Đêm, một chiếc xe ngựa dừng trước cửa phủ Lễ bộ Thượng thư, Binh bộ Thượng thư Phạm Vân Ngạo xuống khỏi xe, vài tên hộ vệ liền tiến tới đứng trước phủ, hai gã gia nhân ôm theo rất nhiều lễ vật đi theo ông ta vào phủ.

Đương nhiên các thủ vệ gác cổng Lễ bộ Thượng thư đều biết Phạm Vân Ngạo, sớm đã có người nhanh chân vào bẩm báo, đợi tới khi Hàn Huyền Xương vội vàng ra nghênh đón, Phạm Vân Ngạo đã vào tới sảnh chính.

- Ông thân gia, sao ngài đến mà không thông báo một tiếng?

Hàn Huyền Xương tới giữ ống tay áo Phạm Vân Ngạo, cười ha hả chào:

- Đến đây, chúng ta uống hai chén. Ta đang lo không có ai uống rượu cùng đây.

Phạm Vân Ngạo trừng mắt nhìn hắn: Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Cái lão già kia, khi nào ta tới uống rượu với ngài? Ta tới xem nữ nhi bảo bối của ta, trước tiên ngươi cứ đứng qua một bên cho ta, ta thăm nữ nhi rồi nói sau. Nhưng ta nói cho ngươi biết, nữ nhi của ta thiếu một cọng tóc, Phạm Vân Ngạo ta không để ngươi yên đâu!

Hàn Huyền Xương cười ha hả, nhìn hai gia nhân ôm theo bao lớn gói nhỏ sau lưng Phạm Vân Ngạo mà cười:

- Lão thông gia thật khách khí, đều là người trong nhà, đến phủ còn mang lễ vật tới làm gì!

- Ngài thật đúng là lão già không biết xấu hổ. Tất cả chỗ này là ta mang đến cho nữ nhi của ta bồi bổ, ngươi tưởng là lễ vật chắc?

Hàn Huyền Xương cười nói:

- Nói vậy, thân gia tới cửa mà cũng không có lễ vật cho ta sao?

- Không là không!

Phạm Vân Ngạo xua tay:

- Không phải ngài mới nói chúng ta là người nhà, không cần mang lễ vật sao?

Hàn Huyền Xương cười ha hả, bản thân ông ta cũng không đi tới viện của con dâu, kêu một gã gia nhân đưa ông thông gia sang, còn mình ở lại sai gia nhân chuẩn bị rượu và đồ nhắm, chờ Phạm Vân Ngạo đi thăm con gái xong sẽ qua uống vài chén.

Phạm Vân Ngạo đi thẳng vào trong viện, sớm đã có người báo, chưa vào tới cửa, Tuệ Nương và Vân Thiến đã đỡ Tiểu Thiến ra cửa đón, Phạm Vân Ngạo bước vội lên, trách cứ đầy yêu thương:

- Ai cho con đi ra đón? Cứ ở ngoan ngoãn trong phòng nghỉ ngơi đi.

Dứt lời, ông nắm tay con gái đi vào phòng, hai gã gia nhân đi theo ôm lễ vật vào trong phòng.

Tiểu Thiến đã mang thai tám tháng, bụng cao lắm rồi, thật không hợp với thân hình nhỏ nhắn của nàng, chỉ gần hai tháng nữa đã có thể sinh đứa nhỏ rồi.

Phạm Vân Ngạo đầy trìu mến giúp con gái vào trong phòng, đỡ nàng ngồi xuống, Tuệ Nương bê ghế dựa tới, Phạm Vân Ngạo ngồi xuống ghế, dịu dàng nói:

- Mẫu thân con đáng ra cũng tới đây, có điều thân thể hơi yếu, nên cha cũng không cho bà ấy đi… Sức khỏe giờ ra sao chứ? Lần trước chấn kinh, giờ đã khá lên chưa?

Tiểu Thiến gật đầu mỉm cười:

- Không có gì đáng ngại nữa. Đúng rồi, phụ thân, Lão thái quân khỏe không?

- Lão thái quân đã nhiều tuổi nhưng thân thể vẫn khỏe lắm, có thể ăn có thể ngủ. Có điều vẫn luôn nhắc tới con. Chỉ là bà hay lo lắng nên chuyện con bị kinh hoảng lần đó vẫn không dám nói cho lão nhân gia biết.

Tiểu Thiến vội gật đầu:

- Phụ thân ngàn vạn lần không nên nói cho Lão thái quân!

Phạm Vân Ngạo cười:

- Cha hiểu mà.

Lại quay sang chỉ đống lễ vật:

- Đây đều là một ít thuốc bổ trân quý, nhất định con phải chú ý dưỡng thai. Hàn Mạc xú tiểu tử kia không ở trong phủ, mọi việc khiến cho Tuệ Nương và Vân Thiến phải vất vả hơn.

Tiểu Thiến cười hì hì:

- Con biết rồi mà, phụ thân người thật là…

Dừng một lát, đôi mắt đẹp khẽ chớp chớp, nàng nhẹ giọng hỏi:

- Phụ thân, tướng công… tướng công có khỏe không?

- Nó không viết thư cho con sao?

Phạm Vân Ngạo sa sầm nét mặt.

Tiểu Thiến vội vàng nói:

- Viết!

Lại vội vàng đưa ra mấy lá thư:

- Đây đều là thư tướng công con viết về.

Phạm Vân Ngạo nghe vậy, thần sắc mới khá lên một chút:

- Viết thư về nhà được thì tức là tất cả mọi chuyện đều tốt. Con không cần lo lắng.

Tiểu Thiến buồn bã:

- Trong thư chàng nói với con mọi thứ đều tốt để con không phải lo lắng, bảo con phải dưỡng thai, nhưng con cũng không biết đến tột cùng có phải chàng thật sự tốt hay không. Con nghe nói gần đây chàng dẫn quân đánh giặc, có phải rất nguy hiểm không?

Phạm Vân Ngạo vuốt râu cười:

- Con không cần lo lắng, Hàn Mạc tiểu tử này số rất tốt, sẽ biết tự bảo vệ mình. Nếu ngay cả chính bản thân mình nó cũng không bảo vệ được thì làm sao bảo vệ được con? Trước kia chính là cha nhìn nó có khả năng bảo vệ con nên mới gả con cho nó..

Dừng một chút, sắc mặt có chút khó coi:

- Chỉ có điều, lần trước khiến cho con bị hoảng hốt, lão già Hàn Huyền Xương này tội không thể tha. Kẻ làm con thì không chịu ở nhà chăm sóc cho cẩn thận, người làm cha cũng không bảo vệ con gái ta chu toàn, lát nữa cha sẽ mắng lão già kia một trận.

Tiểu Thiến ngập ngừng:

- Phụ thân, nếu người làm khó công công, con gái sẽ không bao giờ để ý tới cha nữa. Đêm đó là con tự mình ra ngoài xem hoa đăng, không quan hệ gì tới công công!

Phạm Vân Ngạo cố ý nói:

- A, vì công công mà con trách phụ thân con? Rốt cuộc là ai sinh dưỡng ra con đây?

Dứt lời làm ra vẻ tức giận bỏ đi.

Tiểu Thiến vươn tay giữ lấy tay cha, cười hì hì:

- Phụ thân giận thật rồi sao?

- Đương nhiên là giận.

Tiểu Thiến cười khanh khách:

- Vậy con phải bồi tội với cha mới phải. Chỉ có điều chuyện này quả thực không liên quan tới công công, phụ thân đừng hiểu lầm ông!

- Đó, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi mà!

Phạm Vân Ngạo lắc đầu thở dài:

- Sớm biết thế, lúc trước nên giữ chặt con ở cạnh thêm vài năm. Giờ gả đi rồi đã thành người Hàn gia rồi.

Tiểu Thiến cười cười:

- Phụ thân lại nói bậy, con gái vĩnh viễn vẫn là con gái người. Chuyện này không thay đổi được.

Phạm Vân Ngạo cười ha hả, đứng dậy, thấy Tuệ Nương và Vân Thiến đứng cạnh, cười nói:

- Tuệ Nương, Vân Thiến, để các ngươi ở lại đây hầu hạ tiểu thư chính là muốn các ngươi chiếu cố tiểu thư thật tốt, không thể có sơ sảy.

Tuệ Nương và Vân Thiến vội vàng thưa:

- Lão gia, nô tì biết, chắc chắn sẽ hầu hạ tiểu thư thật cẩn thận!

Phạm Vân Ngạo gật gật đầu:

- Hai người các ngươi chỉ cần chăm sóc tiểu thư cho thật tốt, sẽ không cần lo lắng cho tương lai của mình. Hàn gia thế nào mặc kệ, Phạm Vân Ngạo ta cũng muốn xen vào. Vài năm nữa, Vân Thiến nha đầu kia lớn rồi, nếu tiểu tử Hàn Mạc kia không thu vào phòng, ta cũng sẽ gả ngươi cho người ta, lại để cho ngươi một phần hậu lễ, cũng đủ cho ngươi sống tốt nửa đời sau.

Vân Thiến nghe vậy đỏ mặt lên, cúi dầu ngượng ngập:

- Vân Thiến…. Vân Thiến cảm ơn lão gia!

Phạm Vân Ngạo lại cười nói:

- Tuệ Nương, mặc kệ sau này ngươi có hôn sự hay không, tuổi già của ngươi ta sẽ đảm bảo thật tốt!

Tuệ Nương thi lễ:

- Tạ ơn lão gia, Tuệ Nương đi theo hầu hạ bên người tiểu thư đã cảm thấy tốt lắm rồi.

Phạm Vân Ngạo hơi vuốt vuốt cằm, nói với Tiểu Thiến:

- Con phải biết tự lo cho mình, có chuyện gì ủy khuất cứ việc nói ra, nữ nhi của Phạm Vân Ngạo ta không thể để cho người khác ức hiếp.

Ông ta lại bước lên sờ sờ cái trán Tiểu Thiến, dịu dàng dặn dò:

- Nghỉ ngơi cho tốt, cha còn vài việc phải bàn với công công con, có rảnh sẽ tới thăm con!

Tiểu Thiến đứng dậy muốn tiễn, bị Phạm Vân Ngạo cản lại, dặn dò thêm hai câu mới rời khỏi sân. Sớm đã có gia nhân Hàn gia chờ bên ngoài, dẫn ông ta tới một cái lầu đã được chuẩn bị rượu và đồ nhắm ngon, Hàn Huyền Xương đang chờ ở đó, thấy ông thông gia tới liền đứng dậy kéo ông ta ngồi xuống, cười cười:

- Ông thân gia, bình thường ông rất bận rộn, tới đây được một lần là rất khó, ta muốn uống cùng ông mấy chén. Như ông thấy đấy, đây là rượu nho từ Nam Dương tới, đây là rượu đông trùng hạ thảo của Phong quốc, đây là rượu trân quý ta nấu đã nhiều năm, ông muốn uống loại nào?

- Rượu nho này ta uống không quen, cũng không uống được rượu mạnh, uống mấy chén đông trùng hạ thảo là được rồi.

Phạm Vân Ngạo lấy một vò đông trùng hạ thảo, cũng không khách khí, tự rót vào chén của mình, lại liếc nhìn Hàn Huyền Xương thấy ông ta cười ha hả, cuối cùng cũng giơ tay rót cho ông thông gia. Hai người nâng chén rượu kính nhau, một hơi cạn sạch.

Buông chén rượu, Hàn Huyền Xương đoạt lấy bình rượu rót cho Phạm Vân Ngạo, cười ha hả:

- Ông thân gia, lần trước khiến cho lệnh ái hoảng hốt là Hàn Huyền Xương ta không phải. Lần này ta bồi tội với ông, chớ trách chớ trách!

Lại nâng chén rượu lên, cung kính khom người uống cạn.

Phạm Vân Ngạo lắc lắc đầu:

- Vốn là phải mắng ngài một trận, nhưng ngài làm vậy ta thật không mở miệng được.

- Không mở miệng được thì không mắng nữa.

Hàn Huyền Xương ngồi xuống cười cười:

- Uống rượu thôi!

Phạm Vân Ngạo nhìn trái nhìn phải, bốn bề vắng lặng, bèn hỏi:

- Ông thân gia, Phạm Vân Ngạo là người thẳng thắn, có chuyện không thích giữ trong bụng, cho nên có chút chuyện muốn nói với ngài.

- Ngài có chuyện gì cứ nói đừng ngại!

Phạm Vân Ngạo hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:

- Ngài cũng biết, từ khi Phạm Vân Ngạo ta gả con gái cho Hàn gia, thực tế lúc nào ta cũng phối hợp với quan viên Hàn gia, không chút ngại ngần. Phạm Vân Ngạo ta ở trong triều đình cũng có thể giúp đỡ Hàn gia một phần nào đó, cũng chưa bao giờ làm bừa bãi, đều là tự thân mà lo!

Hàn Huyền Xương gật đầu:

- Huyền Xương hiểu!

- Phạm gia chúng ta làm vậy cũng không có nguyên nhân gì khác.

Phạm Vân Ngạo bình tĩnh nói tiếp:

- Rất nhiều người đồn đại nói rằng Hàn gia là đại thế gia, Phạm gia ta sợ các người, không dám đối nghịch với các người. Nhưng Hàn Huyền Xương ông biết tính Phạm Vân Ngạo ta đó, thiên hạ này, không có chuyện gì khiến Phạm Vân Ngạo ta sợ hãi!

- Ai dám nói Phạm Vân Ngạo ngài sợ phiền phức, Hàn Huyền Xương ta là người đầu tiên đánh vỡ mồm hắn!

Phạm Vân Ngạo thản nhiên cười:

- Nói trắng ra là, Phạm gia ta hợp tác với Hàn gia không ngoài nguyên nhân nào khác chính là vì đôi vợ chồng trẻ kia. Nữ nhân của ta, là thê tử của con trai ngài, đó là nguyên nhân hai nhà Phạm Hàn giao hảo. Nói thẳng ra thì, các huynh đệ Hàn gia của ngài, là vì Phạm gia ta nể mặt mũi Hàn Huyền Xương ngài nên mới kiệt lực giúp đỡ.

Hàn Huyền Xương nghiêm mặt lại, cũng không nói gì.

- Hàn Mạc ở Tây Bắc làm rất tốt, Phạm Vân Ngạo ta nhìn thấy mà vui. Hàn Mạc có thể nắm binh quyền Tây Bắc, lại càng là chuyện Phạm Vân Ngạo này hy vọng nhìn thấy, ít nhất là con rể sẽ không có một ngày xuống tay với cha vợ!

Hàn Huyền Xương hơi nhíu mày:

- Ông thân gia, ông… ông uống hơi nhiều!

- Nói vớ vẩn!

Phạm Vân Ngạo chỉ thẳng vào mặt mình:

- Ngài nhìn xem ta thế này có giống uống nhiều rượu không? Ngài không vui lòng nghe là chuyện của ngài, còn muốn nói hay không là chuyện của ta.

Hàn Huyền Xương cười khổ lắc đầu, không nói gì nữa.

- Nhưng lần này Thánh thượng phái Hàn Huyền Linh đi tiền tuyến là muốn làm gì?

Ánh mắt Phạm Vân Ngạo sắc bén, giọng nói hơi đè xuống:

- Chẳng lẽ ngài muốn cho Hàn Huyền Linh đi chia quyền?