Hàn Huyền Đạo vô cùng cung kính quỳ sát phía sau Hoàng đế vài bước, không ngẩng đầu, chỉ kính cẩn nói:

- Thánh thượng chính là con của trời, thiên tử vạn tuổi, từ cổ chí kim đều biết.

Hoàng đế chậm rãi xoay người, thản nhiên cười, nâng tay lên nói:

- Tối nay, Ngự hoa viên không có người thứ ba, ngươi và trẫm không lấy đạo quân thần nói chuyện, chỉ là bạn cờ với nhau, ngươi thấy thế nào? Nguồn: http://truyenfull.vn

Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:

- Ý chỉ của Thánh thượng thần nào dám không tuân mệnh?

- Bình thân!

Hoàng đế không nhiều lời, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi hướng về tòa đình nhỏ kia, ngồi trên ghế, chỉ vào ghế đối diện theo hướng mình đi tới cười nói với Hàn Huyền Đạo:

- Hàn ái khanh, ngồi đi!

Hàn Huyền Đạo khom mình tạ ơn, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Hoàng đế.

- Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, đó là chuyện của 30 năm trước.

Hoàng đế lại cười nói:

- Trẫm khi đó còn là Thuần Nhân Vương, một ngày xuất cung ở trong thành mà giải sầu, đi ngang qua một quán cờ, quán chủ của quán cờ đó đưa ra một lá cờ, nói là cái gì mà đánh khắp thiên hạ không có địch thủ, khẩu khí cực kỳ ngang ngược. hôm đó phía trước quán cờ tụ tập hơn trăm người rồi, tuy nói là quán chủ kia giọng điệu ngang ngược, nhưng quả thật hắn cũng có chút bản lĩnh, ít nhất chính mắt trẫm nhìn thấy, cũng không ít cao thủ cờ đạo bị đánh tơi bời, thất trận mà đi ra.

Hàn Huyền Đạo cũng mỉm cười, nói:

- Thánh thượng, dân gian kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, đủ các cao thủ môn đạo.

Hoàng đế gật đầu nói:

- Đúng vậy! Chỉ là kinh thành của Đại Yến ta, để mặc cho một tên kỳ thủ ăn nói cuồng điên vậy, chung quy thì vài người khó mà chịu nổi. Ngày đó trẫm đã muốn lên tỉ thí với hắn một phen, nhưng trẫm chưa ra tay, khanh đã từ trong đám người đó xuất hiện trước, trẫm còn nhớ rõ lúc đó khanh vẫn còn là một công tử thế gia trẻ tuổi khí thịnh, tràn đầy tâm huyết.

Hàn Huyền Đạo thở dài:

- Khi đó thần cũng là nhất thời kích động mà thôi.

- Nhưng ngươi lại thắng được ván cờ đó.

Hoàng đế cười nói:

- Trẫm tận mắt xem các ngươi đánh ván cờ đó, Hàn ái khanh đi cờ rất cẩn thận, thận trọng từng bước, lúc phòng thủ thì như sắt thép, nhưng khi ra tay thì lại sắc bén vô tình. Đặc biệt có vài quân cờ, ngay từ lúc đặt xuống, không ít người còn cho rằng chúng là bỏ đi, đợi tới cuối cùng mới biết được, mấy quân cờ kia lại là Hàn ái khanh khổ tâm chuẩn bị mai phục, liên quan đến chuyện thắng thua của một ván cờ. Hôm đó trẫm xem hết ván cờ, trong lòng hết sức khâm phục, chỉ muốn có một ngày có thể cùng Hàn ái khanh đánh một ván cờ, cảm thụ những thay đổi biến hóa trên bàn cờ.

Khẽ thở dài:

- Chỉ là mấy chục năm gần đây, khanh và ta quân thần với nhau, lại không có cơ hội đánh một ván cờ. Hôm nay trẫm bỏ quên tất cả, thực tâm triệu ái khanh vào cung, cùng chơi một ván.

Hàn Huyền Đạo chắp tay nói:

- Cờ đạo của thần quả thật là tầm thường, chỉ là năm xưa vị quán chủ đó thấy thần lúc bắt đầu đánh cờ cẩn thận, liền sinh ra ý coi thường mà thôi, nếu không thần cũng không chắc có thể thắng được ván cờ đó.

Hoàng đế gật đầu nói:

- Câu này đúng là có lý. Hàn ái khanh bắt đầu khiêm tốn, ra cờ cẩn thận, lại có ý nhún nhường, cho địch thấy cái yếu, cũng không phải vị quán chủ kia không có ý coi thường, chỉ là tuy kỳ thuật của vị quán chủ đó cao thâm, nhưng phong thái quá ngạo mạn, lại quá nôn nóng, ngay từ đầu khí thế thì như chiếm thượng phong, nhưng trên thực tế lại không như Hàn ái khanh thận trọng từng bước, từng chút từng chút tháo gỡ cục diện ván cờ.

- Thánh thượng khen sai rồi.

Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói.

Hoàng đế vuốt râu nói:

- Hàn ái khanh không cần khiêm tốn.

Từ trong hộp cờ lấy ra một quân trắng, mỉm cười nói:

- Hàn ái khanh giỏi về chế ngự người từ phía sau, vậy ván cờ này sẽ do trẫm mở ra cục diện, khanh thấy thế nào?

Hàn Huyền Đạo chắp tay nói:

- Thần mời Thánh thượng bắt đầu.

...

...

Mỗi khi đến nửa đêm, sau khi đám quý nhân ở trong cung ngủ hết, trong cung sẽ có một nhóm người hầu thấp kém nhất làm một chuyện hèn mọn nhất.

Quý nhân trong cung cùng với đám người hầu cộng lại là trên ngàn người, mỗi ngày đương nhiên sẽ có không ít các thứ phế thải, còn các bô ở các cung cuối ngày đều tập trung lại ở một chỗ, do đám thái giám thấp kém nhất trong cung vào lúc đêm khuya vắng người đem ra khỏi cung. Ba chiếc xe ngựa từ cổng nhỏ ở phía Tây hoàng cung đi ra, đợi cho quân gác cổng thuộc Ngự lâm quân bịt mũi lại mới cho ba chiếc xe ngựa được đi ra ngoài, hơn mười tên thái giám bịt những tấm khăn đen quanh mũi vây quanh xe ngựa hướng về phía Tây đi thẳng.

Mỗi ngày đều phải đi qua con phố đó, quẹo vào một ngõ tắt nhỏ ở bên trong một cách cực kỳ quen thuộc, ở chỗ sâu bên trong ngõ nhỏ, đã sắp xếp vài tên thái giám từ trước chui ra từ chỗ tối tăm đó, thay thế cho vài tên thái giám, trở thành một phần tử của đội đi theo đoàn xe kín đáo tiến vào bóng đêm, từ một ngõ nhỏ của con hẻm tối tăm này đi xuyên qua, không có bất cứ điều gì bất thường, tiếp tục hướng tới mục đích của họ mà đi.

Vài tên thái giám rút lui từ đoàn xe còn lại ẩn nấp trong bóng đêm u ám, nhìn chằm chằm vào đoàn xe dần dần đi xa, rất nhanh bọn họ liền nhìn thấy, vài đạo thân ảnh giống như bóng ma quỷ dị đi theo phía sau của đoàn xe, giám sát nhất cử nhất động.

Ẩn nấp trong bóng đêm mờ mịt, khóe miệng Dịch Không Đình nhếch lên một nụ cười lạnh. Đúng như Hoàng đế dự đoán, người từ hoàng cung đi ra, thật sự bị theo dõi, đặc biệt là người từ trong cung đi ra vào đêm khuya thế này, lại trở thành đối tượng bị giám sát chặt chẽ. Đợi tới khi đám người kia đi xa, Dịch Không Đình với tốc độ nhanh nhất đã thay y phục đi đêm đợi người từ ngõ nhỏ chui ra, xác thực trên đường phố không còn người nào khác, liền phóng ra, hướng về cửa Tây thành Yến Kinh tiến tới.

Dịch Không Đình là thân tín của Hoàng đế, nếu như quang minh chính đại từ trong cung đi ra, nhất đinh sẽ trở thành con mồi bị giám sát, hơn nữa một khi đã bị theo dõi thì lão chắc chắn không rời khỏi thành Yến Kinh được. Cho nên ban ngày lão không thể ra khỏi cung, chỉ có thể phái thân tín trà trộn vào thái giám xuất cung, sắp xếp một vài chuyện. Bên trong hoàng cung, mỗi ngày đương nhiên đều không ít người ra ra vào vào, sắp xếp một vài thái giám đi làm một số công chuyện bình thường, tuy rằng vẫn phải cẩn thận, nhưng không phải là không thể làm được.

Dịch Không Đình đi theo bên cạnh Hoàng đế, mục đích chính là muốn dùng võ công dũng mãnh của mình bảo vệ an toàn cho chủ nhân. Thân là Thái giám Đại tổng quản của Yến cung, rất nhiều chuyện vớ vẩn trong cung lão không muốn cũng không có nhiều hơi sức như vậy mà đi lo hết, với lão mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là mỗi ngày theo sát bên cạnh Hoàng đế, đảm bảo Hoàng đế không bị bất cứ xâm hại nào, bất luận người nào tới gần Hoàng đế, hay là những thứ Hoàng đế dùng để ăn cơm canh, đều phải qua tay lão kiểm tra nghiêm ngặt.

Trừ chuyện đó ra, trong kiếp sống đi theo Hoàng đế hơn mười năm, lão đã chọn lựa nghiêm khắc được một vài nhân vật cực kỳ trung thành từ trong số thái giám ở trong cung, số lượng không lớn, nhưng mỗi người đều được lão dốc lòng dạy dỗ và huấn luyện, ngoại trừ Cấm vệ trong cung ra, thì trở thành lực lượng khác bí mật bảo vệ Hoàng đế.

Đám người này đều được sắp xếp ở gần Hoàng đế, bất cứ lúc nào cũng có thể vì Hoàng đế mà chịu chết, bất cứ lúc nào cũng có thể ứng phó với tình huống ám sát bất ngờ xảy ra. Nhưng lần này, Hoàng đế lại phái mấy tên cao thủ trong đám tinh nhuệ nhất cho Dịch Không Đình, chính là muốn đảm bảo bọn họ có thể tránh thoát được rất nhiều tai mắt theo dõi, tránh khả năng có thể bị chặn giết, thuận lợi mà ra khỏi thành, thuận lợi đem bốn bức mật hàm giao cho bốn người kia.

Tựa như làn gió khẽ thổi qua đại địa, đám người Dịch Không Đình cũng như một trận gió, tới được cửa thành phía Tây.

...

Trong Ngự hoa viên, hai người quân thần đều đã đặt xuống hai mươi quân cờ, ván cờ đã triển khai, vẻ mặt Hoàng đế thản nhiên, còn sắc mặt Hàn Huyền Đạo cũng là vẻ bình tĩnh.

- Trẫm nghe nói, vài sĩ tử vào thi kinh lần này sinh sự ở Ngự sử đài nha môn.

Hoàng đế tay cầm quân cờ, không hề nhìn Hàn Huyền Đào, chỉ nhìn chăm chú vào bàn cờ, do dự một lát, nhẹ nhàng đặt quân cờ xuống.

- Hàn ái khanh, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Hàn Huyền Đạo nhìn thấy Hoàng đế ra cờ, cũng không do dự, đặt một quân sát bên cạnh, trả lời:

- Khởi bẩm Thánh thượng, chẳng qua là một quân cờ bị người khác lợi dụng đi nói xấu người khác mà thôi.

- Ồ?

Hoàng đế mỉm cười nói:

- Nói xấu cái gì?

Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:

- Đám người đó cũng không biết là bị ai mê hoặc, tung tin trong triều có quyền thần lộng hành, lạm quyền loạn quốc.

Hoàng đế cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Hàn Huyền Đạo nói:

- Quyền thần lộng hành?

Hàn Huyền Đạo cũng nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế, gật đầu nói:

- Đúng vậy!

- Ai là quyền thần?

Hoàng đế thản nhiên nói.

- Là thần!

Hàn Huyền Đạo thản nhiên cười nói:

- Bọn họ nói thần là quyền thần đứng đầu trong triều, nói thần lạm dụng quyền làm loạn chính sự, muốn gây họa cho Đại Yến. Bọn họ ở trước Ngự sử đài gây rối, là muốn đám ngôn quan của Ngự sử đài tâu lên Thánh thượng, xin Thánh thượng đuổi thần ra khỏi triều đình.

- Thì ra là thế!

Hoàng đế mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi dựa vào ghế, chăm chú nhìn Hàn Huyền Đạo, hỏi:

- Hàn ái khanh, khanh cảm thấy nước cờ này của trẫm cũng được đấy chứ?

Hàn Huyền Đạo vẻ mặt bất động, cung kính nói:

- Thánh thượng đang nói cái gì?

- Trẫm buông thả ba quân cờ, lại dường như thắng được một ván cờ.

Hoàng đế mỉm cười nói:

- Tô Tử Văn ba người bị giết, ngươi rõ hơn trẫm, là trẫm phái người làm chuyện đó, hiện giờ toàn kinh thành người đọc sách đều tưởng khanh cho người âm thầm trả thù, khanh cảm thấy rất không thoải mái đúng không?

Hàn Huyền Đạo cuối cùng cười rộ lên, nói:

- Thần cảm thấy nước cờ này của Thánh thượng quả thật rất tinh diệu. Thần bị một nước cờ này giết quả thật có chút rối loạn trận chiến. Nhưng mà thần xưa này chỉ nhìn toàn cục ván cờ thắng hay thua, chứ không quá để ý từng chiêu từng nước được hay mất.

Hoàng đế gật đầu nói:

- Không sai! Đây chính là bản lĩnh của Hàn ái khanh. Trẫm cố theo nước cờ này thật lâu, vốn dĩ cho rằng có thể lợi dụng nước cờ này, xoay chuyển một chút toàn bộ ván cờ, nhưng đến cuối cùng trẫm mới biết được, kết cục thắng thua của toàn bộ ván cờ dường như đã được định đoạt, một ván cờ thắng thua nếu như đã định, thì cho dù trẫm hạ được thêm vài chiêu tinh diệu nữa, hình như cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục.

Bóng đêm tĩnh mịch, thời khắc xuân hạ giao nhau đó, gió đêm âu yếm trên mặt, làm cho người ta luôn có thể sinh ra một cảm giác lười biếng. Nhưng mà trong Ngự hoa viên này một cặp quân thần, tuy bị gió xuân ấm áp quất vào mặt, nhưng từng ý lạnh ở trong câu chuyện lại tản khắp trong bầu không khí. Yên lặng một lát, Hoàng đế lại bốc lên một quân cờ, dừng ở trên bàn cờ, hỏi:

- Hàn ái khanh, trẫm còn có một vấn đề, nhưng chính trẫm cũng khó tìm ra đáp án. Hôm nay trẫm muốn hỏi khanh một câu, trẫm...có được xem là một Hoàng đế tốt không? Nếu không có thế gia các khanh làm loạn chính sự, khanh nói xem trẫm có thể mở ra một thời đại thịnh vượng hay không?

- Thần không biết là sẽ có một thời đại thịnh vượng xuất hiện hay không.

Hàn Huyền Đạo trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói:

- Nhưng thần hiểu rõ rằng, nếu Thánh thượng nắm quyền, không có cản trở, như vậy thiên hạ này rất có khả năng được thống nhất trong tay của Thánh thượng.

- Trẫm thích nghe những lời này.

Hoàng đế khẽ thở dài:

- Kỳ thật trẫm đôi khi cũng cảm thấy tiếc nuối, nước Đại Yến ta cũng có nhân tài xuất hiện lớp lớp, Tiêu thái sư, Tô Quan Nhai, còn có khanh Hàn Huyền Đạo, đều là những người mưu trí sâu xa trăm người mới có một, Tây Môn Lôi Tàng, Tô Vũ Đình, Diệp Thiên Mãnh đều là những mãnh tướng của Đại Yến, nếu những người này không tranh đấu, đều có thể phụ tá cho trẫm, trẫm có thể thống nhất giang sơn, nhòm ngó ngôi báu Hoa Hạ.

Hàn Huyền Đạo thản nhiên cười, lắc đầu nói"

- Thánh thượng quên rồi, có vài trò chơi, không phải ngươi chết thì chính ta mất mạng.