“Phong Nguyệt”, tên đầy đủ là “Chuyến du ngoạn tiêu dao: Phong Nguyệt”, một game online thể loại tiên hiệp giả tưởng MMORPG truyền thống.

Tuy bây giờ game MOBA* và TPS* thịnh hành hơn, nhưng bằng việc chiếm trọn tình cảm của fan nguyên tác IP, cộng thêm sở hữu đoàn đội xuất sắc nhất, cũng như tốn vài năm chế tạo tỉ mỉ, khi “Phong Nguyệt” được phát hành đã lập tức bùng nổ toàn cầu. Game được đưa vào hoạt động ba năm, sớm đã chiếm một chỗ cắm dùi bền vững trong lĩnh vực game online hot nhất.

*Game MOBA: là thể loại game thi đấu chiến thuật online, nhiều người chơi. Mục tiêu chính là phá hủy nhà chính của đối phương và giành chiến thắng. Các vị tướng được thiết kế có các kỹ năng và lối chơi khác nhau, giúp tính chiến thuật của thể loại MOBA được đặt lên hàng đầu. Ví dụ như Garena Liên quân, Liên minh huyền thoại,....

*Game TPS: TPS là viết tắt của Third-person shooter tạm dịch là game bắn súng góc nhìn thứ ba, nghĩa là bạn sẽ thấy cả nhân vật mà mình đang điều khiển trong suốt quá trình chơi. Ví dụ như PUBG, Garena Free Fire,...

Trì Tái Hạ đã biết đến “Phong Nguyệt” từ cấp 3.

Khi game vừa mới ra mắt, vô số người bên cạnh cô đã chơi, có người rủ cô chơi cùng, cô cũng chỉ thuận miệng qua loa bảo có rảnh sẽ tham gia.

Chẳng qua từ trước đến nay, cô luôn thiếu hứng thú với việc chơi game, dò mìn cô còn chơi không được, trả lời có lệ cũng chỉ để cho xong chuyện mà thôi.

Có lẽ do câu đáp hời hợt lúc trước của mình nên giờ cô đã gặp báo ứng, mãi đến trưa, rốt cuộc Trì Tái Hạ đành phải nhờ vào thiên phú chơi game hơn người của mình, mới ra khỏi cái nơi toàn là điêu dân như trấn Đình Tiên.

Bên ngoài trấn Đình Tiên, trời cao biển rộng, đại lục Phong Nguyệt giao thoa liên kết với nhau. Trên bản đồ chi chít tọa độ và địa danh, phác họa nên một thế giới giả tưởng vừa thần bí vừa xa lạ.

Dựa theo hướng dẫn, Trì Tái Hạ tiến thẳng về phía thánh địa Thiên Vu - Phong Tuyết Thiên Sơn, tiếp nhận một mớ nhiệm vụ chọn lựa đủ loại ở chỗ NPC mới.

Hình như vì đã bị điêu dân nô dịch trước đó khiến bản thân nảy sinh chút stockholm*, cô vẫn muốn thực hiện nhiệm vụ để thăng cấp tiếp.

*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc: thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.

Nhưng do đã không chợp mắt hơn hai mươi tiếng, nên cơ thể của cô không còn chịu nổi việc bản thân nỗ lực bất chợt như thế nữa.

Để không trở thành một phần của đám người chết vì tình này, Trì Tái Hạ quyết định tạm thời tắt máy, lên giường ngủ bù.

-

Sau khi tỉnh lại, sắc trời đã gần chạng vạng tối, phòng ngủ không thấy một ai.

Trì Tái Hạ ngủ dậy hơi đau đầu, cầm điện thoại lên nhìn. Nửa tiếng trước, Trì Lễ đã gửi hai tin nhắn cho cô:

[Ở chung với bạn cùng phòng thế nào?]

[Mẹ em hỏi.]

Đã đọc, lười trả lời.

Cô ngáp dài, rời giường rửa mặt, hai mắt thất thần, đang suy nghĩ đêm nay ăn món gì thì đột nhiên thấy bụng hơi hơi đau.

Cô nhíu mày, vội vàng nắm điện thoại, cong người như mèo xông vào toilet.

Chỉ một lát sau, tiếng mở cửa sột soạt từ bên ngoài truyền đến.

“Cô ấy không ở đây?”

“Hẳn đã đi ăn cơm rồi.”

Đám bạn cùng phòng về ngủ, thấy cô không có mặt thì thuận miệng thảo luận hai câu.

Trì Tái Hạ không để ý, cô vừa ngồi xổm vừa bấm điện thoại. Thấy thông báo của tin nhắn nhóm, cô tiện tay bấm mở.

Chỉ đề cập đến chuyện sắp xếp lễ khai giảng.

Cô còn chưa đọc hết việc phân công cụ thể, tin nhắn đã bị đẩy lên trên.

Một nữ sinh tên Khương Tuế Tuế trong lớp bỗng nhắn trong nhóm: [Tao hỏi bạn của Chu Tư Dương rồi, thật đó, có vẻ như Trì Tái Hạ đã bị đá rồi!]

Đối phương nhanh tay gửi ảnh chụp màn hình Chu Tư Dương nói chuyện với bạn anh ta…

Chu Tư Dương: [Thật sự đã chia tay, hết vui rồi.]

Chu Tư Dương: [Xinh đẹp thì làm được gì chứ.]

Chu Tư Dương: [Hôn thôi mà còn phải trao đổi báo cáo kiểm tra sức khỏe cơ thể, bản kết quả thì phải được làm trong nửa tháng. Loại phúc này cho mày, mày có muốn hưởng không?]

Gửi xong, tầm ba giây sau, Khương Tuế Tuế mau chóng gỡ bỏ, cứ như đã gửi sai người.

Ngay sau đó, tiếng chuông hối hả vang lên bên ngoài nhà vệ sinh…

“Nghe đây, Tuế Tuế.” Chung Tư Điềm đang thu dọn bàn, thấy điện thoại hiển thị tên Khương Tuế Tuế gọi đến, bèn thuận tay nhấn nút mở loa ngoài.

“Điềm Điềm cứu mạng! Có phải Trì Tái Hạ ở cùng phòng với mày không? Cô ấy có ở phòng ngủ không? Vừa rồi cô ấy có xem điện thoại không?” Điện thoại vừa được kết nối, Khương Tuế Tuế đã hỏi liên hồi không ngừng nghỉ.

Chung Tư Điềm vô thức ngó quanh: “Không có, sao vậy, mày tìm cô ấy có việc à?”

“Hu hu hu, mới nãy tao ở trong nhóm phòng ngủ của mình tám chuyện về cô ấy, tự dưng thông báo nhóm nhảy ra, tao không chú ý nên lỡ tay gửi sai nhóm rồi!”

“Hả?!”

Nghe được tin này, ba người trong phòng ngủ đều ngừng việc đang làm lại, rồi tức khắc mở nhóm lớp ra.

Chung Tư Điềm: “Bên tao chỉ thấy tin nhắn đã bị xóa, mày gửi gì thế?”

“Cũng không gì hết, chỉ là chuyện Trì Tái Hạ chia tay với bạn trai cô ấy thôi.” Giọng Khương Tuế Tuế uể oải, trong lòng ảo não nhưng vẫn cầu mong một tí may mắn, bèn hỏi: “Mày nói xem, có khi nào…tao gỡ nhanh quá nên cô ấy không thấy được không? Hoặc cô ấy tắt thông báo nhóm lớp, hoặc cô ấy vốn đang bận nên không thể lướt điện thoại?”

“Chuyện này…cũng có thể mà. Nếu mày không nói thì tụi tao cũng không biết đâu.” Chung Tư Điềm an ủi.

Dường như hưởng ứng lời an ủi này.

“Róc rách…”

Bên phía toilet chợt chẳng báo hiệu gì mà vang lên tiếng xả nước.

Ba người trong phòng ngủ như nín thở, cứng đờ một lát rồi đồng loạt quay đầu.

Trì Tái Hạ vừa vặn ra khỏi toilet.

Cô nặng nề đóng cửa, không nhanh không chậm đến trước mặt ba người, liếc nhìn một vòng, lại cúi đầu nhìn điện thoại đang ở trong game. Trì Tái Hạ dùng giọng điệu vừa hờ hững vừa không hề nể nang hỏi: “Cô nói thử, có khi nào tôi không phải người mù không?”

Đầu dây bên kia im lặng hai giây.

Tức thì âm thanh báo bận “tít tít” truyền đến.

Phòng ngủ rất yên tĩnh, còn yên tĩnh hơn cả lúc học môn chuyên ngành mà gọi sinh viên trả lời câu hỏi.

“Ơ…tao còn chưa ăn cơm, tao đi ăn cơm đây.”

“Tao cũng thế tao cũng đi.”

“Tao còn có thể ăn thêm phần nữa, chờ tao với!”



Trì Tái Hạ lạnh lùng nhìn đám bạn cùng phòng nói năng lộn xộn chạy vội ra khỏi phòng ngủ, cô im lặng mấy giây rồi mở điện thoại, gửi hai tin nhắn trả lời Trì Lễ:

[Rất tốt.]

[Đã hoàn thành hướng dẫn sử dụng trong phòng ngủ thanh tĩnh “Làm thế nào dùng một câu để khiến bạn cùng phòng không dám về ngủ”.]

Trì Lễ liếc thoáng qua, không để ý tới.

Trì Tái Hạ cũng không muốn anh quan tâm, trả lời xong thì khoanh tay đi qua đi lại trong phòng ngủ.

Vẻ mặt cô bình tĩnh lắm.

Chỉ có điều, một lần vòng tới vòng lui, cô phải hít sâu ba lần.

Không tức.

Không nên tức.

Tức giận sẽ mọc thêm mụn.

Không được, bây giờ cô đang cực kỳ bực bội!

Trì Tái Hạ ngó nến thơm mùi hoa cỏ trên bàn, lửa giận trong lòng càng bốc lên, thứ đồ rách nát gì đây, chuột túi châu Úc thấy còn phải mắng một tiếng xui xẻo!

Cô tức khắc ném ngọn nến xúi quẩy vào thùng rác.

Bình tĩnh nhìn lại, dường như cô nghĩ đến gì đó, rồi nhặt nó lên.

Nửa tiếng sau, anh shipper nhận được tiền công kếch xù từ việc giao đến bó hương, do khách muốn dùng để viếng mồ mả trong tiết Thanh minh không biết từ đâu ra.

Trì Tái Hạ rút ba cây ra, cắm lên trên ngọn nến.

Sau đó lại đặt giao hỏa tốc trong thành, gửi tặng phần quà lớn này sang Thể Đại* ở ngoại ô phía Tây Bình Thành ngay trong đêm.

*Thể Đại: Đại học Thể dục.

-

Sau cơn mưa, gió đêm thổi từng cơn lạnh lẽo, thoáng lộ ra dấu hiệu đầu thu.

Trì Tái Hạ tắm rửa xong, nằm trên ban công hóng mát.

Trên bãi tập, tiếng còi của các huấn luyện viên liên tục vang lên, sinh viên năm nhất đại học đang huấn luyện quân sự cũng đứng ngay ngắn trật tự.

Nhớ lại khoảng thời gian mới quen biết Chu Tư Dương, cô cũng đang học huấn luyện quân sự ở năm nhất.

Khi ấy, Tĩnh Tây và Thể Đại ở gần nhau, hai trường học dùng chung một sân huấn luyện quân sự. Dung mạo cô xinh đẹp, ngày đầu tiên danh tiếng đã bay sang Thể Đại. Lúc giải tán nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ có nam sinh đến trước gót chân cô để tạo cảm giác tồn tại, thẳng thừng hơn còn có người xin số điện thoại hay Wechat chim cánh cụt.

Chu Tư Dương nằm trong số đó.

Trần Trác ở Học viện Điện ảnh đối diện cũng thuộc số đó.

Kỳ huấn luyện quân sự kết thúc, trong một đám người theo đuổi, cô lựa chọn Trần Trác - người có tướng mạo hợp mắt cô nhất.

Yêu đương chưa được hai tháng, Trần Trác lên vai nam 5 trong một bộ phim, cảm thấy mình sắp nổi tiếng rồi. Bởi vì đám fan hâm mộ có 30 ngàn người thì hết 2 ngàn 9 là mua kia, anh ta đã cầu xin cô chia tay.

Thật buồn cười, với kỹ thuật diễn nát hiếm có của anh ta, cũng không biết anh ta lấy tự tin ở đâu ra nữa.

Ngược lại thì Chu Tư Dương giỏi đóng vai si tình. Sau khi cô chia tay Trần Trác, anh ta vượt trường học theo đuổi cô nửa năm, oanh oanh liệt liệt, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Cô vốn cho rằng anh ta sẽ lãng tử quay đầu gì đó, nhưng kết quả ấy mà, Ngọa Long Phượng Sồ* thôi.

*Ngọa Long Phượng Sồ: Ở ngữ cảnh đây, “Ngọa Long Phượng Sồ” thay thế cho “Diễn viên (ý chỉ người đó giỏi diễn trò)/Giỏi hãm hại,...”.

Nhắc tới cũng lạ, như thể cô chọc phải mấy kẻ tiểu nhân vậy. Kể từ khi lên đại học, cô cứ chọn trúng loại con trai không có học thức, chỉ phát triển bên dưới… Nghĩ đến đây, trong đầu Trì Tái Hạ chợt hiện lên bóng dáng của người nào đó.

“Hắt xì!”

Bóng dáng kia thoáng cái đã tiêu tan.

Trì Tái Hạ vuốt vuốt mũi, cảm xúc sa sút ngắn ngủi cũng không địch nổi làn gió lạnh thổi vun vút qua cổ. Cô không nhịn được, bèn ôm tay xoa xoa vài lần, rồi quay người trở về phòng.

-

Khi đám bạn cùng phòng trở về phòng ngủ lần nữa, Trì Tái Hạ đang buồn bực ngán ngẩm mở laptop, online “Phong Nguyệt”.

Nỗi xấu hổ trước đó vẫn chưa biến mất, thấy cô, đám bạn cùng phòng vô thức nhìn nhau, thậm chí còn hạ âm lượng tiếng nói chuyện xuống.

Trì Tái Hạ lười quan tâm đến họ, chỉ chuyên tâm chơi game của mình.

Chơi chưa được bao lâu, một loạt âm thanh bước chân lộn xộn và tiếng trò chuyện của nam nữ từ ngoài phòng ngủ truyền đến. Bàn tay cầm chuột của Trì Tái Hạ đành dừng lại.

?

Nam.

Đúng thế thật, đây là phòng ngủ nữ sinh mà, tại sao lại có nam? Mấy người bạn cùng phòng nghe tiếng động cũng ngơ ngác, hai bên nhìn nhau.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân dừng ngay trước cửa phòng các cô…

“Cốc cốc cốc…”

“Bạn học, câu lạc bộ và Hội sinh viên trường chiêu sinh, có tiện để tôi vào một chút không?”

Các cô mới học năm hai, chiêu sinh gì nhỉ.

Chung Tư Điềm là người đầu tiên phản ứng lại: “À, tao nhớ ra rồi, trên bảng thông báo ở sân trường có đề cập đến các câu lạc bộ ở Tĩnh Tây bên Thành Nam, bây giờ đã gộp lại thì chọn sáp nhập hoặc giải tán. Chúng ta vừa rời khỏi Thành Nam, nên cũng phải tăng thêm câu lạc bộ. Còn về phía Hội sinh viên trường…”

Cô nàng không nói tiếp, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu.

Hội sinh viên trường Bình Đại này, hoàn toàn khác hẳn mấy nhóm nhỏ “ham mê quyền chức” bị người ta chán ghét của một số trường thường. Sinh viên của khu chính còn khó vào, chứ đừng nói đến Ban Quốc tế của bọn họ.

Chiêu sinh ấy mà, làm theo quy trình thôi.

“Cốc cốc cốc…”

Bên ngoài gõ cửa tiếp.

Chung Tư Điềm đứng dậy: “Tao mở cửa đây.”

Cửa phòng ngủ mở ra, năm sáu người lần lượt bước vào. Phòng ngủ vốn cũng được xem như rộng rãi bỗng dưng bị chen chúc không chịu nổi.

Trì Tái Hạ không có tình cảm gì với mấy tổ chức trường học, cô đeo tai nghe, chẳng muốn quan tâm.

“Bạn học, nghe giọng cậu thì hình như là người Tinh Thành đúng không? Tớ cũng là người Tinh Thành, kết bạn Wechat nhé, lát nữa tớ kéo cậu vào nhóm sinh viên đến từ Tinh Thành của chúng tớ.”





“Trang này dùng để phân loại các câu lạc bộ. Năm nay có tổng cộng 178 câu lạc bộ chiêu sinh, học kỳ này có bạn mới nhập học, trường học cổ vũ sáng tạo câu lạc bộ mới. Vì thế ngày chiêu sinh chắc hẳn sẽ còn các câu lạc bộ khác đó.”



“Đúng thế, thứ Hai, ở quảng trường Minh Đức.”



Ồn ào quá!

Trì Tái Hạ chuyển tai nghe sang chế độ lọc âm thanh chống ồn, cả người toát ra vẻ “người sống chớ lại gần”. Ngay cả bóng lưng của cô cũng viết hai chữ thật to: Từ chối.

Nhưng thế giới vừa mới yên tĩnh được một giây, một bóng người đã lặng lẽ hiện lên trước mắt cô. Trì Tái Hạ liếc mắt là có thể thấy rõ ràng…

Một tờ rơi nền xanh lam phối đỏ chậm rãi đưa đến, dừng ở nơi mà tay cô có thể chạm tới.

“Bạn học, tìm hiểu một chút.”

Cách tai nghe Apple, giọng nam trầm tĩnh xa xôi.

Ngọn lửa không tên bùng cháy trong lòng Trì Tái Hạ, cô tháo tai nghe xuống, quay đầu, và vào khoảnh khắc cô đối diện với gương mặt của người phía trước, câu từ chối không nhịn được còn chưa kịp thốt lên đã dừng ngay cổ họng, cô cố gắng nuốt xuống lại.

Đối phương rất cao, làn da trắng lạnh, mặc áo len ngắn tay màu sáng, cả người mang đậm cảm giác sạch sẽ thon gầy.

Mái tóc ắt hẳn chỉ mới gội còn chưa sấy khô, sự ẩm ướt mềm mại đã tôn lên vẻ mặt yên tĩnh nhạt nhẽo kia.

…Ngoại hình của con mọt sách Bình Đại này…không tệ.

Từ trước đến nay, đối với nam sinh sở hữu vẻ ngoài không chỗ chê, cô sẽ thể hiện một xíu thái độ dễ dàng tha thứ. Đặc biệt là nam sinh trông đàng hoàng, được dạy dỗ tốt, có đầu óc thế này.

Cô nhận tờ rơi, thuận tiện ngẩng đầu quan sát thẻ công tác treo trên cổ nam sinh.

Phó Hội trưởng Hội sinh viên trường.

Hứa Định.

Hứa Định, hình như cô đã thấy cái tên này ở đâu rồi.

Nhưng rất phổ thông, thấy rồi cũng không lạ.

Nhìn nữ sinh trước mặt mất tập trung đọc tờ rơi, Hứa Định khẽ dời tầm nhìn, ánh mắt anh âm thầm đảo qua giá sách và ga giường, cuối cùng dừng vài giây trước màn hình laptop.

Từ ban công lộ thiên ngoài phòng có gió phả vào, chiếc áo khoác trên người nữ sinh bị thổi rơi một nửa, hương hoa hồng rất nhạt cũng theo đó mà lướt qua chóp mũi.

Lúc Trì Tái Hạ ngẩng đầu, nam sinh đã quay người.

Nửa câu giới thiệu cũng không có, Hội sinh viên trường đúng là kiêu ngạo, chỉ làm theo quy trình thôi. Cô dõi theo bóng lưng nam sinh, không thú vị nghĩ nghĩ.

Thành viên câu lạc bộ đến sau cũng rất nhiệt tình, đáng tiếc chưa đủ đẹp trai để thu hút cô. Trì Tái Hạ không hứng thú lắm, nhận tờ rơi xong thì lập tức qua loa đối phó, không hề kiên nhẫn.

Sau khi nhóm người rời đi, phòng ngủ không kìm được, bắt đầu bàn tán.

Trì Tái Hạ không tham gia, có chức năng chống ồn của Apple nên cô cũng không nghe rõ, nhưng không nghe, cô vẫn có thể đoán được: Chắc chắn chủ đề xoay quanh vị Hội phó Hứa kia rồi.

Cùng lúc đó, nhóm người bước xuống lầu cũng đang bàn tán:

“Ban Quốc tế cũng nhiều người đẹp thật, tụi mày có chú ý đến phòng 302 vừa rồi không?”

“Người mà dùng laptop kia đúng không? Hiển nhiên, vẻ ngoài y như minh tinh vậy.”

“Không phải mày kết bạn Wechat với bạn cùng phòng của cô ấy rồi à? Lát nữa hỏi thăm một chút.”



Hứa Định đi giữa mọi người, theo lệ lật ghi chép từng lầu, dường như chẳng hứng thú gì với chuyện bọn họ đang nói.

Tới dưới lầu, Hứa Định dừng bước.

“Hôm nay vất vả rồi, mọi người về nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon.”

Giọng anh không cao không thấp, nghe không ra chút cảm xúc nào. Dứt lời, anh gật gật đầu, giữ vững nét bình thản xa cách.

Mấy người câu lạc bộ khách sáo vài câu, sau đó giải tán.

Một nữ sinh trong Hội sinh viên hồi hộp, hai tay đan chặt vào nhau ở sau lưng, cứ lề mề mãi, đợi người khác đi hết rồi mới cẩn thận từng li từng tí tiến lên mở miệng: “Hội trưởng, sao hôm nay anh lại…tham gia đi tuyên truyền thế? Nếu theo sắp xếp trước đó thì ký túc xá của Ban Quốc tế hình như chỉ cần mình em thôi.”

Chưa đợi anh trả lời, nữ sinh đã vén tóc, giọng nói trong trẻo giới thiệu: “Em tên Tống Ninh, lúc trước ở bên Hội sinh viên Viện Văn học, học kỳ này mới vào Hội sinh viên, không biết Hội trưởng anh…có ấn tượng không? Cấp 3 em cũng học Nhất Trung, lớp Văn 7.”

“Nhất Trung?”

“Vâng, hội chúng ta có tầm sáu bảy người học Nhất Trung. Ban Quốc tế thì… càng nhiều hơn, thật ra nữ sinh mà vừa rồi bọn họ bàn tán cũng thế.”

Hứa Định ngẩng đầu.

Anh sở hữu đôi mắt một mí, mỏng nhẹ, nhưng tựa như trong con ngươi kia đã tráng qua một lớp thủy tinh che kín, trông thật xanh đen và sáng long lanh. Lúc nhìn người khác, ánh mắt anh sẽ lộ ra vẻ nghiêm trang và yên tĩnh.

Thấy anh nghiêm túc nghe, Tống Ninh nghĩ rằng anh thấy hứng thú, chủ động nói tiếp: “Thật ra em vẫn luôn giữ liên lạc với vài người trong đó, nếu Hội trưởng rảnh rỗi, em có thể tổ chức một buổi để mọi người gặp nhau.”

“Đúng rồi Hội trưởng, anh có đói bụng không? Phía trước có mấy tiệm ăn mới mở, nể mặt là bạn học…em có thể mời anh ăn khuya không? Em vừa mới vào trường, không rõ nhiều thứ lắm ạ, muốn xin Hội trưởng anh chỉ dạy một chút.”

Câu này vừa có chừng mực vừa khéo léo.

Tống Ninh đoán chừng, có vài phần tin tưởng với lời mời của mình.

Mấy giây sau.

Anh cúi đầu.

“Không cần, cảm ơn.”

“Tôi ở trường chỉ trên danh nghĩa thôi, có vấn đề gì có thể hỏi Trưởng câu lạc bộ của cô.”

“Sắp cấm cửa rồi, chú ý an toàn.”

Anh đáp mà không hề suy nghĩ, cũng không thấy vẻ khó xử nào, giọng điệu bình thường như thể đã ứng phó với vô số lời mời như thế.

Tống Ninh run lên, há miệng còn muốn nói tiếp gì đó.

Nam sinh đã gật gật đầu, quay người rời đi.

Đằng sau anh là tòa ký túc xá của Ban Quốc tế, nơi đây không có ánh sáng, bóng lưng anh thẳng tắp, nhưng cũng trông thật gầy gò và trầm lắng.