Thái An Kỳ bị bắt gặp đi khách sạn với trai nhưng cô ta không sợ, cũng không quan tâm. Cô ta không yêu Vương Bác, thích thì ly hôn thôi. 

Nhưng chuyện Ninh Thư tịch thu giày dép, túi xách, quần áo hàng hiệu đã làm Thái An Kỳ điên tiết. 

Đó là đồ của cô. 

Thái An Kỳ rất nâng niu chúng, yêu hơn cả bản thân. 

Thái An Kỳ tức run người khi toàn bộ đồ hiệu của mình bị con mụ già tịch thu hết. 

Con mụ già nào có biết đồ hiệu cần được giữ gìn cẩn thận và nâng niu từng chút một. 

Thái An Kỳ đóng rầm cánh cửa tủ, chạy ra ngoài nhà hét vào mặt Ninh Thư: “Bà trả đồ lại cho tôi, bà là đồ biến thái, bà có quyền gì trộm đồ của tôi.” 

Ninh Thư mỉm cười: “Tôi cất hộ cô chứ không trộm.” 

“Lấy mà không hỏi chính là ăn trộm. Tôi phải báo cảnh sát bà ăn trộm đồ đạc của tôi.” Thái An Kỳ lườm Ninh Thư, lấy máy ra bấm số. 

Ninh Thư chẳng sợ hãi: “Tôi thì sao cũng được, nhưng cô hãy nghĩ cho kỹ nên nói gì trước khi báo cánh sát nhé.” 

“Là sao?” Cứ tưởng nói báo cảnh sát sẽ doạ được bà ta, vẻ mặt dửng dưng chẳng lo nghĩ của Ninh Thư làm Thái An Kỳ lo lắng. 

Ninh Thư bảo: “Mỗi một món đồ thấp nhất cũng phải mười nghìn, đắt thì mấy chục nghìn. Cô không có công việc, điều kiện nhà mẹ cô không đủ khả năng mua nổi hàng hiệu đắt đỏ, tiền lương của Vương Bác lại càng không trả nổi. Vậy cô lấy đâu ra tiền mua chúng?” 

“Khả năng cao cô ăn trộm.” Ninh Thư nhún vai. 

“Bà nói láo, bà mới là đồ ăn trộm.” Thái An Kỳ khinh thường Ninh Thư. 

Ninh Thư vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, cô cảm nhận được rõ rệt sự khinh bỉ phụ nữ đến từ phụ nữ. 

Với đàn bà như Ninh Thư thì cay nghiệt khinh thường. Với cánh đàn ông thì luôn cười tươi như hoa, gọi dạ bảo vâng, vừa ngoan vừa hiền. 

Không chỉ đàn ông rẻ rúng phụ nữ, phụ nữ cũng rẻ rúng phụ nữ. 

Ninh Thư thản nhiên: “Cô không ăn trộm thì ở đâu ra nhiều tiền thế. Hay là bán dâm, cô sẽ bị tạm giữ vì lý do hình sự.” 

“Có mà bà bán dâm ấy, tôi không làm cái chuyện đó.” Thái An Kỳ trả treo lại ngay, có điều không gọi cảnh sát nữa. 

“Có cho tiền là có bán, đừng nói là bên tình bên nguyện, kể cả có tình nguyện vẫn là thông dâm.” Ninh Thư bĩu môi. 

“Bà…” Thái An Kỳ giận tím mặt: “Phải làm sao bà mới trả đồ cho tôi?” 

Thái An Kỳ nghĩ bụng rồi chạy vọt vào phòng Ninh Thư, lục lọi tủ quần áo, khắp phòng Ninh Thư, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào. 

Ninh Thư dựa cửa hỏi Thái An Kỳ: “Tìm thấy không?” 

Thái An Kỳ đỏ hoe mắt chực chờ khóc, đau lòng cho số đồ hiệu của mình. 

Đã thế mới hôm trước còn mua thêm bao nhiêu đồ, toàn là đồ mà cô muốn có đã lâu. 

Cô mua được chúng cũng đâu dễ gì? 

“Bà mang đồ của tôi đi đâu, mau trả cho tôi.” Thái An Kỳ suỵt soạt lau nước mắt. 

Ninh Thư lạnh nhạt: “Chỉ có tôi biết chúng ở đâu, cô cứ yên chí là tôi sẽ điều tra rõ xem cô mua chúng kiểu gì.” 

Con mụ già đáng chết!!! 

Thái An Kỳ khinh mẹ chồng quê mùa, không hiểu thế giới của lớp trẻ nên bấy lâu nay chẳng đề phòng bà ta. 

Không ngờ mình lại thua trong tay con mụ già. 

Thái An Kỳ tức lắm, tức nhất vì thương cho quần áo, dép guốc, túi xách mà cô hết mực nâng niu. 

Ninh Thư nói thêm: “Cô cũng đừng bảo Vương Bác qua đòi tôi, cứ thử xem rồi tôi sẽ cho Vương Bác xem cái ảnh kia.” 

“Bà…” Đi chết đi. 

Thái An Kỳ chửi rủa Ninh Thư trong bụng nhưng ngoài mặt chỉ biết nói: “Kìa mẹ, con phải làm sao mẹ mới trả đồ cho con?” 

Ninh Thư nói: “Chuyện cũ truy cứu cũng chẳng để làm gì, cô và Vương Bác lấy nhau rồi thì nên trung trinh với nhau, bảo vệ cuộc hôn nhân này.” 

“Làm việc nhà một tháng thì tôi sẽ trả đồ cho cô.” Ninh Thư lạnh lùng. 

Thái An Kỳ không cần suy nghĩ: “Tôi không làm.” 

“Thế thì tôi sẽ tiêu huỷ hết đồ hiệu của cô.” Ninh Thư nói. 

“Bà dám?” Thái An Kỳ thiếu chút sửng cồ, cô ta đang rất khó xử. 

Ninh Thư nhìn phòng mình bị Thái An Kỳ lục tung: “Việc đầu tiên đó là dọn phòng cho tôi.” 

Thái An Kỳ đứng im tại chỗ, biểu cảm vô cùng đặc sắc. 

Thái An Kỳ nói: “Tôi phải nói cho bố mẹ tôi biết bà bắt nạt tôi.” 

“Ừ.” Ninh Thư vẫn lạnh lùng: “Gọi ông bà thông gia sang đây mà đối chất. Không biết bố mẹ cô sẽ cảm thấy thế nào khi xem bức ảnh này. Nếu họ chẳng quan tâm thì tôi sẽ châm chước đăng số điện thoại của cô lên các hội nhóm. Nói cho cùng đó cũng là nghề, cô có công có việc thì tôi sẽ không bắt cô làm việc nhà.” 

Thái An Kỳ: … 

Thái An Kỳ tức tối vơ quần áo vứt lung tung dưới đất nhồi nhét vào trong tủ. 

Ninh Thư nói: “Treo và gấp gọn vào.” 

Thái An Kỳ gập quần áo nghiêm túc, lòng thầm khinh thường những bộ quần áo màu sắc tối tăm, đúng là con mụ quê mùa. 

Ninh Thư đứng bên giám thị Thái An Kỳ. 

Thái An Kỳ không phải kiểu người thích làm việc nhà, càng làm càng bực bội chỉ muốn vứt hết xuống đất giẫm thật mạnh. 

Thái An Kỳ phải dọn phòng cho Ninh Thư dù không rất không muốn, dọn xong cô ta nói với Ninh Thư: “Xong rồi đó, bà nên trả lại đồ cho tôi chứ.” 

Ninh Thư lắc đầu: “Tôi nói rồi, làm việc nhà một tháng thì tôi sẽ trả đồ cho cô.” 

Dám động vào bảo bối của cô, Thái An Kỳ rất muốn bóp chết mẹ chồng già. 

Thái An Kỳ đi ra ngoài cố tình huých vai Ninh Thư hòng muốn Ninh Thư bị đau, được hơn thì ngã nằm liệt giường càng tốt. 

Ninh Thư chẳng giật mình cũng chẳng muốn né. Bị huých vai vẫn đứng vững không xê nhi, trái lại là Thái An Kỳ bị đau vai, tưởng đâu va vào tấm sắt. 

Thái An Kỳ xoa vai thở phì phò về phòng đóng rầm cửa. 

Ninh Thư mang sổ bút sang gõ cửa phòng. 

Ninh Thư gõ liên tục nghe rất khó chịu. Thái An Kỳ bịt tai, tiếng gõ cửa như vang trong tim, cô ta rất bực. 

“Bà làm gì đấy?” Thái An Kỳ quát Ninh Thư. 

“Mấy hôm rồi không ai hút bụi nhà, nay tổng vệ sinh.” Ninh Thư cười hiền hậu. 

Thái An Kỳ không buồn trả lời, đóng uỳnh cánh cửa. 

Lại còn tổng vệ sinh, cô sẽ không bao giờ làm cái chuyện đó.