Đêm lãng sao thưa, những ngôi sao lập lòe trên màn trời, giống như ông trời có quá nhiều con mắt vậy, tĩnh mịch mà sắc bén bao quát toàn bộ chúng sinh.

Một đoàn năm người Dịch Không Đình đã tới bên cổng thành, sớm đã có binh lính canh gác cổng thành phát hiện, đánh thức tiểu giáo giữ cổng thành giữa đêm, tiểu giáo lập tức bảo binh sĩ bên cạnh gõ hai tiếng vào chiêng đồng, hơn hai mươi binh sĩ trực đêm ở cửa Tây Bình đều cảnh giác, rút đao ra, ngăn đón ở dưới cổng thành. Từ sau khi Tô gia kia một lần biến động qua đi, Lục Anh Quý được cứu ra vẫn đảm nhiện chức quan Đề Đốc Cửu Môn như cũ, Hoàng đế vẫn tín nhiệm hắn như thường, còn Lục Ánh Quý từ đó càng chú ý phòng ngự Cửu Môn, bất kể là ban ngày hay ban đêm, đều luôn duy trì cảnh giác cao độ. Đám người Dịch Không Đình tiến lên trước, không đợi đối phương nói chuyện, đã đưa ra một tấm bài, trầm giọng nói:

- Lập tức mở cổng thành, phụng ý chỉ của Thánh thượng, có việc gấp cần làm.

Viên tiểu giáo kia cũng nhận ra tấm bài Dịch Không Đình đưa ra chính là lệnh phù của thái giám hầu cận Hoàng đế, có lệnh phù này, thì là do Hoàng đế sai khiến không hề nghi ngờ, hơn nữa tiểu giáo kia nghe thấy tiếng lanh lảnh của Dịch Không Đình, đúng là tiếng của công công trong cung, không dám trì hoãn, phất tay khiến thuộc hạ bên cạnh ở cửa thành nhỏ, thả cho đám người Dịch Không Đình rời đi. Năm người Dịch Không Đình ra khỏi cửa thành phía Tây, nhanh chóng hướng về biên giới phía Tây chạy như bay.

Binh sĩ cửa Tây thành vừa mới đóng cửa, liền nghe một hồi tiếng bước chân dồn dập vang lên. Đám binh sĩ còn tụ tập dưới cổng thành, vừa cất đao, liền nghe tiếng bước chân không thể không rút đao ra. Người tới lần này, số lượng vượt xa năm người bọn Dịch Không Đình, kéo theo một đám nghe "phần phật", nhưng tiếng bước chân của bọn họ lại cực kỳ nhẹ nhàng, động tác nhanh nhẹn, linh hoạt, cùng mặc áo khoác đen và đội nón tre, giống như một đám âm hồn dưới bầu trời đêm, nhắm thẳng cửa thành phía Tây đi tới.

- Có phải là người của Hoa thính không?

Một tên binh sĩ đứng sát vào tiểu giáo:

- Thủ lĩnh, mấy tên này tới đây làm gì?

Đông Tây Hoa Thính, hai tổ chức mờ ám lớn của nước Đại Yến, trong lòng của mọi người, đó là sự tồn tại giống như một đám âm hồn, mà nhóm người này thân thủ nhanh nhẹn giống như người từ cõi âm vậy, đương nhiên là khiến cho binh lính nghĩ đến Hoa Thính đầu tiên. Tiểu giáo không kịp trả lời, nhóm người kia liền giống như một làn gió xoáy màu đen cuốn đến trước cửa thành, giọng của tên cầm đầu già nua và trầm thấp, đã hướng về tiểu giáo chuyển tới một tấm văn thư:

- Nội các nhận lệnh, ra khỏi thành hành sự, hãy mau mở cổng ra.

Tiểu giáo tiếp nhận văn thư, mở ra liền nhìn thấy, vội nói:

- Mau! Mau mở cổng thành!

Đợi cho nhóm người âm hồn ra khỏi cửa thành, một tên binh sĩ mới ghé sát vào nói:

- Thủ lĩnh, đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ, tại sao nửa đêm đều ra khỏi thành ở cửa này?

- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?

Tiểu giáo lầm bầm một tiếng:

- Mở mắt lớn hơn một chút, đừng để xảy ra chuyện gì.

- Thủ lĩnh, ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.

Lại một tên binh sĩ thấp giọng nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

- Ngươi xem năm người mới ra thành lúc trước chưa lâu, đám người phía sau này liền lập tức đuổi theo, không hiểu sao ta thấy đám người đi sau này hình như là đuổi theo đám năm người kia? Ngươi nhìn thấy rồi đó, đao dưới áo khoác của họ đã rời khỏi vỏ rồi.

Nhìn thấy tiểu giáo dùng một loại ánh mắt kỳ quái đang nhìn mình, liền vội ngậm miệng lại.

- Ngươi cảm thấy chúng ta phải làm thế nào?

Tiểu giáo thần sắc kỳ lạ hỏi.

- Chuyện này...

Binh sĩ cười xòa nói:

- Tiểu nhân nói bậy, xin thủ lĩnh tha tội.

- Không biết thì, mẹ nó, đừng có nói lung tung.

Tiểu giáo hạ giọng nói:

- Chúng ta là thân phận gì, hai đám người đó thì thân phận là gì? Chuyện này chúng ta có thể trộn cùng với nhau được sao? Có những chuyện không nên quản, ngươi đánh rắm thì cũng không được thả dù là một cái, nếu không mất đầu đó, đừng trách lão phu không nhắc nhở ngươi.

Năm người Dịch Không Đình bước đi như bay, đi ra thành được mười lăm dặm, liền trông thấy dưới bóng đêm, phía trước đã có ba gã áo đen đứng chờ, còn tám con tuấn mã cũng lẳng lặng đứng chờ dưới bóng đêm. Dịch Không Đình không nhiều lời, dẫn đám người tiến lên, xoay người lên ngựa, quay đầu ngựa, thúc ngựa hướng về phía Tây mà đi, bảy người phía sau cũng lên ngựa, theo sát gót. Tám con tuấn mã trong bóng đêm, giống như mũi tên thoát khỏi cung, hướng về phía Tây mà lao vun vút.

Chỉ đi ra không đến mười dặm, sắc mặt Dịch Không Đình liền trầm xuống. Tuy rằng công lực của lão hao tổn rất lớn, nhưng thính lực vẫn nhạy bén như cũ, trong làn gió to vì cưỡi ngựa, lại mơ hồ nghe thấy từ phía sau truyền lại tiếng vó ngựa còn vang hơn nữa. Thậm chí lão có thể phán đoán, phía sau ít nhất có hai mươi con tuấn mã đuổi đến. Dịch Không Đình hết sức quả quyết giơ tay, làm vài dấu hiệu, kéo dây cương một cái liền quẹo về bên trái đi tiếp, tiếp sau đó có hai gã tùy tùng chuyển hướng bên trái theo lão, còn năm cao thủ thái giám khác, ba tên tiếp tục cưỡi ngựa chạy như bay theo hướng Tây, hai tên còn lại hướng về bên phải mà đi, chỉ trong nháy mắt, tám người chia làm ba hướng tản ra.

Sau khi rẽ trái đi được vài dặm, truy binh phía sau vẫn đuổi theo như cũ, nhưng giống như Dịch Không Đình dự đoán, tiếng vó ngựa của truy binh nổi lên ở phía sau ít đi quá nửa. Tuấn mã chạy như bay, sau một lát, chui vào trong một rừng cây, ba con tuấn mã ở trên đường nhỏ trong rừng vẫn lao đi vun vút về phía trước, đi qua dưới gốc cây đại thụ, Dịch Không Đình đột nhiên cầm dây cương trong tay ném cho thuộc hạ gần nhất, cả người giống như diều hâu, từ trên lưng ngựa nhảy lên, nhảy lên một cây đại thụ um tùm rồi, hai gã thuộc hạ lại không dừng ngựa, trong đó một người kéo dây cương của con ngựa Dịch Không Đình cưỡi, tiếp tục hướng về phía trước mà chạy, chỉ khoảng nửa khắc liền mất hết dấu vết, còn Dịch Không Đình lại ẩn náu trong tán cây um tùm của cây đại thụ kia.

Chỉ một lát sau, từ dưới tàng cây có sáu con tuấn mã chạy ngang qua như bay, người trên ngựa đều mặc áo choàng và đội nón giống nhau, một tay cầm cương ngựa, còn tay kia thì nắm lấy chuôi đao. Đợi đến khi sáu con ngựa phi qua rồi, Dịch Không Đình nhẹ nhàng từ trên cây đại thụ rơi xuống, khóe miệng nổi lên mụ cười lạnh, giơ tay lên sờ vào lồng ngực, bốn đạo mật hàm vẫn yên ổn nằm trong ngực, không tiếp tục do dự, quay về bên phải, chạy thật nhanh. Vừa nãy lão nhìn thấy rất rõ, tuấn mã mà đám truy binh cưỡi đều cùng một loại ngựa của nước Ngụy, lực chân khỏe đến kinh ngạc, không được bao lâu nhất định sẽ đuổi kịp thuộc hạ của mình, đến lúc đó nếu phát hiện không có tung tích của mình, chắc chắn sẽ đi vòng trở lại truy tìm, rừng cây này không phải là nơi ở lâu, nhất định phải mau chóng rời khỏi.

Cánh rừng này thật là rất rộng lớn, được một lát, cuối cùng ra khỏi rừng cây, ngay trong nháy mắt ra khỏi khu rừng, Dịch Không Đình lập tức có một cảm giác cực mạnh, sự uy hiếp đã đến rất gần. Lão quay đầu lại, dưới bóng đêm, chỉ nhìn thấy ở phía bên trái của lão cách đó không xa, tám con tuấn mã đứng yên không một tiếng động, những người ngồi trên ngựa đều ngẩng đầu, những cặp mắt ở dưới cái nón tre kia đang nhìn chính mình một cách tàn bạo.

...

Hoàng đế đặt quân cờ đang cầm trong tay xuống, thản nhiên cười:

- Không phải ngươi chết, thì ta mất mạng ư? Đúng vậy! Đây là quy tắc trò chơi. Trẫm hồ đồ rồi.

- Thánh thượng không hề hồ đồ.

Hàn Huyền Đạo mỉm cười nói:

- Trong lòng thần, ngoại trừ Võ Hoàng đế khai quốc Đại Yến ta ra, sáu đại quân vương Đại Yến, cái trí lực của Thánh thượng chỉ xếp sau Võ Hoàng đế.

Hoàng đế cười nói:

- Hóa ra trẫm trong lòng của khanh lại có vị trí như vậy.

Hàn Huyền Đạo nghiêm mặt nói:

- Sau khi Thánh thượng lên ngôi, nhìn như không có chí, nhưng mà lại cực kỳ có triển vọng.

- Ồ?

Hoàng đế chăm chú nhìn Hàn Huyền Đạo:

- Lời này là từ đâu mà nói vậy?

- Thánh thượng lấy kế sách cân bằng để ổn định cục diện triều đình, tu sinh dưỡng tính, ngồi xem thế gia tranh đấu.

Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:

- Người đời cho rằng Thánh thượng là yếu đuối, đại thần trong triều cho rằng Thánh thượng đang chịu đựng. Nhưng thần không lâu trước đây mới hiểu được, Thánh thượng là chờ ván cờ tiếp theo, sắp đặt đại cục.

Hoàng đế cười ha hả, thở dài:

- Cục diện trẫm sắp đặt làm sao có thể so sánh với Hàn ái khanh? Chỉ có điều trẫm muốn biết, khanh nói trẫm sắp đặt kết cục, lại không biết là một kết cục như thế nào?

Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:

- Thánh thượng đương nhiên còn nhớ chuyện phát sinh hai năm trước ở Hoàng Lâm Uyển, hai nhà Diệp Ngô sắp xếp thích khách chờ ở Hoàng Lâm Uyển, lại mua chuộc được một gã Hộ quân Tham lĩnh, sắp xếp thích khách vào trong đội hộ vệ, đại nghịch bất đạo, mưu đồ ám sát Thánh thượng.

Mí mắt Hoàng đế nhảy lên, thản nhiên nói:

- Trẫm đương nhiên nhớ.

- Cho đến hôm nay, gần như tất cả mọi người đều cho rằng đó là hai nhà Diệp Ngô khổ tâm chuẩn bị mưu kế kỹ lưỡng, nhưng thần bất tài, biết được sự tình không phải chỉ đơn giản như vậy.

Hàn Huyền Đạo dừng ở đôi mắt của Hoàng đế:

- Thánh thượng lấy cơ thể ngàn vàng làm mồi nhử, xuất ra chiêu hiểm, thần đối với tấm lòng gan dạ của Thánh thượng bội phục sát đất.

Mặt Hoàng đế không đổi sắc, cười nói:

- Câu này của Hàn ái khanh rất thú vị.

- Thánh thượng chắc còn nhớ Lý Hành Chi?

Hàn Huyền Đạo bỗng nhiên nói ra một cái tên xa lạ.

- Đó là trợ thủ số một bên người Diệp gia gia Diệp Vô Tốn, nếu Thánh thượng không nhớ ra cái tên này thì chắc phải nhớ cái tên Thượng Quan Thanh chứ? Lúc Thánh thượng còn là Thuần Nhân Vương, bên cạnh có hai người tài rất đắc lực, một vị là Phò mã Cổ Triều Tinh, một vị khác đó chính là Thượng Quan Thanh.

Hàn Huyền Đạo khẽ thở dài:

- Hai vị này là thư đồng của Thánh thượng lúc còn bé, cảm tình sâu đậm với Thánh thượng, cũng là hai vị công thần giúp Thánh thượng đăng quang ngôi vị Thái tử. Xin tha thứ cho thần nói thẳng, nếu không có hai người này, hôm nay người ngồi trên long ỷ chưa chắc đã là Thánh thượng.

Hoàng đế thần sắc cổ quái, cuối cùng gật đầu thở dài:

- Không sai! Trẫm có thể lên ngôi Hoàng đế, hai người bọn họ không thể không có công.

- Nhưng hai người này đi theo Thánh thượng, kết cục dường như đều không tốt.

Hàn Huyền Đạo lắc đầu thở dài:

- Trợ thủ đắc lực của Thánh thượng, Cổ Triều Tinh bị Diệp gia gia nắm được nhược điểm, giam vào ngục, sau đó đã chết trong ngục. Thượng Quan Thanh lại loạn tính sau khi rượu say, lúc tiệc rượu ở Đông cung đã cưỡng hiếp một cung nữ thuộc Đông cung, đợi khi mọi người phát hiện, Thượng Quan Thanh cũng đã chạy ra khỏi Đông cung, từ đó liền bặt vô âm tín.

Nơi sâu thẳm đáy mắt Hoàng đế quét qua một vẻ quái dị, cơ trên mặt hơi co giật, cuối cùng thản nhiên nói:

- Hàn ái khanh đối với chuyện của trẫm, quả nhiên là hiểu cực kỳ rõ, xem ra chưa bao giờ ngừng suy nghĩ.

- Thánh thượng khi đó đã là Thái tử, sắp trở thành vua của nước Đại Yến, thần đương nhiên phải quan tâm nhiều một chút.

Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:

- Cho đến hôm nay, người biết việc này, dưới con mắt riêng tư hay chỉ là ngẫu nhiên cảm thán thế sự vô thường, thì vào lúc đường quan rộng mở của hai vị đã từng giúp Thánh thượng lên ngôi Hoàng đế, ai có thể ngờ rằng, hai trụ cột lớn bên cạnh Thánh thượng sẽ là kết cục như vậy.

Dừng một chút, ông ta lấy ra một quân cờ màu đen từ trong hộp cờ, nhìn bàn cờ, khẽ trầm ngâm, rồi đặt xuống, mới chậm rãi nói:

- Nhưng không có mấy người biết, kết cục của hai người này không hề đơn giản như bề ngoài nhìn thấy vậy. Hai trụ cột lớn, cuối cùng cũng chẳng qua là hai quân cờ, một là khí tử, một là ám tử. Kỳ thuật của Thánh thượng cao siêu, thật khiến thần tự mình thấy hổ thẹn, xấu hổ không ngừng.