Thái giám kêu thất thanh trên triều, đó là chuyện chưa từng xảy ra, Hoàng đế nét mặt lúc này đã sầm xuống, nhưng vẫn đưa mắt dõi theo từng nhóm quần thần đang có sắc mặt rất cổ quái nhìn về phía ngài, lúc này mới nhận ra có cái gì đó không bình thường đang xảy ra, mơ hồ nhận thấy mũi mình đang có cái gì đó rất ướt át, liền đưa tay lên vuốt nhẹ một cái, ướt sũng, rút tay lại, đã thấy ở trên ngón tay tràn đầy vết máu.

Hoàng đế vẻ mặt lập tức biến sắc, Hàn Huyền Đạo đã quỳ xuống, cao giọng nói:

- Thánh thượng bảo trọng long thể!

Hàn Huyền Đạo vừa quỳ xuống, tất cả văn võ bá quan trong triều đều quỳ xuống, cùng hô lớn:

- Thánh thượng bảo vệ long thể!

Lúc này đã có một tên thái giám vội vàng cầm chiếc khăn lên, Hàn Huyền Đạo lại nói:

- Mau cho truyền thái y...!

Rồi cung kính nói:

- Thánh thượng, thần khẩn cầu Thánh thượng bãi triều sớm để nghỉ ngơi, lấy long thể của Thánh thượng làm trọng!

- Long thể của Thánh thượng mới quan trọng, khẩn cầu bãi triều sớm!

Tất cả các thần tử trong triều cùng hô lên.

Hoàng đế hiển nhiên cũng ý thức được cái điều kỳ lạ đang xảy ra, vội lấy khăn lau vết máu ở trên mũi, lại nói:

- Truyền ý chỉ của trẫm, Xương Đức Hầu đi sứ Khánh quốc, tiến hành thương lượng việc tấn công Ngụy quốc, tức tốc truyền thánh chỉ tới Đông Hải Trấn Phủ quân, điều động Hàn Huyền Linh lên tiền tuyến, hiệp trợ Hàn Mạc, công Ngụy... Hàn ái khanh, nội các cần phải nhanh chóng thảo luận sách lược khi tiến công Ngụy quốc, trù bị vật tư, chiêu mộ binh lực...!

Hàn Huyền Đạo lập tức nói:

- Thần tuân chỉ!

Hoàng đế đứng dậy, giơ tay nói:

- Bãi triều.

Lập tức bãi triều, đi được hai bước, thì cảm thấy mặt mày choáng váng, gần như té ngã, tên thái giám bên cạnh vội vàng bước tới đỡ.

Đợi khi tên thái giám dìu Hoàng đế đi khỏi, lúc này đám văn võ bá quan trong triều mới ngơ ngác nhìn nhau, mỗi người một vẻ đứng dậy xì xồ bàn tán.

...

Càn Tâm điện, sắc mặt của Hoàng đế lúc này đã tốt hơn rất nhiều, còn Thái y Khổng Viện Phán đang cung kính bắt mạch cho Hoàng đế.

Vị Khổng Viện Phán này, mới vài ngày trước vừa mới nhậm chức Ngự sử ở cung Thái y, là vì tên ngự sử trước không biết là vì lý do gì đột nhiên từ quan hồi hương, cho nên cái ghế Ngự sử của Thái Y viện không có ai ngồi.

Sau khi thăm mạch, rút tay lại, tên tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng đế lúc này mới hỏi:

- Long thể của Thánh thượng như thế nào?

Khổng Viện Phán quay người lại đứng dậy, cung kính nói:

- Long thể của Thánh thượng cũng không có gì đáng lo ngại. Chỉ có điều...!

Thần sắc lúc này của y có đôi chút băn khoăn, tại thời điểm này cũng không dám nói tiếp điều gì.

Hoàng đế nghe y nói là không có gì đáng lo ngại, thần sắc cũng đã tươi tỉnh hơn một chút, thản nhiên cười nói:

- Khổng thái y, có điều gì ngươi cứ nói, trẫm sẽ không trách tội nhà người!

Khổng thái y vội hỏi:

- Thánh thượng, chẳng qua là lo lắng nhiều việc, hơn nữa... hơn nữa trong lòng lại có nhiều phiền muội, cho nên tức khí bên trong...!

Nói tới đây, thật cẩn thận liếc sang bên Hoàng đế một cái, Hoàng đế thản nhiên nói:

- Ngươi cứ nói, trẫm sẽ không trách tội ngươi!

- Thánh thượng không những lao tâm khổ trí, hơn nữa nghỉ ngơi cũng không được tốt, thần mạo muội xin được hỏi một câu, Thánh thượng có phải là thường xuyên thức đêm không?

Khổng thái y nhẹ giọng hỏi.

Hoàng đế thản nhiên cười, hỏi:

- Ngươi nói máu trong mũi ta chảy ra là máu tươi, nhưng không phải là bệnh hiểm nghèo?

- Thực sự không phải là bệnh hiểm nghèo!

Khổng thái y cúi đầu nói:

- Chỉ cần Thánh thượng nghỉ ngơi điều độ, điều dưỡng tốt cơ thể, thần quay về sẽ kê cho Thánh thượng liều thuốc, long thể của Thánh thượng rất nhanh sẽ hồi phục trở lại!

Hoàng đế gật đầu vuốt râu nói:

- Ngươi kê cho trẫm thuốc gì?

- Thần kê bài thuốc Thông khí tán, có sừng tê tê, dế nhũi, cầy hương kết hợp chúng lại với nhau, có thể dưỡng thần thông khí!

Khổng thái y vội vàng nói.

Hoàng đế gật đầu nói:

- Tốt, ngươi hãy lui trước đi!

Khổng thái y lúc này mới lui ra.

Hoàng đế đợi cho Khổng thái y lui ra, lúc này mới nhìn về phía Dịch Không Đình, hỏi:

- Ngươi thấy long thể của trẫm, thật sự có thể điều dưỡng được không?

Dịch Không Đình ngẫm nghĩ một chút, cung kính nói:

- Thánh thượng, y thuật của Khổng thái y rất tinh thông, hắn không chuẩn đoán nhầm đâu. Thánh thượng gần đây đúng là nghỉ ngơi không được tốt, phải bảo vệ long thể lúc này mới đúng!

Hoàng đế gật đầu, ngẫm nghĩ một chút, mới nói:

- Tìm người điều tra một chút, bài thuốc Thông khí tán sử dụng nguyên liệu gì?

Dịch Không Đình lập tức nói:

- Lão nô hiểu rồi!

Hoàng đế đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài cảnh sắc, đã là tháng 3, khí hậu của Yến kinh đã chuyển xuân, không ít những nhánh cây đã đang bắt đầu nảy mầm.

- Lại một mùa xuân nữa đến!

Hoàng đế chắp hai tay về sau lưng, bình tĩnh nói:

- Năm nay, không biết không biết sẽ còn có bao nhiêu trắc trở nữa đây.

Dịch Không Đình đi đến cạnh Hoàng đế, cung kính nói:

- Sau đợt hàn lạnh này, thì mùa xuân lại về trên khắp các vùng đất.

Hoàng đế như thoáng nghĩ đến một chuyện gì đó, vuốt nhẹ cằm mình, một hồi lâu, mới hỏi:

- Lão Dịch, trẫm điều động Hàn Huyền Linh đi tới Tây Bắc, ngươi cảm thấy việc này là đúng hay sai?

- Thánh thượng nhìn xa trong rộng, lão nô nghĩ rằng, nước cờ này của Thánh thượng, mới thực sự tuyệt diệu!

Dịch Không Đình cung kính nói.

- Ờ!

Hoàng đế mỉm cười, vuốt râu nói:

- Nói thế nghĩa là sao?

Dịch Không Đình lại cười nói:

- Hàn Mạc đại phá Thiết kỵ binh, lại đánh hạ Đình Thủy quan của Ngụy quốc, trận chiến này, khiến tiếng tăm của Hàn Mạc nổi như cồn trong quân Tây Bắc. Hiện giờ ở phố lớn đến ngõ hẻm trong kinh, đâu đâu cũng có người bàn tán tán thưởng Hàn Mạc, mọi người đang đưa hắn lên trời cao, với tình hình như vậy, nếu trận này thật sự có thể đánh bại Ngụy quốc, thì càng không thể chống chế quyền lực của Hàn Mạc ở Tây Bắc!

Hoàng đế gật đầu thở dài:

- Kẻ có lòng lang dạ sói, Tiêu Hoài Ngọc nắm Tây Bắc trong tay hơn mười năm, thì cũng từng ấy năm trẫm ăn ngủ không yên, nếu Tây Bắc bây giờ lại thuộc về tay Hàn Mạc, trẫm thật khó có thể nhẫn nại thêm được nữa?

Dịch Không Đình nghiêm nghị nói:

- Vì vậy nô tài mới nói, đem Hàn Huyền Linh điều lên tiền tuyến, đúng là một tuyệt chiêu!

Dừng lại một chút, chậm rãi nói:

- Đệ tử của Hàn gia, ở một góc độ nhất định nào đó, Hàn Huyền Linh là người chính trực nhất. Hiện giờ Hoàng hậu đã sinh cho Thánh thượng một vị Hoàng tử, thì tất nhiên Hàn Huyền Linh đã lên chức ông ngoại, với tính khí của Hàn Huyền Linh, nếu đã có mối quan hệ sâu sắc như vậy, thì khả năng hắn tạo phản cực kì thấp.

Hoàng đế gật đầu nói:

- Không sai, con người của Hàn Huyền Linh, cũng coi là một đấng chính nam quân tử. Hàn gia hiện tại có thế lực rất mạnh trong triều, trẫm lại không thể nắm chắc phần thắng, vì vậy không thể trở mặt với bọn chúng được. Trẫm cũng đã nghĩ rất lâu, nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất, vẫn là phải giữ thế cân bằng với Hàn gia, đó mới chính là thượng sách!

Dịch Không Đình gật đầu nói:

- Hàn gia lúc này trong triều chí ít cũng là gia tộc hòa thuận. Chỉ có điều quyền thế của gia tộc này lại phát triển quá nhanh, không tránh khỏi trong lòng có chút kiêu căng, mâu thuẫn bên trong nội bộ sẽ phát sinh. Lão nô cũng nghe nói, mối quan hệ anh em Hàn Mạc và Hàn Thương vốn có chút bất hòa.

- Ồ?

Dịch Không Đình nói:

- Hàn Thương nhập kinh sớm hơn Hàn Mạc vài năm, hơn nữa thời điểm hắn đang đảm nhiệm Hộ quan tham lĩnh Phương Tường doanh, lúc bấy giờ Hàn Mạc cũng chỉ là con cháu quý tộc ở Đông Hải. Ngoài ra, Hàn Thương lại được cưng chiều nhất trong Hàn gia, hơn nữa nếu theo như truyền thống của thế gia, thì Hàn Thương sau này sẽ kế thừa chức gia chủ của Hàn gia!

Hoàng đế lạnh lùng cười nói:

- Hiện giờ người đang đứng đầu Hàn gia là Hàn Chính Càn, Hàn Chính Càn chết Hàn Huyền Đạo lên thay, Hàn Thương lại là con cả của Hàn Huyền Đạo, nếu như gia tộc họ Hàn có thể trụ vững đến lúc đó, thì với tư cách của Hàn Thương chắc chắn sẽ là người lên kế thừa chức vị gia chủ.

Dịch Không Đình cười nói:

- Mâu thuẫn chính là nằm chỗ này. Thánh thượng, Hàn Mạc là kẻ hậu sinh khả úy, sau khi nhập kinh, được Thánh thượng sủng ái, lên như diều gặp gió, lại sớm lập đại công ở quân đoàn Tây Bắc, tay nắm binh quyền, với tình thế này, làm sao không làm cho Hàn Thương ghen ghét. Nếu như cục diện cứ đà này phát triển, thì bất luận về mặt năng lực hay uy quyền Hàn Mạc đều cao hơn Hàn Thương, Hàn tộc lúc này có còn để cho Hàn Thương thừa kế chức vị gia chủ, điều đó thì không ai có thể biết được.

Hoàng đế vuốt vuốt chỏm râu, như chợt nghĩ ra điều gì đó, một lát sau, bỗng nhiên cười nói:

- Lúc trước trẫm muốn mượn thế lực của Hàn gia, để bọn họ đối phó với Tiêu Tô hai nhà, cho nên mới chọn Hàn Mạc làm chỗ dựa, chỉ có điều lúcc bấy giờ chưa nhìn thấy được bộ mặt thật của chuyện này. Trẫm cũng rất hối hận khi cho hắn nắm trong tay quyền lực, hiện giờ mới thấy, đúng là đã rất sai lầm, trẫm đề bạt hắn lên, lại làm cho nội bộ Hàn gia xuất hiện vết rách lớn.

Dịch Không Đình cung kính nói:

- Vì vậy lão nô nghĩ đến, mâu thuẫn của hai người này, cũng có thể lợi dụng được rất nhiều. Hơn nữa lần này điều động Hàn Huyền Linh đi lên tiền tuyến, nếu như chiến sự thuận lợi, luận về công trạng, thì Hàn Mạc và Hàn Huyền Linh cùng phân, còn nếu chiến sự thất bại, thì càng có lý do để nói là cướp đoạt binh quyền. Hàn Mạc rất tôn kính Hàn Huyền Linh, nếu như hai người họ phân quyền, có thể khiến Hàn Mạc có chút phản cảm, thậm chí còn giở nhiều thủ đoạn để cư xử, nhưng khi Hàn Huyền Linh phân quyền, sẽ không hành động một cách thiếu suy nghĩ.

- Đúng là như vậy!

Hoàng đế gật đầu nói:

- Hàn Huyền Đạo hiện rất có uy quyền trong triều, nói đến cùng, không phải là chuyện Hàn gia nắm bao nhiêu quyền lực trong tay, chỉ có điều chính là việc binh quyền của Tây Bắc hiện giờ đang nằm trong tay Hàn Mạc mà thôi. Nếu như binh quyền Tây Bắc được san sẻ, và Hàn Huyền Linh cam tâm tình nguyện trung thành với trẫm, như vậy thì Hàn Huyền Đạo cũng chỉ là tên hề đang nhảy nhót trong vở kịch mà thôi!

- Thánh thượng anh minh!

Dịch Không Đình khom người xuống nói.

Hoàng đế lại chắp tay sau lưng, dừng chân tại một nhánh chồi non mới nhú, giọng nhẹ nhàng, lẩm bẩm nói:

- Trẫm đúng là rất muốn đa tạ Hoàng Hậu, nếu không vì nàng đã sinh cho ta một tiểu Hoàng tử, trẫm...chỉ sợ sẽ gặp nhiều phiền toái hơn nữa! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

...

Khổng Viện Phán sau khi bắt mạch cho Hoàng đế, lập tức từ trong cung ra, đã có xe ngựa ở ngoài cung đang chờ, còn tên phu xe đã đứng ở bên cạnh xe, đợi cho Khổng Viện Phán tiến lại gần, phu xe lúc này mới hơi ngẩng đầu lên, với ánh mắt sắc bén nhìn về phía y.

Khổng Viện Phán nhìn thấy tên phu xe, không kìm nổi rùng mình một cái.

Tên phu xe này, chính là người mà Hàn Huyền Đạo chọn lựa, đến cả chiếc xe ngựa còn rất mới này, cũng là do Hàn Huyền Đạo cho người đem vào cho y, để chúc mừng y đã đảm nhiệm chức Thái y Ngự sử.

Kỳ thực Khổng Viện Phán cũng hiểu rất rõ, cái gọi là chúc mừng này, đó chẳng qua là cũng chỉ là cái cớ, Hàn Huyền Đạo chính là muốn bên cạnh mình có thêm một đôi mắt và một cái miệng, đôi mắt ấy chính là để giám sát nhất cử nhất động của y, còn cái miệng, là bất cứ lúc nào cũng có thể truyền đi mệnh lệnh của Hàn Huyền Đạo.

Từ khi đổi thai nhi Công chúa thành Hoàng tử, Khổng Viện Phán liền bị cuốn theo dòng nước xoáy, bị Hàn Huyền Đạo khống chế rất nghiêm ngặt.

Thời điểm mà tên phu xe đỡ Khổng Viện Phán lên xe, y đã nhẹ giọng nói:

- Theo như lời ngươi căn dặn, hơn nữa đã kê bài thuốc Thông khí tán!

Phu xe không nói nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, đỡ Khổng Viện Phán vào trong xe, lúc này mới thúc ngựa rời đi.

Khổng Viện Phán ngồi ở trong xe, sắc mặt tỏ vẻ rất bất lực, hơn nữa trong lòng hiện giờ cũng rất hoài nghi.

Y không biết tại sao Hàn Huyền Đạo lại phải làm như vậy, càng không biết tại sao Hàn Huyền Đạo lại muốn kê cho Hoàng đế đơn thuốc "Thông khí tán".

Theo như y được biết, phương thuốc "thông khí" quả thật là dùng để thông khí dưỡng tâm, đối với cơ thể không hề có chút thương tổn gì, nhưng chẳng lẽ Hàn Huyền Đạo lại quan tâm đến long thể của Hoàng đế như vậy sao?

Khổng Viện Phán cảm thấy trong việc này có điều gì không ổn.

Điều kỳ lạ hơn nữa là, khi bắt mạch cho Hoàng đế, mạch của Hoàng đế đập rất đều, cũng không thấy gì khác thường, nhưng tại sao trong mũi lại vô cớ chảy máu, chắc chắn có điều rất kỳ lạ ở trong chuyện này.

Vậy rốt cuộc là cái gì đang xảy ra?

Khổng Viện Phán suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không thể nghĩ thông suốt, cuối cùng thở dài, nhắm nghiền mắt lại.

Việc này, quả thật rất kỳ lạ, là một Thái y, chắc y cũng chỉ là một quân cờ trong âm mưu đó mà thôi.

Khắp mọi nơi không khí xuân đã tràn về, cái lạnh giá của mùa đông đang dần tiêu tan, nhưng Khổng Viện Phán ngồi bên trong cái xe đó, cơ thể lại giống như đang toát ra một luồng khí lạnh, không kìm nổi nắm chặt xiêm y, co rút trong xe.