Thái An Kỳ thấy bị lỗ nặng, lấy chồng đã chẳng thu về được gì lại còn mang tiếng đã từng ly hôn. 

“Anh có phải đàn ông không vậy Vương Bác.” Thái An Kỳ đành trút giận vào Vương Bác: “Tôi là vợ anh, anh phải có trách nhiệm với tôi.” 

Vương Bác dửng dưng: “Trách nhiệm? Cô chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người vợ.” 

Chẳng còn chút tình cảm níu kéo nào trong phiên toà ly hôn này. 

Trước hôn nhân Vương Bác bị Thái An Kỳ lừa, trong hôn nhân bị Thái An Kỳ cắm sừng, hiện giờ vì cơ thể của Thái An Kỳ nên không làm chuyện vợ chồng được. 

Tình cảm rạn nứt, khó mà ở được với nhau. 

Tuy Thái An Kỳ không muốn ly hôn, muốn lợi dụng trách nhiệm để uy hiếp Vương Bác nhưng toà án vẫn phán quyết cho phép ly hôn. 

Phán quyết của toà đã có, Vương Bác và Thái An Kỳ không còn là vợ chồng. 

Vương Bác thở phào, Ninh Thư thấy Vương Bác như vứt được tảng đá đè nặng, trông cũng đau lòng mà thoải mái nhiều hơn. 

Hai nhà rời khỏi toà án, Thái An Kỳ tối sầm mặt mũi, lo lắng cho tương lai mịt mù của cô ta. 

Thái An Kỳ sợ hãi, cô ta nhìn Vương Bác, bỗng dưng cảm thấy sống với Vương Bác vẫn hạnh phúc. 

Có điều Vương Bác làm vậy với cô, Thái An Kỳ sẽ không ngoảnh lại. 

Thái An Kỳ đi sang nói với Ninh Thư: “Bà trả đồ cho tôi.” 

Ninh Thư gật đầu: “Mai qua nhà tôi mà lấy.” 

Ninh Thư nói rồi đi trước, Vương Bác cũng đi theo, chẳng buồn nhìn Thái An Kỳ một lần. 

Sáng hôm sau Thái An Kỳ qua lấy đồ, Vương Bác đã ăn sáng xong và chuẩn rbị đi làm, nhìn thấy Vương Bác mặc vest tự nhiên cô ta lại thấy Vương Bác cũng cuốn hút đó chứ. 

Vương Bác coi Thái An Kỳ như người dưng làm Thái An Kỳ hơi mất mát. 

Ninh Thư đưa vali cho Thái An Kỳ: “Đồ của cô ở trong đây hết, mang về hết đi.” 

Thái An Kỳ mở vali liếc mắt nhìn Ninh Thư rồi kiểm tra đồ đạc. 

Ninh Thư nói: “Ở đây tất, cô kiểm kĩ sau này đừng đến đòi tôi.” 

Thái An Kỳ hít sâu: “Bà đền tôi một cái váy bị cắt và một đôi guốc lảm hỏng.” 

Ninh Thư bảo: “Cô tìm kĩ đi ở trong đây hết mà, tôi chỉ cắt hàng nhái thôi.” 

Thái An Kỳ: … 

Thái An Kỳ giận tím mặt khoá vali xách đồ rời đi. 

Ninh Thư mỉm cười nhìn theo dáng Thái An Kỳ. Cơ thể là công cụ kiếm tiền của Thái An Kỳ, không có công cụ chắc chắn cô ta không còn được sống những tháng ngày ăn chơi trác táng. 

Côi đã giữ được hai trăm nghìn, để mà đưa hai trăm nghìn cho Thái An Kỳ có mà tức chết. 

Sau khi Thái An Kỳ và Vương Bác ly hôn, cô Lý thường xuyên qua nhà Ninh Thư chơi hỏi xem Ninh Thư thích con dâu kiểu gì. 

Cô Lý dặn Ninh Thư: “Vẫn nên tìm con dâu biết quan tâm bố mẹ, hợp tính, đừng chỉ cứ yêu là cưới như con dâu cũ nhà bác, con trai bác yêu vợ lắm nhưng mà đấy.” 

Ninh Thư bảo: “Mới ly hôn xong cần có thời gian giảm sốc, không lấy vợ ngay được đâu.” 

Cô Lý lại nói: “Có con bé nào được em sẽ giới thiệu cho bác. Vớ được dâu hiền phúc tổ ba đời, vớ phải dâu tệ khổ cả ba đời. Đàn ông thích gái xinh, dáng đẹp, ngực to, nhưng mà nồi nào úp vung nấy, phải cẩn thận đó bác.” 

Ninh Thư gật đầu: “Cảm ơn cô, nếu Vương Bác có kết hôn lần nữa mong các cô quan sát giúp tôi.” 

Cô Lý cười trêu: “Dĩ nhiên rồi.” 

Tối Vương Bác đi làm về, trong lúc ăn cơm Ninh Thư hỏi: “Thái An Kỳ qua lấy đồ.” 

Vương Bác chỉ vâng một tiếng, đang ăn lại thấy Ninh Thư muốn nói lại thôi, anh ta bảo: “Mẹ muốn nói gì cứ nói ra đi.” 

“Khụ…” Ninh Thư ho khan: “Có gì đâu, con đã ly hôn với Thái An Kỳ thì phải bắt đầu cuộc sống mới. Ừm, mẹ muốn hỏi là, là… dạo này công việc con thế nào?” 

Vương Bác trả lời: “Ổn mẹ ạ, đang có vị trí cao hơn để trống, con đang cố gắng giành lấy.” 

Ninh Thư cười: “Thế thì tốt.” 

Vương Bác chịu làm ăn sẽ có ngày thành đạt. 

Ninh Thư rất muốn hỏi anh ta đã có đối tượng nào chưa nhưng lại thôi. Vừa ly hôn xong đã giục kết hôn, giục quá dễ hỏng chuyện. 

Không lâu sau đó Vương Bác thăng chức, tuy chỉ nhích thêm một bước nhỏ nhưng Vương Bác vẫn vui lắm. Ninh Thư đây khổ thôi rồi vì đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng con dâu của cô đâu. 

Không nhìn thấy Vương Bác chọn đúng người, làm sao cô được rời khỏi đây. 

Tự nhiên cô thấu được nỗi lòng của bố mẹ. 

Các bà hàng xóm nghiện mai mối, ngày nào cũng giới thiệu con gái nhà này nhà kia cho Ninh Thư, có hôm còn lôi Ninh Thư đi nhìn trộm con gái nhà người ta. 

Ninh Thư: →_→ 

Cô sốt sắng mỗi ngày, chẳng biết Vương Bác nghĩ thế nào. 

Hễ định hỏi Vương Bác đã yêu ai chưa, là bạn trai hay bạn gái, thì lại sợ Vương Bác bị áp lực nên cứ ấp úng mãi chẳng nói thành lời. 

Làm Ninh Thư ăn không ngon ngủ không yên. 

Trưa hôm ấy Vương Bác dẫn theo một cô gái về ăn cơm, Ninh Thư mừng suýt khóc. 

Cô quan sát cô gái kia từ đầu đến chân, từ đằng chân lên đằng đầu, ừ, không béo không gầy khuôn mặt thanh tú, được. 

Cô gái chào Ninh Thư: “Con chào bác ạ.” 

Ninh Thư cười hiền hoà hết mức có thể: “Chào con.” 

Hiền lành đáng yêu là gái ngoan. 

Dẫn con gái về là có hy vọng nhưng tự nhiên đùng một cái dẫn về làm Ninh Thư hơi bất an. 

Trái lo phải nghĩ! 

Ninh Thư bảo cô gái ngồi xuống ăn cơm. 

Cô gái rụt rè nhìn Vương Bác, Vương Bác trấn an: “Đừng lo, mẹ anh hiền lắm.” 

Vương Bác giới thiệu với Ninh Thư: “Đây là Tiểu Ngọc, Tưởng Tiểu Ngọc ở công ty con.” 

Ninh Thư gật đầu cười dịu dàng với Tưởng Tiểu Nhọc: “Về đây là cứ coi như nhà của mình, đừng khách sáo.” 

Tưởng Tiểu Ngọc cảm ơn: “Con cảm ơn bác.” 

Trong bữa ăn Ninh Thư lén quan sát Tưởng Tiểu Ngọc, chẳng biết có phải vẫn ngại quá hay không mà chẳng gắp ăn mấy. 

Vương Bác gắp cho cô gái, cô gái cười tít mắt cảm ơn Vương Bác, nói chung là rất đáng yêu. 

Quả là một cô gái dịu dàng ít nói. 

Ninh Thư rất hài lòng và cũng đội ơn ông trời, cô gái này tốt hơn Thái An Kỳ mắc bệnh công chúa nhiều. 

Chỉ là không biết Vương Bác thấy cô gái thế nào. Vương Bác hôm nay rất điềm tĩnh, chứ như hôm dẫn Thái An Kỳ về nhà, Vương Bác toàn cười ngây ngô trông là biết ngu người vì yêu.