Bình thường Thái An Kỳ chỉ chửi thầm Ninh Thư là con mụ già, hiện đang lo lắng quá lỡ buột miệng, hàng xóm vây quanh nghe rõ ràng. 

Thái An Kỳ biết mình lỡ mồm, bị hàng xóm khinh thường nhưng vẫn ưỡn ngực. 

Mẹ Thái An Kỳ nhăn mặt vào trong nhà. 

Hàng xóm cùng ùa vào trong nhà hóng hớt tiếp. 

Cô Lý hỏi han Ninh Thư: “Sao thế bác ơi?” 

Ninh Thư khổ sở: “An Kỳ muốn ly hôn với Vương Bác.” 

Cô Lý tỏ vẻ “Em biết là sẽ có ngày này mà”. 

Ninh Thư nói tiếp: “Con bé đòi đưa hai trăm nghìn hoặc sang tên nhà.” 

Hàng xóm đồng loạt nhìn cả nhà Thái An Kỳ, đòi thế khác nào ăn cướp. 

Ninh Thư nói với chú công an: “Nhà chỉ có hai mẹ con tôi, nhà bên người đông thế mạnh, tôi sợ bị làm sao nên gọi công an đến, mong là có các chú ở đây hoà giải.” 

Công an: … 

Thái An Kỳ thấy con mụ già nói đôi câu đã dàn hoà, sốt ruột nói: “Bà ta là mẹ chồng độc ác bắt tôi nấu cơm, dọn nhà, hành hạ tôi mỗi ngày.” 

Hàng xóm: →_→ 

Nấu cơm dọn nhà là hành hạ? 

Thế mà tưởng chuyện gì to tát lắm. 

Thái An Kỳ nói thêm: “Họ còn đánh tôi, bạo lực gia đình.” 

Cô Lý ngắt lời: “Tôi chưa gặp ai mặt dày như cô này. Cái gì mà đánh, cái gì mà bạo lực gia đình, chỉ có mẹ con nhà bác Di ngu xem cô như công chúa thôi.” 

“Hôm đó bảo cô rót cho mẹ chồng cốc nước, cô cố tình khuấy ngón tay vào, cô như thế thì mẹ chồng làm gì được cô.” 

Thái An Kỳ hận chết con mụ lắm mồm này, cô ta nói: “Đó là vì bà ta cầm đồ của tôi, tôi không làm việc bà ta phá đồ.” 

Ninh Thư nói: “Tôi đâu cầm cái gì của cô, cô có gì đáng tiền, tôi cầm gì của cô vậy?” 

“Tôi…” Thái An Kỳ sững sờ không nói cầm cái gì ra trước mặt bao nhiêu người được. 

Thái An Kỳ dậm chân tức tối: “Họ là hàng xóm của Dương Tử Di, họ bênh Dương Tử Di.” 

Rõ ràng mình bị bà ta hành hạ nhưng có nói thế nào mọi người cũng không tin, ai cũng bênh con mụ già. 

Vương Bác vẫn giữ im lặng nói: “Cô ta ly hôn đòi hai trăm nghìn, tôi và mẹ không đồng ý. Cô ta gọi người thân đến làm phiền, tôi càng không đưa hai trăm nghìn.” 

“Vương Bác.” Thái An Kỳ nổi nóng vì bị Vương Bác nói xấu. 

Thái An Kỳ ghé vào tai uy hiếp Vương Bác: “Đừng ép tôi vò mẻ chậu sứt, bằng không tôi sẽ nói cho cả thiên hạ biết chuyện anh bị tôi cắm sừng, ngày nào anh cũng phải sống trong đôi mắt soi mói của thiên hạ.” 

Chuyện đó hai mẹ con nhà này xử lý trong thầm lặng, rõ ràng sợ làm to chuyện, không muốn người khác biết. 

Thái An Kỳ nghĩ cô ta tóm được điểm yếu. 

Vương Bác chỉ nhìn Thái An Kỳ mà không nói gì, Thái An Kỳ bị nhìn dựng tóc gáy. 

Thái An Kỳ hỏi Vương Bác: “Anh nhìn gì?” 

Công an hỏi: “Tại sao lại ly hôn?” 

Thái An Kỳ liếc mắt uy hiếp Vương Bác. 

Vương Bác đằng hắng: ”Vì Thái An Kỳ tằng tịu với trai mà không phải một lần.” 

Thái An Kỳ sững sờ nghe như sét đánh ngang tai, tại sao đang đe Vương Bác mà Vương Bác nói thẳng. 

Anh ta bị điên à. 

Thái An Kỳ nhìn Vương Bác trân trân, Vương Bác bình tĩnh mà cũng điên điên mơ hồ. 

Hàng xóm nghe vậy ồ lên, chụm đầu đánh giá Thái An Kỳ từ trên xuống dưới. 

“Nhìn là biết hư hỏng.” 

“Đã lấy chồng còn đi trai.” 

“Trông mã biết cáo già.” 

“…” 

Ninh Thư cũng hơi ngạc nhiên, cô không định để Vương Bác bị làng xóm đàm tiếu điều không đúng sự thật. 

Câu nói của Vương Bác nằm ngoài dự đoán của cô. 

Thấy Vương Bác rất bình tĩnh, cô nghĩ Vương Bác đã thật sự nghĩ thông, thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn. 

Có lẽ Vương Bác sẽ bị đàm tiếu nhưng anh ta là đàn ông. 

Còn Thái An Kỳ là đàn bà, đàn bà bị cay nghiệt hơn đàn ông nhiều, ai quen cô ta cũng sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ. 

Miệng đời đáng sợ, nghe nhiều miệng người đời chỉ có kiệt quệ tinh thần. 

Bắt gặp những ánh mắt đánh giá, Thái An Kỳ tái mặt. Cô ta chỉ uy hiếp chứ không ngờ Vương Bác nói ra. 

Thái An Kỳ hét: “Tôi không có…” 

Mẹ Thái An Kỳ giải thích: “Con gái tôi sẽ không làm chuyện đó. Con tôi sạch sẽ về làm dâu nhà này mà các người lại bêu rếu con gái tôi chỉ để ly hôn.” 

Ninh Thư ngồi im không lên tiếng, xem xem Vương Bác xử lý chuyện này thế nào. 

Vương Bác nghe mẹ vợ nói thì bật cười: “Trước khi gả cho tôi Thái An Kỳ đã phá thai mấy lần, bác sĩ cũng nói không có con được, kể cả có thai cũng chưa chắc đã đẻ được ra.” 

Hàng xóm đổ dồn con mắt vào Thái An Kỳ, Thái An Kỳ lùi về phía sau mắt ngấn lệ đáng thương nhìn Vương Bác, trông mà đau lòng. 

Vương Bác nhìn xuống đất không nhìn cô ta. 

Bố Thái An Kỳ xanh mặt: “Vương Bác kia cậu nói linh tinh gì đó, con gái tôi lấy cậu để cậu thích sỉ nhục sao thì sỉ nhục à.” 

Vương Bác nhìn bố vợ: “Tôi làm gì tệ đến mức đưa vợ lên giường người khác nhỉ. Có ảnh đây ông có muốn xem không?” 

Bố Thái An Kỳ tức không nói được câu gì, bao nhiêu người vây quanh nhìn vào làm ông ta hoảng hốt, xấu hổ, đứng dậy bỏ đi. 

Thấy chồng đi mất, mẹ Thái An Kỳ nhìn Thái An Kỳ rồi đành đứng dậy đi theo. 

Anh trai của Thái An Kỳ đang bị cảnh sát giữ, mẹ Thái An Kỳ nói với công an: “Chú công an à đây chỉ là hiểu nhầm thôi.” 

Ninh Thư nói với chú công an: “Chuyện này không hoà giải được, khả năng cao nhà họ Thái sẽ trả thù nhà tôi, khi ấy còn phải làm phiền các chú công an.” 

Công an nói: “Chúng tôi sẽ có nhắc nhở.” 

Ninh Thư thở phào: “Cảm ơn chú công an.” 

Thái An Kỳ lườm Ninh Thư, con mụ già có ý gì. 

Nước mắt chực chờ hốc mắt, những cái nhìn đâm xiên của hàng xóm như kim chọc vào người Thái An Kỳ. 

Họ nào có sạch sẽ gì cho cam, họ có tư cách gì khinh cô. 

Thái An Kỳ sẽ không bận tâm ánh mắt của người đời. 

Anh trai của Thái An Kỳ bị tam giam một ngày, lúc được thả hứa sẽ không gây sự nữa. 

Sau khi cảnh sát rời đi, hàng xóm vẫn tập trung trong nhà Ninh Thư làm phòng khách chật ních, họ ở lại để hóng được nhiều chuyện hơn. 

Người nhà họ Thái về hết, Thái An Kỳ quay phắt về phòng đóng rầm cửa.