Mùa hạ ở Bình Thành vừa nóng vừa dài đằng đẵng, đã vào lập thu nhưng lá cây bên đường vẫn phải hứng ánh mặt trời chói chang, sau đó trở nên xanh trong. Thi thoảng xuất hiện làn gió thổi qua, nhưng chỉ cuốn theo một cơn nóng khô hanh bụi bặm, cực kỳ khó chịu.

Xế chiều, một chiếc xe hơi nhỏ màu đen chạy qua con đường cây sặc sỡ ở khu dạy học Thành Nam, đến thẳng ký túc xá.

Cuối cùng dừng trước tòa ký túc xá nữ số 17.

Trì Tái Hạ bước xuống xe, cầm chiếc dù hoa che nắng, kính râm che một nửa gương mặt lớn bằng bàn tay của cô, cằm khẽ nhếch lên, vừa đủ độ cong để quan sát đánh giá.

Hôm nay cô mang đôi High Heel Sandals, dây bằng lụa quấn quanh mắt cá chân, bên dưới là gót chân thon dài, bên trên là cặp cẳng chân cân đối nuột nà.

Dưới chiếc váy hai dây lộ ra phần đầu gối trắng sữa.

Tóc xoăn màu trà lạnh suông dài tùy ý xõa trên vai, chiếc cổ trắng nõn thon gầy thoắt ẩn thoắt hiện.

Có vẻ các nam sinh đang kề vai sát cánh đánh bóng rổ cách đó không xa đã chú ý đến Trì Tái Hạ, họ thuận miệng bàn tán vài câu.

Tuy nhiên, Trì Tái Hạ không hề cảm nhận được ánh mắt của nhóm nam sinh kia, cũng chẳng quan tâm. Trong lúc rảnh rỗi đợi dì tài xế chuyển hành lý, cô rảnh tay ấn mở Wechat Chu Tư Dương vừa gửi qua:

[Hạ Hạ, đến Thành Nam chưa? Không biết giờ em có thể trả lời tin nhắn hay không. Hai ngày nay anh suy nghĩ rất nhiều, vẫn muốn nói một tiếng…xin lỗi với em.]

Trì Tái Hạ liếc nhìn thời gian.

13:14

1314*?

*1314 tiếng Trung là 一千三百一十四 / Yīqiān sānbǎi yīshísì / và đọc nhanh là 一三一四 / Yīsānyīsì / đồng âm với cụm từ 一生一世 / Yīshēng yīshì / có nghĩa là “trọn đời trọn kiếp”.

Cười chết, cứ tưởng chơi cái trò vặt online đúng giờ nhận thưởng kia thì cô sẽ dễ dàng tha thứ sao.

Chu Tư Dương: [Anh thật sự rất thích em.]

Cô đẩy kính râm, tuy bận nhưng vẫn ung dung nhìn tin tiếp theo…

Chu Tư Dương: [Nhưng như em đã nói, có lẽ giữa chúng ta không có duyên phận rồi. Nếu em đã muốn ngừng lại, vậy chi bằng chúng ta…cứ thế thôi.]

?

Trì Tái Hạ chăm chú nhìn tin nhắn, suy nghĩ một hồi.

Cô muốn dừng, nhưng chính anh ta muốn tiếp tục mà.

Cứ thế thôi, có ý gì, mặt dày mệt mỏi rồi nên hơi buồn bực à?

Chẳng đợi cô đọc hiểu xong, Chu Tư Dương đã tiếp tục gửi một đoạn văn ngắn mang đầy hơi thở nghệ thuật.

Trì Tái Hạ lướt sơ qua nhanh như gió, không nhịn được mà xùy một tiếng.

Anh ta muốn dùng chia tay để đánh lạc hướng, để cô phải dỗ ngược lại anh ta à?

Mơ kiểu gì vậy, mấy chiêu trả đũa đảo khách thành chủ này, không một ai có thể quen hơn cô đâu.

Cô nhẹ nhàng trả lời: [Ok, như anh muốn.]

Rồi cô lập tức lẳng lặng bỏ điện thoại xuống.

-

“Cô ấy thật sự đến trọ ở trường…còn tưởng rằng cô ấy sẽ không đến chứ.”

“Cô ấy dựa vào đâu mà không đến, năm nhất năm hai ở đây vẫn luôn yêu cầu trọ ở trường. Nếu có thể đi cửa sau thì có người làm từ lâu rồi.”

“Cũng đúng. Nhưng cô ấy ở trường học mà vẫn khoa trương ghê, còn dẫn theo người máy quét rác. Cô ấy biết dùng…”

Chưa dứt lời, Trí Tái Hạ đã đẩy cửa bước vào.

Đám bạn cùng phòng không hẹn mà cùng nhìn về phía cô, vừa khách sáo vừa hơi chột dạ chào hỏi.

Học chung một năm, mọi người vẫn không mấy thân quen với Trì Tái Hạ.

Năm nhất khi ở khu dạy học Tĩnh Tây, cô không trọ ở trường. Ngoài lúc lên lớp, rất ít người thấy được bóng dáng cô.

Cô cũng không qua lại gì với bạn cùng lớp, ngay cả đối tượng yêu đương cũng học bên Học viện Điện ảnh Đại Hòa ở gần đây.

Đám bạn cùng phòng ăn ý im lặng, chỉ sắp xếp đồ dùng của mình. Nhưng đôi mắt kiểu gì cũng lơ đãng liếc sang chỗ Trì Tái Hạ.

Dù sao ở trong Ban Quốc tế của bọn họ, tuy người bạn cùng phòng mới này không thường hiện thân, nhưng từ trước đến nay, cô vẫn luôn là sự tồn tại chưa từng thiếu chủ đề bàn tán.

Ban Quốc tế, tên đầy đủ là Học viện giao lưu Quốc tế Đại học Bình Thành.

Tên thì êm tai đó, nhưng thực chất, chỉ là hạng mục hợp tác quốc tế của Bình Đại* và một số đại học nước ngoài liên kết mà thôi.

Bình Đại: Đại học Bình Thành, giống như Bắc Đại (Đại học Bắc Kinh).

Không có yêu cầu quá cao đối với thành tích thi tốt nghiệp trung học, tương tự, cũng sẽ không cấp bằng tốt nghiệp của Bình Đại.

Trong mắt nhiều sinh viên Bình Đại, Ban Quốc tế chẳng khác gì nơi tụ tập một đám con nhà giàu.

Vốn khu dạy học của “đám con nhà giàu” này độc lập, cũng xem như nước sông không phạm nước giếng với các sinh viên khác trong trường. Nhưng không ngờ nửa năm sau, khu dạy học Tĩnh Tây của Ban Quốc tế vì bị thị chính phá dỡ nên đành tạm thời nhập vào khu chính.

Tin tức lan truyền lúc nghỉ hè, khu chính vốn rất bất mãn. Học viện chỉ mang tính chất huấn luyện cho du sinh viên chuyển đến, chưa nói đến việc tài nguyên học tập bị dùng chung, bầu không khí học tập và danh tiếng của khu chính còn bị ảnh hưởng nữa.

Không chỉ vậy, trường học còn lướt thẳng qua sinh viên đại học năm nhất, cho các sinh viên chuyển trường này tới ở tòa ký túc xá mới được xây dựng thêm.

Trong tòa ký túc xá mới này, chỉ toàn phòng bốn người rộng rãi, máy lạnh hệ thống sưởi, phòng tắm riêng, ban công, đầy đủ mọi thứ sinh hoạt. Điều kiện tốt hơn các tòa ký túc xá cũ kỹ không ít.

Chẳng qua, mặc dù điều kiện của ký túc xá mới khá tốt, nhưng không thể so với Sky Villa* mà Trì Tái Hạ từng ở ngoài trường dạo trước.

*Raw gốc là 平层, một loại căn hộ mà tất cả các phòng đều nằm cùng một tầng.

Trì Tái Hạ dựa vào thành ghế, đánh giá chiếc bàn phía dưới, chiếc giường bên trên vốn đã được dì dọn dẹp trước.

Nói thế nào nhỉ.

Tuy đã bị ép chuẩn bị tâm lý sống ở nơi xuống cấp, nhưng muốn sống một năm ở căn phòng chỉ lớn bằng phòng để quần áo này, lại còn sống chung với ba nữ sinh cùng lớp quen biết nửa vời, cô cảm thấy chuyện này không phải gọi là xuống cấp, mà là máy bay rơi mới đúng.

Tâm trạng cô không được tốt lắm.

Khóe mắt cô liếc về phía ngọn nến thơm mùi hoa cỏ trên bàn, cô nhớ đến gì đó, rồi nhìn sang điện thoại.



Nửa tiếng, không còn tin nhắn nào gửi đến…

Đang trên đường đuổi đến Thành Nam à?

Cô cầm nến thơm mùi hoa cỏ, trầm tư một lát.

Nếu cô nhớ không lầm, đây là quà lưu niệm khi Chu Tư Dương đến nước Anh để thi đấu vào học kỳ trước. Biết cô thích cây nến thơm mùi hoa cỏ giới hạn này, Chu Tư Dương đã chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Luân Đôn, thậm chí không tiếc vì thế mà trễ chuyến bay.

Nhớ về giai đoạn Chu Tư Dương đối xử tốt với cô, Trì Tái Hạ quyết định từ bi, đọc tỉ mỉ trọn vẹn đoạn văn ngắn lúc trước:

“Thật đáng tiếc vì không thể trở thành ngoại lệ và thiên vị của em.”

“Em chia tay không miễn cưỡng, cớ sao anh lại khó chịu thế này.”

“Tuy rời xa, nhưng vẫn hy vọng cuộc sống sau này của em ngày càng rực rỡ hơn.”

“...”

Có tài năng văn chương phết.

Vừa tiếc nuối vừa khổ sở, đừng bảo vì trước đó cô nói chuyện quá ác, khiến anh ta nghĩ rằng cô muốn chia tay thật nên đành phải cam chịu nha?

Trước đó, anh ta chúc ngủ ngon xong rồi lén mở trận đánh Vương giả, trùng hợp bị cô bắt tại trận. Cô mắng xối xả một tràng, trong lúc nóng giận đã nhắc tới chuyện chia tay.

Mấy ngày qua, tin nhắn lẫn điện thoại cầu xin tha thứ liên tục gửi đến. Cô vốn còn định lơ thêm vài ngày…

Được rồi, cho anh ta một bậc thang để xuống vậy.

Trì Tái Hạ mất tự nhiên mở khung chat, nghĩ nghĩ một hồi, bèn tự hạ thấp địa vị gõ dòng chữ: [Thật sự muốn chia tay? Em cho anh thêm một cơ hội cuối cùng.]

Dấu chấm than màu đỏ…

Đối phương đã bật xác minh bạn bè, bạn chưa phải là bạn của anh ta.

?

-

Chín giờ tối.

Trì Tái Hạ: [Ảnh chụp màn hình].

Trì Tái Hạ: [Ở giữa vốn là ảnh chụp chung khi đi khu truyện cổ tích, đã bị xóa.]

Trì Tái Hạ: [Còn đây là bức cùng nhau đón sinh nhật, cũng xóa. [mỉm cười]]

Trì Tái Hạ: [Không đúng, số lượng bài đăng Weibo không đổi. Anh ta không có xóa, chỉ chỉnh lại chế độ người xem.]

Mười giờ tối.

Trì Tái Hạ: [Chia sẻ bài hát “Rainy Day”*.]

Rainy Day - Nam Quyền Mama.

Trì Tái Hạ: [Chia sẻ bài hát “Good Heart Breakup”*.]

Good Heart Breakup - Candy Lo ft Vương Lực Hoành.

Trì Tái Hạ: [Chia sẻ bài hát “Đừng Sợ Em Đau Lòng”*.]

*Đừng Sợ Em Đau Lòng - Lý Tông Thịnh sáng tác, Trương Tín Triết biểu diễn.

Đúng ngay nửa đêm.

Trì Tái Hạ: [Ảnh chụp màn hình.]

Trì Tái Hạ: [Ảnh chụp màn hình.]

Trì Tái Hạ: [Mày cẩn thận cảm nhận hai câu tao bôi đỏ này nhé. Chẳng phải ý của anh ta là yêu tao quá sâu đậm nên muốn trở thành ngoại lệ và thiên vị của tao hả? Làm sao có thể thật sự muốn chia tay chứ!]

Một lúc lâu sau, Lục Minh Châu vẫn không nói gì.

Sau khi phải trải qua quá trình nghe đối phương mắng chửi thằng cặn bã kia, tìm kiếm dấu vết thay lòng đổi dạ để lại, rồi bị ép nghe hết cả danh sách bài hát đau khổ, cuối cùng lòng kiên nhẫn của cô nàng cũng đạt đến cực hạn.

Lục Minh Châu: [Chia sẻ liên kết “Câu văn mẫu chia tay ngắn tràn ngập cảm giác kiềm chế ở mạng X Vân”.]

Trì Tái Hạ bấm mở.

“Thật đáng tiếc vì không thể trở thành ngoại lệ và thiên vị của em.”

…Sao quen mắt thế ta?

“Em chia tay không miễn cưỡng, cớ sao anh lại khó chịu thế này.”

“Soạt” một tiếng, cô ngồi dậy khỏi giường.

Trì Tái Hạ: [Hóa ra tại tao mù ư Lục Minh Heo?]

Lục Minh Châu: [Ừ do mày mù.]

Lục Minh Châu: [Thế nên đừng cố tìm đường trong đống cứt kia nữa được không, ngoan ngoãn ngủ giùm, đại tiểu thư của tao.]

Trì Tái Hạ chưa từ bỏ ý định so sánh, nhưng câu nào cũng có thể tìm được bản gốc không sai một chữ trên mạng.

Nổi giận, bây giờ cô cực kỳ tức giận.

Một người mà ngay cả thơ cổ hồi cấp ba cũng đọc không được như cô đây, bây giờ lại đọc tới đọc lui đoạn văn ngắn này tận năm tiếng, đến nỗi thuộc lòng luôn rồi.

Tên hề, cô chẳng khác gì một tên hề!

Trì Tái Hạ thở hồng hộc nằm xuống.

Ván giường ký túc xá vừa cứng vừa nhỏ, dì đã đổi sang đệm mềm mại nhưng không gian vẫn rất hạn chế. Cô ấm ức trằn trọc tới ba giờ sáng, vẫn không chợp mắt được.

Trì Tái Hạ: [Tao cảm giác tao sẽ không gặp được người tốt như vậy nữa.]

Lục Minh Châu vừa dậy, nửa người trên đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh ngáp dài: [Lúc chia tay với Trần Trác, mày cũng nói y chang.]

Trì Tái Hạ: [...]



Lục Minh Châu: [Có phải mày rảnh quá không, nếu vậy thì lên chơi game với tao đi, để phân tâm nè.]

Trì Tái Hạ: [?]

Trì Tái Hạ: [Cho dù bốn năm đại học tao không tìm bạn trai tiếp, tao cũng sẽ không chơi cái trò yêu đương qua mạng bây giờ đã chạy đến cả bảng tin xã hội của mày đâu!]

Trì Tái Hạ ném điện thoại, tiếp tục hậm hực.

Mười giờ sáng hôm sau, bạn cùng phòng lần lượt ra ngoài.

Bầu trời không còn sáng trong như mấy hôm nay nữa, âm u, mây bay rất thấp. Chẳng bao lâu sau, không ngạc nhiên khi tiếng mưa rơi từ từ lớn dần, ào ào vang bên tai.

Hiệu ứng vàng kim chợt lóe lên trên màn hình laptop của Trì Tái Hạ, biểu tượng dừng lại, ập vào mắt là hai chữ “Phong Nguyệt”, chữ viết bằng đầu bút lông lưu loát, tự nhiên phóng khoáng.

Trì Tái Hạ tùy ý chọn server tên “Thành Hoang Phía Nam”, rồi đăng nhập trò chơi.

Không có gì đặc biệt, chẳng qua cô nhớ mang máng server Lục Minh Châu chơi có một chữ “Bắc”.

Còn lâu cô mới ở chung một server với Lục Minh Châu, càng không muốn cô nàng biết được việc sau khi mình mất ngủ cả đêm, thì đã thật sự lén lút bắt đầu chơi cái game có tỉ lệ yêu qua mạng cao mà mình luôn miệng trào phúng này.

Sau khi phí hết tâm tư để chỉnh gương mặt cho giống bản thân ba phần, lại chọn tộc Thiên Vu có trang phục ban đầu khá thuận mắt trong một đống môn phái, Trì Tái Hạ đã kẹt ở bước đặt tên.

Người chơi “Phong Nguyệt” quá nhiều, ID với ý nghĩa êm tai đã sớm bị người khác cướp. Cô thử hơn mười cái, bao gồm cả tên thật, tất cả đã được đặt hết.

Trì Tái Hạ vốn đã không có nhiều kiên nhẫn, cơn mưa mãi không dứt ngoài cửa sổ, cộng thêm thông báo “Tên đã được dùng” lặp lại liên tục, đã khiến bao nhẫn nại ít ỏi trong cô bị mài mòn chẳng còn xíu nào.

Mặt cô đen lại, trước khi gỡ cài đặt tắt máy, bèn thử một lần cuối …

Mưa, hè, không, ngớt.

Chúc mừng, đã tạo nhân vật thành công!

Đứng trên con đường trước thôn Tân thủ, dưới cơn mưa nhỏ tí tách còn tự phát ra âm thanh, Trì Tái Hạ giật mình.

Không thể không thừa nhận, khung cảnh trò chơi này được làm hết sức chân thật, mưa bụi tinh xảo mịn màng, tầng mây bao phủ, mái hiên màu cổ xưa treo đèn lồng giấy đan xen vào nhau, tất cả đều hòa quyện giữa làn mưa.

Cô di chuyển, đột nhiên tiếng chào hỏi nhiệt tình vang lên bên tai: “Khách quan, ngài dừng chân hay muốn ở trọ ạ?”

?

Kể từ đấy, trò chơi bắt đầu không tuân theo điều khiển của cô, mà chỉ đi theo kịch bản.

Vị trí hiện tại của cô là trấn Đình Tiên, người vừa chào hỏi là chưởng quầy nhà trọ Đình Tiên - Trác Dương.

Hôm qua, cách trấn này không xa, cuộc tuyển chọn tông môn ba năm một lần của thánh địa Thiên Vu đã bắt đầu khởi tranh. Cô là một bé gái mồ côi, lúc nhỏ được tộc nhân của Thiên Vu ra tay cứu giúp, may mắn sống sót trên đời. Cô chợt nghe tin Thiên Vu tuyển chọn, bèn trèo non lội suối, đi cả ngày lẫn đêm, cuối cùng khi cách ba ngày nữa đến cuộc tuyển chọn, cô đã chạy đến đây.

Biết được mục đích chuyến đi này của cô, Trác Dương gật đầu liên tục, cực kỳ vui mừng. Ngay sau đó, ông ta lại nhớ về chuyện xưa, trong lúc thuận tiện cảm thán, đã “lơ đãng” giới thiệu bối cảnh thế đạo của đại lục Phong Nguyệt hiện nay.

Chiêu trò của trò chơi, Trì Tái Hạ không hiểu.

Nhưng chiêu trò của tiểu thuyết, thì cô rất hiểu.

Tên của vị chưởng quầy nhà trọ trước mắt này vừa vặn được kết hợp giữa tên của hai người bạn trai cũ, bốn bỏ lên năm, đây không phải tỳ nữ cung cấp tin tức cho nữ chính sau khi tỉnh lại trong truyện xuyên không à.

Cô nhẫn nại nghe “tỳ nữ” thuật chuyện xưa, Trì Tái Hạ không nhịn được mà gõ chữ.

[Lân cận] Mưa hè không ngớt: Được rồi, tôi biết rồi, đừng nói nữa.

[Kịch bản] Trác Dương: Ma tộc ẩn nấp vạn năm, chuẩn bị cho âm mưu động trời! Đại lục Phong Nguyệt yên bình được chia thành năm phần, mạnh ai nấy quản, thế lực khắp nơi cũng vì vậy mà lâm vào tranh đấu loạn lạc không có điểm dừng…

[Lân cận] Mưa hè không ngớt:?

[Lân cận] Mưa hè không ngớt: Tôi bảo ông đừng nói nữa.

[Kịch bản] Trác Dương: May mà có mười môn phái lớn vì loạn mà sinh, giúp đỡ chính nghĩa! Đại lục Phong Nguyệt mới dần dà khôi phục cảnh yên bình trước kia. Nhưng đằng sau vẻ yên bình ngoài mặt kia, chiến tranh giữa năm vực vẫn chưa từng dừng lại, nguy hiểm lớn hơn cũng lặng lẽ xuất hiện từ một chốn bí mật gần đó…”

“...”

Cô nhìn ra rồi, thứ kết hợp giữa bạn trai cũ trong game này, ít nhiều gì cũng cần phải bị dạy dỗ chút đỉnh.

Lâu thật lâu, rốt cuộc chuyện xưa cũng được kể xong. Thứ kết hợp giữa bạn trai cũ xoay người, tỏ vẻ nhà trọ của bọn họ sẽ cung cấp chỗ ăn ngủ miễn phí cho các hiệp khách tham gia tuyển chọn, chỉ cần trong lúc ở trọ, khách nhân hãy giúp đỡ làm tí việc vặt là được.

Ngay tức khắc, ông ta cực kì tự nhiên nhờ cô ra đào chút rau dại.

Keng…!

[Ngài đã mở nhiệm vụ chính ở tuyến “Mới đến Đình Tiên”.]

[Nhiệm vụ 1: Giúp chưởng quầy Trác đào xíu rau dại trong đất (0/10).]

?

Hết sức hoang đường luôn, cô không hề nói mình muốn ở trọ, cũng không bảo là không trả tiền, dựa vào đâu mà phải đào rau dại chứ?

Cô vô tình từ chối nhận nhiệm vụ.

Trò chơi cũng vô tình rơi vào trạng thái đình trệ.

Bất kể cô bấm thế nào, cũng không có lựa chọn khác, Trì Tái Hạ hít sâu một hơi.

Cuối cùng cô vẫn quyết định: Đầu tiên nhịn một chút, đào mấy cây rau dại nhỏ.

Đào rau dại xong lại cho thỏ ăn, thấy cô dễ bắt nạt, các vị hàng xóm cũng cực kỳ không khách sáo. Lúc thì giặt quần áo, lúc thì quét rác, có khi hai người cách nhau còn chưa đến mười mét nhưng cứ nhất định phải bắt cô qua đưa thư.

Toàn bộ trấn Đình Tiên này, chính xác là một đám điêu dân!

Không biết cô bị đám điêu dân này sai bảo bao lâu, rốt cuộc Trác - đầu lĩnh của đám điêu dân, thứ kết hợp giữa bạn trai cũ - Dương cũng lên tiếng: “Mưa hè không ngớt, cảm tạ những giúp đỡ mấy hôm nay của cô. Bây giờ xin hãy viết châm ngôn của cô, rồi tiến về thánh địa Thiên Vu nào.”

Thông tin cột nhân vật lóe lên, ý bảo hãy điền bổ sung.

Mưa hè không ngớt.

Thiếu nữ Tộc Thiên Vu (chưa nhập môn).

Cấp 7.

Trì Tái Hạ nhếch môi, giữ nguyên sắc mặt gõ xuống vài hàng ở chỗ trống: “Mưa sẽ không rơi mãi, nhưng đầu đàn ông thì có đó.”

…Từ trò chơi đến hiện thực, sẽ luôn sẽ mãi rơi!