làm giả.

Cho nên Bùi Diệp trở tay bán hắn mất.

"Ta?"

Lê Thù suýt nữa sập nhân thiết cao nhân nhã sĩ, ánh mắt như gặp quỷ đóng đinh trên người Bùi Diệp.

Gắp lửa bỏ tay người cũng không phải gắp như thế!

Mà Cố Ương, Tần Thiệu và Thân Tang lặng im dịch ánh mắt nhắm chuẩn Lê Thù.

Bùi Diệp còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, lửa cháy đổ thêm dầu.

"Trong chúng ta, chỉ có Hợp Trọng từng tiếp xúc bút tích của thái tử, tư ấn và một nửa hổ phù ngụy tạo kia... Không phải sao? Trước đó Hợp Trọng cũng đã nói Phượng gia quân triệt binh chính vào mấy ngày nay? Thời gian của chúng ta thật không dư dả, làm thế nào... Phải chọn biện pháp nhanh chóng một chút."

Lời cô nói là thật.

Cùng gia nhập đại quân làm giả hay trơ mắt nhìn Phượng gia quân triệt binh bán Lệ thành?

Hoặc là lại tốn thời gian suy nghĩ những biện pháp khác?

Dù là có biện pháp khác càng thêm chu toàn, cũng cần nhiều thời gian đi hoàn thiện, mà cái bọn họ thiếu vừa hay chính là thời gian.

Bùi Diệp vui vẻ nhìn vẻ mặt khác nhau của mấy người.

Cố Ương hít sâu mấy hơi mới tìm về bình tĩnh khi trước, cụp mắt suy tư.

Hắn làm việc quả quyết, không do dự bao lâu liền ra quyết đoán.



Cố Ương đưa ra quyết định mau chóng.

Hắn thi đại lễ với Lê Thù, thấy tâm tình đối phương không ổn, có loại cảm giác như mây đen bao phủ không vui.

"Lê tiên sinh có thể cứu bách tính Lệ thành một lần nữa không?"

Lê Thù: "..."

Trên mặt không chút biểu tình, nội tâm lại nghĩ ha ha lên mặt Cố Ương và Bùi Diệp.

"Tại hạ chẳng qua là một kẻ thân trắng, nào có bản lĩnh này?"

Lê Thù lựa chọn "Vùng vẫy giãy chết".

Nếu có thể quay ngược thời gian, hắn tuyệt đối sẽ không bước vào Triều Hạ nửa bước!

Cố Ương trịnh trọng cường điệu một câu.

"Tiên sinh, bản lĩnh và xuất thân không quan hệ."

Mù quáng che lấp giấu dốt, ngược lại lộ ra khả nghi.

Mắt Cố Ương khép hờ, che lại suy nghĩ tuôn trào ở đáy mắt.

Hắn tiếp tục nói: "... Nếu tiên sinh không tài, chắc hẳn kẻ xấu phía sau sẽ không phí sức lớn như vậy lôi kéo tiên sinh..."

Cố Ương đang thử thăm dò Lê Thù.

Dù là lời lẽ Lê Thù chân thành thẳng thắn, nhìn không ra vết tích nói dối và giấu diếm, nhưng Cố Ương vẫn cảm thấy không thích hợp.

Thần kinh buông lỏng của Lê Thù lại lần nữa căng cứng.

Trừ chính hắn, không người phát hiện lớp quần áo trong bị mồ hôi lạnh trên da thịt thấm ướt một mảng.

Bởi vì hắn ý thức được Cố Ương vẫn tồn tại sát ý với hắn.

Tầng sát ý này không đậm rõ ràng giống lúc trước, mà là một loại âm lãnh càng thêm u ám, giống như rắn độc nhằm vào.

Lê Thù cười khổ nói: "Có lẽ là kẻ xấu nhìn lầm..."

Mặt Cố Ương không đổi sắc, hắn bắt đầu dùng góc nhìn mới đi suy xét, thăm dò người tên Lê Thù này.

Cũng không phải hắn trời sinh có tính đa nghi, mà là trên thân Lê Thù tồn tại quá nhiều điểm đáng nghi.

Kẻ xấu hiểu rõ Lê Thù bao nhiêu?

Kẻ mời chào không biết những vật ngụy tạo ấy đặt trước mắt Lê Thù nhìn thoáng qua một lần sẽ bại lộ?

Nếu biết, vì sao còn xếp Lê Thù vào Phượng gia quân?

Kẻ xấu có lòng tin Lê Thù sẽ không "Làm phản" như vậy?

Nếu không biết, kẻ xấu quá mức trọng dụng kẻ vô hình như Lê Thù có mưu đồ gì?

Trong này đến tột cùng có âm mưu gì?



Chỉ nhằm vào thái tử, thêm Lê Thù vào hủy bố cục làm gì?

Lê Thù đóng vai nhân vật gì trong bố cục của kẻ ấy?

Rất nhiều nghi vấn xoay quanh trong đầu Cố Ương, cũng chính những nghi vấn này mới khiến hắn không cách nào chân chính bỏ đi lo nghĩ và đề phòng.

Người thông minh so chiêu thường thường một ánh mắt liền có thể hiểu tâm tư lẫn nhau.

Cố Ương muốn bí mật battle với Lê Thù một trận.

Hắn nhìn thoáng qua ba người thiếu niên, tùy tiện tìm lý do đuổi bọn họ ra ngoài chờ.

"Cố tiên sinh có thể thuyết phục người kia sao?"

Thân Tang đầy bụng lo lắng, hai mắt thỉnh thoảng chuyển hướng chính sảnh.

Bùi Diệp thầm bĩu môi.

Thay vì hỏi Cố Ương có thể thuyết phục Lê Thù hỗ trợ làm giả hay không, chẳng bằng hỏi Lê Thù có thể rũ sạch hiềm nghi, để Cố Ương buông sát tâm hay chăng.

"Nếu có thể thuyết phục, ngài ấy thật có bản lĩnh tạo ra... Những cái kia... Vật đại nghịch bất đạo ấy?"

Nét mặt Tần Thiệu khổ não.

Nếu để tổ phụ biết cậu ta vì Lệ thành tham dự cái cọc làm giả này, không quơ gậy đánh gãy chân cậu ta mới lạ.

"Người ta quốc tịch ở Nguyệt Lương, ở Triều Hạ tính là 'Đại nghịch bất đạo' gì cơ chứ?"

Một câu của Bùi Diệp chắn hai người Tần Thiệu á khẩu không trả lời được.

Nói hay lắm rất có đạo lý, nhưng luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào?

Thân Tang nói: "Nếu ngài ấy có thể đảm nhiệm, ngược lại là nhân tài cực kỳ hiếm khó, đáng giá mời chào, mời chào không thành cũng có thể tạo mối quan hệ."

Tần Thiệu nhất thời chưa bo góc kịp.

"Cậu nói ngài ấy là nhân tài?"

Bùi Diệp cười thay Thân Tang trả lời: "Dựa theo lời Hợp Trọng nói, chỉ nhìn thoáng qua những vật kia, thời gian từng tiếp xúc hẳn rất ngắn. Thời gian ngắn như vậy, nếu có thể nhớ kỹ chữ trên văn thư, đường vân tư ấn và hình dáng hổ phù, còn trong thời gian hạn định giả tạo ra một phần mê hoặc thống soái Phượng gia quân... Cậu nói xem, người như vậy còn không tính là một nhân tài? Vậy thế nào mới tính?"

Khuôn mặt còn vương nét trẻ con của Tần Thiệu hiển hiện mấy phần nghiêm túc.

"Nghe vậy, thật đúng là làm khó..."

Nếu như mới vừa rồi Tần Thiệu còn phản đối bất chấp nguy hiểm đi giả tạo hổ phù, hiện tại thì lo lắng biện pháp duy nhất không làm được.

Thực sự không được...

Tần Thiệu thầm xiết chặt tín vật giấu trong tay áo.

Đây là tín vật của tổ phụ.

Chỉ cần là môn sinh tổ phụ nhìn thấy nó đều sẽ cho ba phần mặt mũi, mở đèn xanh cho Tần Thiệu.

Thật muốn làm như thế, không khác nào đưa cán chuôi Tần thị "Can thiệp quân quyền, ý đồ tạo phản" cho mấy kẻ thù chính trị tích lũy mấy đời.



Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn làm như thế.

"Trời sập còn có người đỡ lấy, các cậu mày chau mặt ủ làm gì? Tới tới tới, muốn chơi hai ván không?"

Bùi Diệp giả bộ lấy kẹo que và bộ bài tây chưa khui ra.

Cô còn bảo tôi tớ bưng tới mấy ngọn đèn.

Tần Thiệu nhìn kẹo que quen thuộc liền sáng mắt lên.

"Tiên sinh, những đồ ăn vặt này từ đâu tới? Ta phái người đi chợ hỏi một vòng không có tin tức..."

Bùi Diệp lột một cây ngậm trong miệng, nhanh nhẹn khui bộ bài tây.

"Những bánh kẹo này à, từ ngoại vực."

Tần Thiệu tiếc nuối thở dài: "Quả nhiên như thế."

Thì ra là của ngoại vực, khó trách hiếm có người biết.

Thật tình không biết "Ngoại vực" Bùi Diệp nói và "Ngoại vực" cậu ta lý giải cách một thế giới.

"Đây lại là cái gì?"

Tần Thiệu cẩn thận tách từng lá bài ra, phát hiện thứ này sờ nhẵn mịn, không giống giấy mềm mỏng, ngược lại có độ cứng nhất định, hơi dùng sức mới có thể uốn cong. Buông tay ra, độ cong lại khôi phục thành nguyên trạng, nhìn giống như là một chồng giấy dính vào nhau thật dày rồi cắt ra chừng cỡ bàn tay, phía trên còn vẽ rất nhiều hoa văn màu sinh động như thật.

Đúng vậy, hình vẽ bộ bài tây này là động vật, bao quát bay trên bầu trời, bơi trong nước, chạy trên mặt đất.

Biểu tượng ở góc là chữ số giống bình thường, nhưng hai người Tần Thiệu chưa từng thấy.

Bùi Diệp nói với bọn họ mỗi con số đại biểu ý gì, đợi bọn họ nhớ kỹ mới giảng giải cách chơi bài đấu địa chủ.

Đương nhiên, tên trò chơi cô nói ra khẳng định không phải đấu địa chủ.

Vì gia tăng tính thú vị của trò chơi, Bùi Diệp còn lấy ra một tấm dài nhỏ có đầu dán được.

"Người nào thua dán lên mặt một cái."