Mặc dù đồ đạc bị con mụ già giấu hết nhưng Thái An Kỳ tin rằng Ninh Thư không dám làm gì cô ta. 

Ninh Thư lại gõ cửa phòng, Ninh Thư sẽ gõ đến khi nào Thái An Kỳ chịu mở cửa. 

“Mở cửa ra, cô không mở tôi sẽ mở bằng chìa khoá dự phòng.” Ninh Thư đứng ngoài cửa nói. 

Thái An Kỳ bịt tai, che thêm bằng gối, còn lâu đã bắt được cô làm việc nhà. 

Thấy Thái An Kỳ không trả lời cũng không mở cửa, Ninh Thư nói: “Cô đã không mở vậy tôi đành làm hỏng một món đồ của cô. Giày, túi hay là quần áo nhỉ?” 

“Con mụ kia, rốt cuộc bà muốn gì?” Thái An Kỳ mở cửa, thấy Ninh Thư ghi gì đó vào sổ mới hỏi: “Bà đang làm gì đấy?” 

“Cô phải dọn nhà, nấu cơm mỗi ngày. Nếu cô không làm tôi sẽ làm hỏng một đồ hiệu của cô. Đồ hiệu của cô có đủ dùng trong ba mươi ngày không?” Ninh Thư hoà nhã: “Hôm nay cô không làm cũng được nhưng tôi sẽ ghi chú lại.” 

Thái An Kỳ không dám tin vào tai mình: “Sao bà độc ác quá vậy?” 

Ninh Thư: →_→ 

“Chúng mua bằng tiền cả đấy.” Thái An Kỳ thở hổn hển. 

Ninh Thư chẳng cảm thấy có vấn đề: “Có mua bằng tiền của tôi đâu.” 

Thái An Kỳ tức lắm, suýt chút nữa không khống chế được cơn thịnh nộ xông vào liều chết với bà mẹ chồng độc ác. 

Không còn cách nào khác, Thái An Kỳ đành phải cầm chổi lông gà phe phẩy góc này góc kia, động tác ưỡn ẹo không giống như đang làm việc. 

Ninh Thư nói: “Đi găng tay xách thùng nước lau cả nhà, lau cả kính, cọ bồn cầu. Lát tôi kiểm tra mà không sạch thì dọn lại.” 

Thái An Kỳ thở dồn dập, đắn đo về đồ hiệu của mình, không có chúng cô không thể ra ngoài. 

Mặc váy hiệu thì ít nhất phải đi guốc hiệu. Mà quần áo giày dép đồ hiệu cũng đâu thể khoác cái túi ở siêu thị mặt đất. 

Vậy nên mỗi lần đi đâu Thái An Kỳ cũng diện cả cây đồ hiệu trên người, đam mê đến mức trở thành một căn bệnh. 

Ninh Thư lấy hết đồ của cô ta, Thái An Kỳ quả thật có gan liều chết với Ninh Thư. 

Thái An Kỳ đi găng tay bắt đầu lau dọn nhà cửa. Ninh Thư đứng bên giám thị, cô ta hất nước lên kính đổ đầy nước ra sàn để trút tiếng lòng. 

Ninh Thư chỉ nói: “Lát lau sạch hết nước đi đấy.” 

Thái An Kỳ không phải cô công chúa được chiều từ bé, điều kiện nhà mẹ đẻ chỉ ở mức bình dân, không có chuyện chưa từng làm việc nhà, chẳng qua cô ta không muốn làm thôi. 

Thái An Kỳ lườm nguýt cầm cán chổi lau khắp nhà. 

Mệt và đau hết lưng mới lau sạch sàn, Ninh Thư lại nói: “Cọ bồn cầu đi.” 

Thái An Kỳ: … 

Thái An Kỳ đành vào cọ bồn cầu. Cọ xong tắm ngay lập tức mà vẫn cảm thấy người ám mùi phòng vệ sinh. 

Thái An Kỳ mệt mỏi rã rời ngồi ở sô pha, Ninh Thư nói: “Đi nấu cơm.” 

Thái An Kỳ đứng phắt dậy: “Tôi đã làm rất nhiều việc, tôi nghỉ một lát cũng không được à. Vừa cọ bồn cầu mà bà lại bắt tôi nấu cơm, bà chịu ăn thì tôi sẽ nấu.” 

Ninh Thư gật đầu ngay: “Tôi ăn.” 

Thái An Kỳ: … 

Bà ăn nhưng tôi không muốn nấu. 

Thái An Kỳ vò đầu bất lực: “Đặt đồ bên ngoài.” 

Ninh Thư nhún vai dễ tính: “Tuỳ cô.” 

Máu nóng sôi sục trong lồng ngực Thái An Kỳ. 

Tức không làm gì được nên đặt rất nhiều món mà còn đặt toàn món đắt. 

Ninh Thư miễn cho ý kiến. 

Tối Vương Bác đi làm về thấy Thái An Kỳ trong xị mặt bèn hỏi: “Làm sao thế?” 

Thái An Kỳ giận dữ: “Hôm nay một mình tôi dọn cả cái nhà này, anh nghĩ tôi bị làm sao?” 

Vương Bác lấy làm ngạc nhiên, trước giờ Thái An Kỳ không muốn làm việc nhà tại sao hôm nay lại làm. 

Vương Bác cảm thấy ấm lòng: “Vất vả cho em rồi, để anh xoa bóp cho em.” 

“Thôi khỏi, tôi đang bực đây.” Thái An Kỳ nói giọng bực bội. 

Vương Bác bỏ qua thái độ của Thái An Kỳ vì ít ra Thái An Kỳ đã chịu xem cái nhà này là nhà. 

Nhân viên giao hàng đã đến, cậu nhân viên này đã quá thân quen với nhà Ninh Thư, trong lúc đợi lấy tiền còn trò chuyện đôi câu. 

Tán dóc là một chuyện, tiền vẫn phải trả. Thái An Kỳ ngồi ở sô pha giả câm giả điếc. 

Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: “Trả tiền đi.” 

“Tại sao tôi phải trả? Hôm nay tôi nai lưng ra làm bao nhiêu việc mà vẫn bắt tôi trả tiền?” Thái An Kỳ trợn mắt: “Biết xấu hổ giùm cái được không, lần nào cũng bắt con dâu ra trả.” 

Do hôm nay Thái An Kỳ mệt gần chết nên cô ta cố tình gọi toàn món đắt, nhân viên giao hàng bảo hết hơn một nghìn tệ làm Vương Bác giật nảy mình. 

Vương Bác cau có mặt mày nhìn những món ăn ngon hấp dẫn bày trên bàn, trả tiền trong bất lực và xót tiền. 

Tâm trạng vui vẻ của Vương Bác lại bị phá hoại, anh ta chau mày, mím môi, người hiền lành luôn giữ cơn giận cho riêng mình. 

Có nói ra anh ta cũng chẳng nói lại người khác nên thôi, tự ôm cơn giận. 

“Ăn cơm đi.” Ninh Thư gọi. 

Dọn nhà tốn nhiều thời gian, Thái An Kỳ đói meo từ lâu, cô ta ăn thêm một bát cơm so với thường ngày. 

Ninh Thư cười híp mắt: “Ăn nhiều vào, cơ thể khoẻ mạnh mới sinh con khoẻ mạnh.” 

Vương Bác không nói chuyện. 

Bộ dạng như mẹ chồng hiền hậu của Ninh Thư làm Thái An Kỳ nghẹn cơm không nuốt được xuống bụng. 

Giả vờ làm bà mẹ hiền hậu trước mắt con trai à, cô sẽ không quên những việc hôm nay bà ta làm với cô. 

Thấy Thái An Kỳ tái mặt, Ninh Thư cười bảo: “Mai tôi đưa cô đi khám sức khoẻ.” 

Thái An Kỳ giật thót: “Tự nhiên đi khám sức khoẻ làm gì?” 

Ninh Thư nói: “Kiểm ra xem cơ thể có đủ khoẻ để mang thai không. Cô và Vương Bác sẽ sinh con, tôi chỉ muốn được bế cháu trai trước khi lìa đời.” 

“Mẹ bảo An Kỳ học làm việc nhà vì mẹ cứ thấy khó chịu trong người, không biết còn sống được bao lâu. Mẹ chỉ muốn sau khi mẹ đi, các con biết san sẻ cho nhau.” Ninh Thư nói. 

Vương Bác nhìn Ninh Thư: “Mẹ vẫn còn trẻ lắm, thời này người ta sống được hơn bảy mươi tuổi cơ, mẹ còn rất nhiều thời gian đừng nói gở thế.” 

“Cuộc sống thay đổi thất thường, ai biết ngày mai sẽ ra sao.” Ninh Thư nói bâng quơ, nhìn Thái An Kỳ: “Mai đi viện khám sức khoẻ với tôi.”