Hàn Huyền Xương nghe vậy, lập tức nhíu mày, nói:

- Thân gia, cái này…lời này có lẽ không nên hồ đoán lung tung. Bất luận là Mạc nhi, hay Nhị ca ta, đi tới Tây Bắc biên cương, đều chỉ vì nước trấn thủ, tại sao lại nói đến tranh quyền gì đó?

Phạm Vân Ngạo cười lạnh nói:

- Hàn Tuyền Xương, ta tán thưởng ngài là người phân biệt thị phi, nhưng ta cũng ghét nhất sự che giấu lấp liếm của ngài. Ngài đừng quên, con rể ta ở Tây Bắc nắm binh quyền, cho dù Nhị ca Hàn Huyền Linh của ngài cũng không tồi nhưng ngài đừng quên hắn còn có một thân phận khác.

Sắc mặt nghiêm nghị, ông ta nói:

- Hắn là cha vợ Hoàng đế, là ông ngoại của tân Hoàng tử!

Hàn Huyền Xương dừng mắt ở Phạm Vân Ngạo, sắc mặt trông khó coi, muốn nói gì lại thôi, cuối cùng nói:

- Thân gia, những lời này, chớ nên nói ra, chúng ta uống rượu.

- Ngài không cho ta nói?

Phạm Vân Ngạo thản nhiên cười, đứng dậy, chắp tay sau lưng.

- Nếu không muốn nghe, ta cũng không nói nữa … rượu này…uống cũng không có ý nghĩa!

Hàn Huyền Xương nghiêm nghị nói:

- Vậy rốt cuộc ngài muốn nói cái gì?

Phạm Vân Ngạo ánh mắt sắc bén, bình tĩnh nói:

- Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngài, nếu binh quyền của Hàn Mạc rơi vào tay kẻ khác, ngài cũng biết hậu quả? Bất kể cái gọi là người khác là ai, đối với chúng ta đều là rất bất lợi. Hàn Huyền Linh là cha vợ Hoàng đế, là ông ngoại Hoàng tử, là phụ thân Hoàng hậu, mà hoàng tộc không lúc nào là không muốn trừ khử chúng ta, nếu binh quyền rơi vào tay Hàn Huyền Linh, Hoàng đế có làm khó dễ từ bên trong hay không, quả thực khó liệu!

Hàn Huyền Xương thản nhiên nói:

- Lời đó của Phạm huynh cũng khiến Huyền Xương có phần mê hoặc.

Hắn từ "thân gia" sửa thành "Phạm huynh", vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị:

- Không nói đến vì nước mà trấn giữ biên cương, chỉ nói đến Nhị ca ta, hắn cùng với ta là huynh đệ ruột thịt, dù cho hắn nắm giữ binh quyền, thì có thể thế nào?

- Như thế nào?

Phạm Vân Ngạo ánh mắt trở lên sắc bén:

- Hàn Huyền Xương, một núi không thể có hai hổ, nếu Hoàng đế muốn cho Hàn Huyền Linh nắm quyền, con rể ta tiến hay lùi? Nếu Hàn Mạc, trong tay không có binh quyền, hậu quả ra sao, ngài tự biết. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Nói tới đây, Phạm Vân Ngạo hừ lạnh một tiếng, cũng không nói nhiều, xoay người ra cửa, đi được hai bước, dừng bước, cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ thản nhiên nói:

- Tiền đồ Phạm gia ta, nói trắng ra, là đặt trên người Hàn Mạc. Bất kể Hàn Mạc gặp bất cứ khó khăn nào, Phạm gia ta đều dốc hết sức giúp hắn bảo vệ binh quyền Tây Bắc, về phận phụ thân ngài làm thế nào, tự mình ngẫm lại!

Nói xong rời đi.

Hàn Huyền Xương đứng lên, nhìn dáng Phạm Vân Ngạo rời đi, thần sắc phức tạp, hồi lâu sau, mới chậm rãi ngồi xuống, lắc đầu cười gượng, mở nút vò rượu, kề miệng vào miệng vò mà uống

Hoa xuân tháng ba, đúng là hảo tiết

Kinh thành Khánh quốc, trong Vạn hoa cung, lại bắt đầu một mảnh hương thơm, tuy rằng chưa đến lúc hoa nở tung, nhưng đã lộ ra những nụ hoa non, cũng đủ khiến vạn hoa trong cung ngập tràn sắc xuân.

Cởi ra trang phục mùa đông, thay vào bộ váy dài tím cao quý trang nhã, Thái hậu Khánh quốc, dáng người đẫy đà lại càng lộ vẻ phong lưu, trên khuôn mặt xinh đẹp mà trưởng thành, mang theo một nụ cười thản nhiên, tự mình tưới nước cho một chậu hoa.

Từ Khánh quốc Hoàng hậu trở thành Khánh quốc Thái hậu, nhưng quyền lực của nàng vẫn không thay đổi, quyền thế không những không suy giảm thậm chí lại ngày càng gia tăng.

Sau khi Sùng Nhân đế chết, Thiên Chính đế lên ngôi, lúc trước còn có không ít quan lại Khánh quốc cùng Hậu đảng đối địch, hiện giờ hoặc bị biếm hoặc bị giết. Khánh hậu ban lệnh, Lỗ Quốc cữu tự mình trù tính kế hoạch, hiện giờ triều đình Khánh quốc, gần như đều là người của Hậu đảng, hơn nữa quan lại địa phương cũng đổi mới rất nhiều, những quan lại từng chần chừ, nay đã sớm gia nhập Hậu đảng.

Chỉ có điều trong Hậu đảng, cũng có rất nhiều người có thể làm lại, Khánh hậu tiếng là dụng nhân, nhưng chuyển qua các ti các bộ nha môn, vẫn như cũ là trong vận chuyển mà vẫn rất trật tự.

Chiến sự ở tiền phương, thành Thượng Kinh cũng có thể sớm thu được tin tức, giống như người Yến quốc, đối với thắng lợi mà liên quân giành được, thành Thượng Kinh cũng tràn đầy hân hoan.

Trong thành Thượng Kinh, sau khi vào xuân, hệt như xưa vẫn sầm uất, náo nhiệt khác thường, tuy rằng nhóm văn nhân trước kia vì cắt đất với Bắc Man mà kêu la trách cứ, nhưng với thắng lợi trước Nguỵ quân, lại khiến nhóm văn nhân khôi phục niềm tin lớn vào thực lực của chính quốc, càng cảm thấy Bắc Man chẳng qua chỉ là khả năng nhất thời, không dùng được bao lâu, đợi cho Nguỵ quốc ổn định một chút, sẽ động thủ với Bắc Man.

Bất đồng với người Yến quốc về việc ca tụng và thần thoại hóa Hàn Mạc, người Khánh quốc tuy rằng đề cập đến Hàn Mạc nhưng chủ yếu là tuyên dương, hay là sự dũng mãnh của Khánh quân, là tinh thần vì nước xem thường cái chết của Khánh quân, cho nên mới có được thắng lợi cuối cùng, trên thực tế có rất nhiều người thậm chí không biết câu chuyện câu liêm thương đại phá Thiết kỵ binh, càng không biết Thương Chung Ly đã chết đi, trong mắt họ, đây chẳng qua là một thắng lợi nhờ Thánh tướng điều binh thần tài mà thôi.

Chỉ có điều Khánh hậu thì đương nhiên hiểu đích xác sự việc.

Nàng vô cùng hiểu rõ mấu chốt của thắng lợi sau cùng kia đều dựa vào Hàn Mạc phái ra câu liêm thương, là bởi vì Thiết kỵ binh bị tiêu diệt mới dẫn đến toàn bộ tuyến Nguỵ quân tháo chạy.

- Hoàng thượng giá lâm!

Khánh hậu vừa mới buông bình tưới hoa xuống, liền nghe thấy tiếng cung nữ vang lên.

Hoàng đế trẻ tuổi Khánh quốc Thiên Chính đế đang khoác trên mình hoàng bào khẽ bước đến, cách Khánh hậu khoảng bốn năm bước chân, dừng bước, cung kính thi lễ nói:

- Hoàng nhi thỉnh an Mẫu hậu!

Khánh hậu liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên cười, phong thái thanh nhã:

- Hoàng đế là tới ngắm hoa?

- Hoàng nhi là có chuyện muốn bẩm báo với Mẫu hậu!

Hoàng đế cung kính nói.

Khánh hậu thướt tha đi đến bên cạnh một cái ghế, nhẹ nhàng mà ngồi xuống, tư thế ngồi tuyệt đẹp, thanh âm dịu dàng ngậm cười hỏi:

- Bản cung chỉ là ngẫu nhiên giúp Hoàng đế ra chủ ý, rất nhiều quốc sự, vẫn là muốn Hoàng đế đích thân xử trí. Bản cung nếu can thiệp nhiều vào quá nhiều sự tình, chỉ sợ sẽ có người ở sau lưng nói xấu!

Hoàng đế cuống quýt nói:

- Hoàng nhi không thông quốc sự, mọi việc vẫn cần Mẫu hậu dạy bảo chỉ vẽ, quốc gia đại sự không dám để xuất hiện sơ hở, cho nên Hoàng nhi mới cần Mẫu hậu chỉ đường.

Khánh hậu cười quyến rũ, mới hỏi:

- Xảy ra chuyện gì, khiến Hoàng đế phải đích thân tới đây hỏi bản cung?

- Mẫu hậu, vẫn là chuyện liên quan đến công Nguỵ.

Thiên Chính đế hạ giọng nói:

- Hoàng nhi biết được, Yến quốc đã phái sứ thần đến, hai ngày phải đến được kinh thành, nghe nói mục đích tiến đến chính là muốn cùng Khánh quốc ta tiếp tục liên binh công Nguỵ, quan lại trong triều đối với việc này cũng đã có hai phái ý kiến, phái thứ nhất chủ trương tiếp tục liên minh, lợi dụng lực lượng người Yến, tiếp tục tấn công lãnh thổ Nguỵ quốc, một phái khác cảm thấy nếu để người Yến tiếp tục tham dự tiến công, chỉ sợ sau đó đuôi to khó vẫy, làm thịt lang, lại sinh hổ, hai bên tranh chấp không xong, hài nhi nhất thời cũng khó có thể quyết đoán, cho nên mới muốn thỉnh giáo Mẫu hậu!

Khánh hậu bình tĩnh nói:

- Từ xưa đến nay chưa có quân vương của một nước nào, bất kể với chuyện gì, chuyện lớn hay nhỏ, thần tử bề tôi cũng đều sẽ xuất hiện tranh chấp, hơn nữa ý kiến cũng đối lập nhau. Mọi chuyện vạn vật trong thiên hạ, đều có hai mặt chính phản, quốc sự cũng như thế, bất kể dạng quốc sách gì đều có lợi có hại, mọi việc không phải tuyệt đối là lợi, cũng không tuyệt đối là hại, mà vì người ra quyết sách cuối cùng, người này Hoàng đế phải làm, chính là nghe bọn chúng tỉ mỉ trần thuật ưu thế của quan điểm, nghe bọn chúng đánh vào nhược điểm ý kiến của đối phương, sau đó cân nhắc đưa ra quyết sách có lợi hơn nữa, kể từ đó, mới có thể đưa ra những quyết sách chính xác...!

Nói đến quốc sự, vị này sau vẻ quyến rũ kiều diễm lại có vẻ điềm tĩnh nghiêm túc, nàng có đôi mắt phượng bình tĩnh mà nhìn Hoàng đế dịu dàng ngoan ngoãn như sơn dương trước mắt, chậm rãi hỏi:

- Hoàng đế, trong lòng tự nhiên cũng trải qua một phen cân nhắc, ngài cảm thấy nên liên binh hay mỗi người một ngả như vậy?

Hoàng đế vội vàng nói:

- Mẫu hậu, Hoàng nhi thật sự hồ đồ, quả thật không biết nên xử trí thế nào, hết thảy vẫn phải mời Mẫu hậu định đoạt!

Khánh hậu nhìn Hoàng đế, trong mắt xẹt qua vẻ khinh thường, khoé miệng lộ ra một ý cười thản nhiên, sâu kín thở dài:

- Hoàng đế, ngài là vua của một nước, có một số việc, vẫn cần phải suy nghĩ nhiều mới phải!

Hoàng đế khoanh tay, khom người, đứng cách trước Khánh Hậu xa vài bước, dè dặt nói:

- Hoàng nhi... Hoàng nhi sẽ từ từ học...!

Khánh hậu thở dài, trầm ngâm, ánh mắt đung đưa, cuối cùng nói:

- Hoàng đế, bản cung hỏi ngài, nếu Yến quân rút lui, với thực lực của Khánh quốc ta, có thể độc lập đánh bại Nguỵ quốc không?

Hoàng đế ngẫm nghĩ một lúc, mới cẩn thận nói:

- Nghe nói chủ lực Nguỵ quốc bị thương, kỵ binh toàn bộ bị tan rã, trong triều Nguỵ quốc hiện giờ là một mảnh hỗn loạn, hơn nữa các quận của Nguỵ quốc đã có dân bạo động, nếu thật sự Khánh quốc ta một mình tiến công, cái đó... cái đó không hẳn không thể bắt nổi Nguỵ quốc!

Khánh hậu lạnh lùng cười nói:

- Có lẽ theo như lời ngài, Khánh quốc thật sự có thể đánh bại Nguỵ quốc, nhưng thực sự có thời điểm đó, lực lượng Khánh quân ta chỉ sợ cũng tổn thất hầu như không còn.

Hoàng đế giật giật lông mày, cẩn thận hỏi:

- Ý mẫu hậu là, Khánh quốc ta không thể một mình công Nguỵ?

- Bản cung hỏi lại ngài, người Yến quốc đang ở phía Đông thật là tốt, nhưng nhìn thấy Khánh quốc ta từng bước bị Nguỵ quốc ép sát, sắp sửa sụp đổ, bon họ vì sao phải xuất binh tương trợ?

Hào quang đôi mắt đẹp của Khánh hậu vô cùng sắc bén, lại mang hơi thở vô cùng quyến rũ phong lưu, lộ ra thông minh khôn khéo mà lạnh lùng nghiêm nghị.

Hoàng đế cúi đầu nói:

- Người Yến quốc xưng là.. là do đại nghĩa, nhưng... nhưng Hoàng nhi cảm thấy đó là nói hươu nói vượn, bọn họ... bọn họ không an tâm!

- Đương nhiên là không an tâm.

Khánh hậu thản nhiên nói:

- Người Yến quốc lo lắng Nguỵ quốc sau khi đánh Khánh quốc, sẽ lớn mạnh, Yến quốc bọn họ khó có thể ứng phó, cho nên vì cân bằng, chỉ có thể xuất binh hiệp trợ chúng ta!

- Đúng, lời Mẫu hậu nói rất chính xác.

Hoàng đế gật đầu nói:

- Người Yến quốc nhất định tính toán như thế.

- Vậy bản cung muốn hỏi Hoàng đế một chút, người Yến quốc không muốn thấy Nguỵ quốc thâu tóm Khánh quốc ta mà lớn mạnh, chẳng lẽ hắn bằng lòng nhìn Khánh quốc ta độc chiếm Nguỵ quốc mà lớn mạnh?

Khánh Hậu lé mắt phượng, bình tĩnh nói:

- Nguỵ quốc tấn công Khánh quốc ta, Yến quốc xuất binh can thiệp, hiện giờ Khánh quốc ta muốn nhân cơ hội một mình tấn công Nguỵ quốc, ngươi cảm thấy người Yến quốc sẽ đồng ý? Người Yến quốc xuất binh, hao binh tổn tướng, ngay cả tuyệt kĩ chiến thuật của Hàn Mạc cũng đã xuất hiện, cuối cùng vất vả đánh lui Nguỵ quân, lại đoạt được Đình Thuỷ quan, ngài cảm thấy người Yến quốc thât sự cam tâm như vậy bỏ chạy, thực sự để lại cho Khánh quốc ta một mình nhấm nháp?

Nụ cười mê hồn xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng, Khánh hậu tươi cười:

- Nghĩ Khánh quân ta một mình xuất quân chỉ có hạng người ngu xuẩn mà thôi... Hiện giờ mới chiếm được một quan ải của Nguỵ quốc, ngay đến cả một toà thành cũng không có, liền chuẩn bị trở mặt với người Yến quốc... Đám đại thần này có thể xem là vì nước mưu sự sao?

Đôi môi nàng cười lạnh mang theo sự khinh thường, tuy sẵng giọng vô cùng, nhưng khuôn mặt kia, lại cũng có một loại ý nhị mê người.

Hoa bách hợp cố nhiên xinh đẹp, nhưng hoa hồng có gai lại càng làm cho người lưu luyến!