Nam Nhiễm đã từng gặp hai người này.

Là Bate Caesar và người phụ nữ tên Lệ Nhã kia.

Bate Caesar nhìn Nam Nhiễm, có chút bất ngờ: "Thật không ngờ, cô còn làm mấy việc đen ăn đen kiểu này."

Bọn họ đã nghe được tất cả những gì Nam Nhiễm nói với ba tên kia.

Ai có thể ngờ cô gái được Vương lựa chọn lại là kiểu người này?

Lệ Nhã nhíu mày, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.

"Đừng có ỷ vương sủng ái cô thì có thể muốn làm gì thì làm. Nếu không, một ngày nào đó lại ngã tan xương nát thịt." Trong giọng nói mang theo sự phẫn nộ không thể kiềm chế.

Ánh mắt của Nam Nhiễm dừng lại trên người Lệ Nhã mấy lần.

Bỗng nhiên, cô ném hai vali tiền sang một bên.

Đôi quân ủng màu đen đạp lên sàn nhà, Nam Nhiễm từng bước từng bước đi đến trước mặt Lệ Nhã.

"Càng nhìn cô, tôi càng cảm thấy buồn bực." Nam Nhiễm vừa nói, vừa nở một nụ cười nguy hiểm.


Lệ Nhã thấy thái độ càn rỡ của Nam Nhiễm, hai mày cau chặt lại.

Cô ta cười lạnh một tiếng: "Thế nào? Muốn gϊếŧ tôi?"

Bate Caesar đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được mùi thuốc súng giữa hai người phụ nữ.

Lệ Nhã lớn lên vô cùng xinh đẹp, hơn nữa vì thân phận của cô ta nên tất cả ma cà rồng khác trong tộc đều nhường cô ta ba phần. Từ trước tới giờ chưa từng có người nào dám chủ động khiêu khích Lệ Nhã như vậy.

Nhưng cái cô Nam Nhiễm này, nhìn thì lười nhác, dáng vẻ trông rất dễ nói chuyện. Bất quá thực tế lại là người thích chơi mấy cái trò đen ăn đen, còn lừa mấy tên kia vào tròng sau đó gϊếŧ sạch bọn họ, vừa nhìn đã biết không phải dạng người dễ chọc.

Nhưng cố tình cô lại là người được vương thừa nhận.

Đôi môi Nam Nhiễm khẽ cong nở nụ cười nhẹ.


"Hôm nay lão tử phải gϊếŧ cô."

Cô mới dứt lời, tiểu hắc cầu giống như cảm nhận được Nam Nhiễm đang gọi mình, vèo một cái đã xuất hiện trong tay Nam Nhiễm.

Mắt thấy hai người bọn họ sắp lao vào đánh nhau.

Bate Caesar vội vàng xen vào giữa hai người. 

Hai người phụ nữ này, người nào hắn ta cũng không đắc tội nổi.

Hắn ta gượng cười: "Hai vị, chúng ta bớt giận trước."

Hắn ta vừa nói, vừa trấn an Lệ Nhã, bởi vì với  Bate Caesar, Lệ Nhã nhất định lợi hại hơn nhân loại tên Nam Nhiễm này. Cho nên chỉ cần trấn an Lệ Nhã để cô ta nhường Nam Nhiễm một chút thì khẳng định hai bọn họ sẽ không đánh nhau nữa.

Bate Caesar thấp giọng: "Lệ Nhã, ngươi không thể làm cô ấy bị thương. Nếu ngươi không muốn làm vương phải thất vọng."

Vừa nhắc tới Công Tử Uyên, vẻ không cam lòng và tức giận trong mắt Lệ Nhã càng tăng lên.


Cô ta nhịn một lúc lâu mới nói một câu: "Đương nhiên."

Lời này của cô ta làm Bate Caesar thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Bate Caesar mới vội vàng đưa mắt nhìn Nam Nhiễm, nở nụ cười thật tươi, nói từng câu từng chữ: "Nam tiểu thư, vương thích cô gái an tĩnh, từ xưa tới giờ ngài ấy đều không thích mấy người chuyên đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ. Nghe nói cô và vương mới quen nhau không bao lâu, tôi nghĩ cô cũng không muốn khiến vương chán ghét mình. Cô cảm thấy sao?"

Nam Nhiễm nhíu mày.

Chậc.

Lời này đúng là đã đả động đến Nam Nhiễm.

Cô vẫn chưa quên bản thân là thừa dịp dạ minh châu mất trí nhớ lừa hắn tới tay. Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn muốn bồi dưỡng tình cảm với dạ minh châu, phòng ngừa sau khi hắn khôi phục ký ức lại lấy chuyện này ra so đo với cô.

Nam Nhiễm nắm chặt tiểu hắc cầu, xoa nắn vài lần.
Tất cả chú ý dời từ người Lệ Nhã sang người Bate Caesar.

"Anh quen thân với Công Tử Uyên?"

Bate Caesar sững sờ.

Sau đó gãi đầu.

"Ừ, cũng xem như là vậy." Hắn ta nở nụ cười miễn cưỡng.

Vương của bọn họ không hề thân thiết với bất kì ma cà rồng nào. Hơn nữa vương còn không muốn lãnh đạo bọn họ, căn bản là không để bọn họ vào trong mắt. Nếu không phải ngài ấy đột nhiên đánh dấu một nhân loại, làm tất cả ma cà rồng cảm nhận được hơi thở, phát hiện ra tung tích của vương thì có lẽ đến mấy chục năm sau bọn họ mới gặp được vương.