Mấy hôm nay Thái An Kỳ ngỡ mình sắp chết, sáng phải đi chợ với con mụ già, về nhà nấu cơm trưa, ăn trưa xong lại dọn dẹp nhà cửa. 

Thái An Kỳ thấy cô ta đen hơn, tay thô ráp hơn, nhìn vào gương thấy mình già đi mấy tuổi. 

Thái An Kỳ thà rằng Vương Bác giận dỗi mắng mình còn hơn là khinh không thèm nói chuyện như bây giờ. 

Thái An Kỳ ngắm mình trong gương, cô thấy mình bị con mụ già hành hạ hỏng cả người. 

Không thể tiếp tục như vậy được. 

Cô không ly hôn vì nghĩ Vương Bác thích mình, không xa được mình, cãi nhau rồi sẽ lại bình thường, hết giận là lại êm xuôi. 

Nhưng bây giờ cô ta không dám chắc. 

Lý nào cô lại ở đây để con mụ già hành hạ? 

Thái An Kỳ không muốn nghĩ về ngày tháng đó. 

Bà ta mới phá guốc ném trước mặt cô vì cô không nghe lời, không chịu làm việc nhà. 

Trời ơi guốc của cô, Thái An Kỳ khó thở, đau không thở nổi. 

Sao con mụ già không xuống mồ luôn đi. 

Về ở cái nhà này vì lo nghĩ cho tương lai về già, bây giờ không còn là nơi dưỡng lão nữa, còn ở lâu có mà bị con mụ già hành hạ chết sớm. 

Thái An Kỳ nghĩ cả đêm, cô ta quyết định ly hôn. 

Sáng hôm sau Thái An Kỳ nói trên bàn cơm: “Tôi đồng ý ly hôn.” 

Vương Bác nhìn Thái An Kỳ, không tin hỏi lại: “Cô đồng ý thật?” 

“Tôi đồng ý ly hôn.” Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư: “Yêu cầu của tôi là trả hết đồ cho tôi, ngoài ra còn phải đưa hai trăm nghìn tệ xem như tiền chu cấp.” 

Ninh Thư vẫn ăn bánh bao. 

Vương Bác cũng không nói gì, húp cháo xong đứng dậy đi làm. 

Thái An Kỳ mất kiên nhẫn: “Hai người cái kiểu gì đấy? Yêu cầu ly hôn trước, tôi đồng ý thì lại câm tịt.” 

Ninh Thư nói lạnh lùng: “Cô sinh cháu cho tôi à, cháu tôi ở với cô à mà tôi phải cho cô tiền chu cấp?” 

Thái An Kỳ thẹn quá hoá giận: “Kể cả không thì tôi vẫn cần sống.” 

Cô ta bị bệnh không biết sau này sống thế này, hai trăm có nhiều gì đâu, không đủ cho cô ta sống nốt đời. 

Hai trăm nghìn chẳng là gì cả. 

“Nhà tôi không có trách nhiệm lo cho tương lai của cô.” Ninh Thư vô cảm: “Tất nhiên cô có thể không ly hôn, vậy thì Vương Bác có trách nhiệm nuôi cô, cô không cần lo cho tương lai nữa.” 

Thái An Kỳ: … 

Thái An Kỳ tái xanh mặt, mới mấy hôm cô ta đã không chịu nổi huống hồ là cả đời bị con mụ già hành hạ. 

Cô sẽ không làm trâu làm ngựa cho cái nhà này. Con mụ già chỉ giả vờ hiền hậu, ra đường giả vờ thương yêu con dâu nhưng về nhà đóng cửa hành hạ con dâu đủ đường. 

Hai trăm nghìn và đồ hiệu không được thiếu một cái nào. 

Ninh Thư nói: “Rửa bát rồi đi chợ với tôi.” 

Thái An Kỳ đảo mắt thều thào: “Tôi mệt, hôm nay muốn nghỉ ngơi.” 

Ninh Thư nhìn cô ta, gật đầu đồng ý. 

Thái An Kỳ về phòng gọi cho nhà mẹ, bảo mình bị hành hạ, sắp bị đuổi khỏi nhà bla bla… 

Chẳng bao lâu bố mẹ, anh trai chị dâu của Thái An Kỳ kéo đến đập cửa uỳnh uỳnh, ồn ào làm hàng xóm phải ra xem. 

Bố mẹ, anh chị Thái An Kỳ chửi oang oang bên ngoài, hùng hổ khỏi bàn. 

Ninh Thư nhìn Thái An Kỳ đắc chí, gọi bảo Vương Bác mau về. 

Thái An Kỳ định mở cửa, Ninh Thư chặn đường không cho cô ta mở: “Thái An Kỳ, đừng tưởng nhiều người là lây được tiền của tôi.” 

Thái An Kỳ vén tóc: “Mẹ nói gì vậy ạ? Bố mẹ con qua thăm con thôi mà.” 

Qua thăm? 

Hờ hờ? 

Không biết người gõ cửa cầm cái gì mà đập cửa cành cạch. 

Thái An Kỳ khoanh tay nhìn Ninh Thư: “Con chẳng cần gì khác, con chỉ muốn đòi lại quyền lợi thuộc về mình thôi.” 

Ninh Thư kệ cô ta, cô gọi cho công an: “Alo, công an à, có người mang vũ khí đập cửa định xông vào nhà tôi. Nhà tôi chỉ có tôi và con dâu, mong các chú công an bảo vệ.” 

Ninh Thư kề điện thoại vào cửa cho công an nghe tiếng đập cửa cành cạch. 

Ninh Thư báo địa chỉ nhà. 

Thái An Kỳ nhìn chằm chằm Ninh Thư, lắp bắp: “Sao… Sao bà dám gọi công an?” 

Ninh Thư nhún vai: “Nhà cô nhiều người tôi đánh không lại.” 

Thái An Kỳ giậm chân muốn mở cửa nhưng bị Ninh Thư giữ vai, giãy không được, chỉ tức đỏ mặt. 

Thái An Kỳ nôn nóng: “Bà bỏ tôi ra, tôi phải mở cửa.” Để công an đến là phiền. 

Thái An Kỳ không ngờ Ninh Thư sẽ gọi công an. 

Do mãi không có người mở cửa nên bên ngoài hăng máu hơn, hò hét bắt mở cửa. 

Ninh Thư mặc kệ, anh của Thái An Kỳ đạp cửa. 

Ninh Thư rất bình tĩnh, cậu thích đạp cứ đạp, tốt hơn hết là đạp hỏng cửa đi. 

Thái An Kỳ chau mày hét: “Đừng đạp, đừng đạp.” 

Đóng cửa nên bên ngoài không nghe rõ người trong phòng nói gì, hơn nữa hàng xóm còn bu đầy xung quanh hóng xem. 

Mẹ của Thái An Kỳ kể lể với hàng xóm rằng con gái mình về ở cái nhà này bị hành hạ bắt làm mọi việc, giờ còn sắp bị đuổi khỏi nhà… 

Hàng xóm nghe chuyện nhất nhất nghi ngờ. 

Họ sống gần Dương Tử Di bao nhiêu năm, Dương Tử Di rất tốt với con dâu, đã xách guốc lại còn cõng cả con dâu lên nhà, Dương Tử Di không phải người như thế. 

Cái gì mà hành hạ con dâu? Có mà con dâu hành hạ Dương Tử Di thì có. 

Một lát sau công an đến, đi qua khống chế anh trai Thái An Kỳ đang đạp cửa. 

Người nhà họ Thái ngây người, sao công an lại đến? 

Vương Bác chạy về nhà thấy hàng xóm bu quanh cửa lại còn có cả công an thì giật thót lo lắng cho mẹ. 

Vương Bác hỏi công an: “Sao vậy anh công an?” 

Anh công an giữ anh trai Thái An Kỳ: “Có người báo ở đây có người mang vũ khí đến gây sự.” 

Vương Bác lấy chìa khoá mở cửa, vào nhà thấy Ninh Thư vẫn lành lặn mới thở phào. 

“Anh.” Thái An Kỳ chạy ra lo lắng cho anh trai bị công an giữ. 

Mẹ Thái An Kỳ lo lắng: “Sao thế con, sao công an lại đến?” 

Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư trong nhà: “Con mụ già gọi đấy mẹ.”