Ninh Thư buồn bã trả lời qua loa các câu hỏi xoay quanh Thái An Kỳ của các bà các cô hóng chuyện. 

Ninh Thư thở dài: “Lúc mới lấy Vương Bác có biết con bé là người thế đâu. Sau này biết thì chuyện đã qua rồi không truy cứu làm gì. Nhưng mà con bé vẫn chẳng biết sửa đổi, Vương Bác không chịu được nữa nên đành ly hôn.” 

Cô Lý an ủi Ninh Thư: “Con dâu này không tốt, con dâu sau sẽ tốt.” 

Ninh Thư chỉ cười gượng cho qua. 

Ninh Thư tiếp khách xong hỏi Vương Bác: “Sao con nói chuyện đó trước mặt mọi người?” 

Vương Bác day trán: “Kéo dài cũng không hay, cô ta còn doạ con sẽ nói cho thiên hạ biết chuyện con bị cắm sừng vậy thì con cho cô ta toại nguyện.” 

Ninh Thư: … 

Thế mới nói Thái An Kỳ lấy đâu ra tự tin người ta đứng đây đợi cô ta hết đời, bất kể có gây ra lỗi gì người ta cũng tha thứ cho cô ta. 

Ninh Thư thở dài: “Vậy thì dễ rồi, ngày trước mẹ nghĩ cho con còn giờ cứ nộp đơn ly hôn lên toà án thôi.’ 

Vương Bác cố cười với Ninh Thư: “Vâng mẹ.” 

Ninh Thư an ủi: “Chuyện qua rồi cứ sống vui mỗi ngày, đừng đau lòng vì người không xứng đáng.” 

Vương Bác mím môi gật đầu. 

Ninh Thư hỏi Vương Bác: “Thế mẹ tìm luật sư chuẩn bị ly hôn nhé?” 

Vương Bác gật đầu: “Con cảm ơn mẹ, chuyện này mẹ cứ để con lo, mẹ nghỉ ngơi đi mấy hôm nay mẹ mệt nhiều rồi.” 

Ninh Thư bật cười: “Ừ ừ, chuyện của con con tự xử lý.” 

Vương Bác bận rộn mỗi ngày, đi làm rồi lo thủ tục ly hôn, gần như chẳng mấy khi ở nhà. 

Ninh Thư không gọi Thái An Kỳ dậy làm việc nữa, cô ta thích ngủ đến lúc nào thì ngủ. 

Cô ta tưởng hành hạ người khác nhẹ nhàng lắm à, Thái An Kỳ mệt cô không mệt chắc? 

Thái An Kỳ muốn giải thoát cô cũng muốn giải thoát. 

Thái An Kỳ nhận thức rõ tình cảnh hiện giờ. Kể từ khi Vương Bác nói cho mọi người biết chuyện cô ta đi trai, cô ta không còn tiếng nói trước Vương Bác. 

Lúc đó Thái An Kỳ chỉ thử Vương Bác, nếu anh ta nhún nhường tức khả năng cao hai trăm nghìn về tay cô. 

Vậy mà thử thất bại, lại còn vò sứt chậu mẻ. 

Thái An Kỳ ra khỏi phòng ngủ nói với Ninh Thư đang nhặt rau: “Đưa tôi hai trăm nghìn tôi sẽ lập tức ly hôn với Vương Bác.” 

Ninh Thư nhặt rau nhàn nhã: “Vương Bác đang làm thủ tục ly hôn, mấy nữa ra toà mà nói.” 

Nghe thấy phải ra toà Thái An Kỳ nhăn mặt xuống nước: “Thế đưa một trăm năm mươi nghìn.” 

Ninh Thư không lung lay: “Cái đó cô hãy nói chuyện với Vương Bác. Cô và Vương Bác là vợ chồng, tôi không tiện xen vào.” 

Thái An Kỳ trừng mắt đe doạ Ninh Thư: “Nếu bà không đồng ý tôi sẽ chết ở đây, là các người ép tôi chết.” 

Ninh Thư: … 

Ninh Thư tin Thái An Kỳ yêu bản thân không nỡ chết. 

Thấy mặt Ninh Thư lạnh tanh, Thái An Kỳ chạy vào bếp cầm kề dao vào cổ tay: “Nếu bà không đồng ý tôi sẽ cắt cổ tay tự sát.” 

Ninh Thư: … 

Ninh Thư nói: “Cô xác định cắt cổ tay à? Máu ở cổ tay chảy chậm, không nhanh bằng động mạch. Mà cô tìm thấu mạch máu ở cổ tay không? Cô cắt nhầm vào gân là bỏ mất cái tay đấy nhé. Lỡ mà chảy máu nhiều quá thiếu máu lên não, có cứu được thì cô cũng thành người thực vật ấy?” 

Thái An Kỳ run tay sợ hãi: “Sao bà… sao bà lại thế này?” 

Không giống như kịch bản của cô ta. 

Ninh Thư nói tiếp: “Tôi sẽ gọi cứu thương kịp thời.” 

Thái An Kỳ rất muốn chọc tiết con mụ già. 

Thái An Kỳ tiếp tục đe doạ: “Bà đừng hối hận.” 

Ninh Thư thờ ơ: “Thái An Kỳ này, tôi coi cô là con dâu nhưng cô là coi cái nhà này là viện dưỡng lão, tôi và Vương Bác chỉ là hộ lý chăm sóc cô.” 

Thái An Kỳ trợn mắt: “Cái tên Vương Bác khù khờ đó không được tôi lấy liệu anh ta lấy được ai, hờ…” 

Trông kìa trông kìa, tự tin thái quá, làm như không có cô là người ta không sống nổi. 

Thái An Kỳ nói câu này vừa hay Vương Bác mở cửa về nhà. Anh ta khẳng định: “Tôi sẽ tìm một cô vợ tốt chung sống hạnh phúc.” 

Thái An Kỳ khoanh tay đá xéo mắt khinh thường. 

Vương Bác không tức, nếu có tức anh đã tức chết lâu rồi. Anh ta nói với Thái An Kỳ: “Ngày kia mở phiên toà ly hôn, mong cô đến đúng giờ.” 

Thái An Kỳ giận tím mặt: “Anh định ly hôn với tôi thật sao?” 

“Tất nhiên, ai cũng biết cô cặp bồ, phá thai nhiều lần. Cô như vậy mà tôi vẫn sống với cô, tôi sợ bị hàng xóm cười cho uất ức bằng chết hơn cả cái danh bị cắm sừng.” 

Thái An Kỳ hít sâu: “Anh đừng hối hận.” 

Thái An Kỳ vào phòng dọn đồ kéo vali ra. Thái An Kỳ nhìn Vương Bác như đợi Vương Bác níu kéo. 

Vương Bác nói: “Nhớ đến toà án đúng giờ.” 

Thái An Kỳ giậm chân kéo vali ra khỏi nhà. 

Ngày diễn ra phiên toà Vương Bác và Ninh Thư đợi Thái An Kỳ ngoài cửa. Đợi mãi Thái An Kỳ mới thong dong đến muộn. 

Cả nhà họ Thái cũng đến, so ra nhà Ninh Thư yếu thế hơn hẳn. 

Ninh Thư nhếch môi, ly hôn không phải cứ đông quân là thắng. 

Thái An Kỳ nói với Vương Bác: “Giờ vẫn còn kịp.” 

Bố của Thái An Kỳ nói với Ninh Thư: “Bà thông gia à, chuyện vợ chồng chúng nó bảo ban nhau làm hoà, đâu cần lôi nhau ra toà.” 

Mẹ kiếp, bố nào con nấy, ai cũng xem Vương Bác là hiệp sĩ đổ vỏ. 

Biết con gái thuộc thể loại gì nhưng vẫn nói để hai đứa nó bảo ban nhau, Thái An Kỳ mà là vợ ông ta chắc ông ta xích cổ thui cô ta luôn rồi ấy chứ. 

Sống ở đời đừng có tiêu chuẩn kép quá. 

Ninh Thư không trả lời đi một mạch vào trong phòng xử án. Vương Bác cũng giữ im lặng vào theo Ninh Thư. 

Thái An Kỳ hừ lạnh, nói với bố mẹ cứ nhìn mình chằm chằm: “Con sẽ không tha cho anh ta.” 

Mở đầu phiên toà Thái An Kỳ đã nói ra yêu cầu: “Hai trăm nghìn tệ.” 

Vương Bác ngán ngẩm nhìn Thái An Kỳ. 

Yêu cầu của Thái An Kỳ bị quan toà bác bỏ: “Về mặt luật pháp chồng của cô không có lỗi. Cô là người có lỗi, anh đây không có nghĩa vụ nuôi dưỡng cô, cô không được phép yêu cầu nhận tiền trợ cấp.” 

Thái An Kỳ nhăn mặt: “Tôi là vợ anh ta, anh ta phải nuôi tôi.” 

Quan toà trả lời: “Nhà là tài sản của chồng cô, vợ chồng cô không có tài sản chung.” 

Thái An Kỳ cau có, cô ta muốn moi tiền của Vương Bác nhưng giờ đã không lấy được một đồng lại còn bị thua kiện. Cô ta còn phải trả tiền ra toà, trả tiền thuê luật sư.