Bên ngoài đánh nhau quyết liệt thế nào cũng không liên quan tới Lục Ngôn.
Anh ngủ rồi.

Nếu hệ thống ở đây thì khả năng sẽ nói: Công chúa không tim không phổi là vậy, chỗ nào cũng ngủ được.
Chẳng qua Lục Ngôn không ngủ thật.

Linh hồn anh bị kéo vào một không gian khác.
Biển sâu tối đen như mực, đủ để mài mòn toàn bộ ánh sáng.
Lục Ngôn cảm giác mình đang chìm xuống.

Nước biển ấm áp bao vây cơ thể anh, như quay về tử cung của mẹ.
Anh muốn điều khiển cơ thể mình, vậy mà đến ngón tay cũng chẳng thể nhúc nhích.
Trong giây lát, Lục Ngôn còn nghi ngờ liệu có phải bản thân chết rồi hay không.
Sau suốt quãng rơi dài dằng dặc, cuối cùng anh cũng đáp đất.

Bốn phía là sương mù đen nghìn nghịt, nguồn sáng duy nhất phát ra trên người anh.
Cơ thể anh chỉ toàn một màu đen… nhưng lại đang sáng lên.
Lục Ngôn đứng dậy, bị lạnh đến run rẩy.

Anh sờ vào vũ khí mang theo bên mình, lúc này mới cảm thấy bình tĩnh lại.
Cung Cốt Rồng và Lửa Địa Ngục đều còn tại đây.
Hai vũ khí tỏa nhiệt độ nóng rực như chiếc túi chườm ấm áp.
Lục Ngôn thử gọi: “Hệ thống.”
Dĩ nhiên hệ thống không thể trả lời anh, bởi nơi này vẫn thuộc R’lyeh.
Thiên phú của Lục Ngôn biến mất.
Không chỉ Biết Tuốt, tất cả đều như về lại trạng thái ban đầu.
Anh biến hẳn thành người thường.

Không dị hình, không bệnh biến, không thiên phú.
Song không biết tại sao, anh vẫn thở được trong nước.
Lục Ngôn cúi đầu, nhìn thấy một con đường lát đá dưới chân.
Nơi này bị sương đen bủa vây, tầm nhìn rất thấp, dĩ nhiên cũng không thấy rõ có gì ở con đường phía trước.
Lục Ngôn đứng lặng tại chỗ, cuối cùng xác định chờ đợi ở đây vô ích, sẽ không có ai khác xuất hiện, chỉ mình anh mới tự cứu được mình.
Vì vậy, Lục Ngôn bắt đầu đi về phía trước.
Thế nhưng anh lại nghe ra hai tiếng bước chân.
Dẫu cho hai tiếng bước chân này cực kỳ trùng khớp, anh vẫn lập tức quay đầu lại.
Phía sau không một bóng người.

Lục Ngôn chỉ thấy duy độc một màu đen.
Có một thiên phú xếp trong top 100 là một loại thiên phú vô cùng hiếm gặp, phạm vi áp dụng cũng rất hẹp – Nỗi Sợ Biển Sâu.
Lục Ngôn không xác định được liệu có phải bản thân gặp thiên phú này hay không, nhưng trái tim anh quả thực đã bắt đầu kinh hoàng mất kiểm soát.

Cảm giác sợ hãi này rất quen thuộc, hệt như khi anh đối diện với em trai.
Lục Ngôn mím môi: “Ra đây đi.”
Sương đen chỉ lặng thinh không phản ứng.
Lục Ngôn tiến về phía trước, thấy mình như đang leo núi.
Tiếng bước chân đằng sau như bóng với hình.

Dường như nó biết Lục Ngôn đã phát hiện nên bất chấp tất cả, không thèm kiêng dè gì nữa.
Con đường dưới chân Lục Ngôn càng ngày càng hẹp, độ dốc cũng càng ngày càng tăng.

Dần dần, đường bằng biến thành từng cột trụ, xoắn ốc thẳng hướng lên trên.
Sương đen phía sau đuổi theo anh.

Lục Ngôn không dám dừng lại, tránh bị sương mù nuốt gọn.


Anh bất giác cảm thấy mọi thứ đều hơi quen.

Lần trước hình như anh cũng từng đi qua con đường tương tự trong mơ.
Rốt cuộc cũng đến điểm cuối của con đường này.

Trước mặt là vực sâu vạn trượng.
Tiếng gào thét kỳ dị vang lên bên tai Lục Ngôn.
Anh không quay đầu lại.
Cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt truyền tới từ đằng sau, một đôi tay lạnh như băng vòng qua eo Lục Ngôn.
Em trai dựa đầu lên lưng anh, trong giọng nói thấp thoáng ý cười: “Anh tới thăm em.”
Đó chắc chắn không phải đầu của một người bình thường.

Đầu người thường sẽ không mềm dẻo trơn trượt như không xương đến thế.
Lục Ngôn nhận ra tay mình đang run lên nhè nhẹ.
Anh siết chặt con dao trong tay áo, nhìn thẳng về phía trước: “Ngươi là ai?”
Đây là vấn đề anh đã bắt đầu tìm tòi nghiên cứu từ thuở thơ ấu.

Tiếc thay mãi đến ngày hôm nay vẫn chưa có đáp án.
Lục Ngôn gọi hắn là “em trai”, nhưng anh biết rõ… mình không có em trai.
Em trai cười thành tiếng: “Em là ai không quan trọng anh à.

Em đã nhắc anh đừng tới rồi.

Thực ra sự thật chẳng quan trọng đâu.”
Hắn nói khẽ: “… Nhưng nếu anh đã tới thì cùng em đi xem… sự thật của thế giới… là được.”
Hắn ôm lấy Lục Ngôn, nhảy từ trên cột đá xuống.
Trời đất trước mắt Lục Ngôn quay cuồng, như vừa trải qua thời gian nhảy lầu dài đằng đẵng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng chân anh cũng tiếp đất.
Cảm giác không trọng lực khiến toàn thân Lục Ngôn ngứa ran.

Kề sát em trai càng khiến anh váng đầu buồn nôn.
“Cơ thể con người đúng là vẫn quá yếu ớt.”
Một tiếng thở dài vang lên trước mặt anh.
Lục Ngôn do dự một lát mới ngẩng lên, lần đầu thấy rõ gương mặt em trai.
Đối phương trông không khác gì anh.

Lục Ngôn nhìn hắn như đang soi gương.
Có điều nét mặt em trai dịu hiền hơn, khóe môi ngậm cười, song ý cười không đạt tới đáy mắt, khó nói rõ đây là giả vờ cười hay cười mỉa mai.
Em trai nắm tay anh, nhẹ giọng nói: “Ánh sáng.”
Thần nói: Phải có ánh sáng.
Vì vậy, ánh sáng lập tức rạng ngời nơi đáy biển, thoáng chốc sáng như ban ngày.
Lục Ngôn thấy một xác rồng khổng lồ nằm nơi đáy biển, trải dài tựa dãy núi.
Dẫu đã tử vong, thi thể này vẫn phun trào hơi rồng cực nóng, vậy nên nước biển R’lyeh mới nóng hầm hập giống dung nham phun trào đến thế.
Có lẽ rồng lớn chết lâu rồi, dấu hiệu phân hủy đã xuất hiện trên cơ thể.
Cá voi chết đi, chìm vào đáy biển được gọi là cá voi rơi.
Một xác cá voi cung cấp đủ dưỡng chất cho hệ sinh thái của một đảo nhỏ tới tận trăm năm.
Rồng đen này cũng vậy.
Vô số xúc tu đỏ thẫm quấn quanh chậm rãi cắn nuốt nó.

Cơ thể phân hủy bị xé mất ít da thịt, từng đốm máu vàng kim tràn ra.
Đồng tử Lục Ngôn co chặt.

Anh hé miệng, lại như bị bóp chặt cổ họng, gian nan thốt ra một câu: “Đây là… cái gì?”
“Thi thể của Đường Tầm An.


Nói cách khác là… thi thể sau khi Đường Tầm An biến thành vật ô nhiễm.”
Em trai đặt tay lên vai anh, thân thiết vùi đầu bên hõm vai anh: “Hiểu chưa… anh?”
“Nhân vật trong game nhập vai được thoải mái lựa chọn lưu trữ.

Lần chơi đầu tiên gọi là Round 1, reload từ file lưu gọi là Round 2.

Thế giới ở vị trí của anh hiện giờ chính là Round 2.”
Em trai nhấc tay che kín đôi mắt anh.
Sau thoáng ngắn ngủi chìm trong bóng tối, Lục Ngôn thấy được một cảnh tượng ngoài dự đoán.
Đây là góc nhìn của Thượng đế.

Anh đứng trên trời cao, nhìn thế giới tiêu điều cát vàng đầy đất trước mắt.
Hầu như không tìm ra bóng dáng người sống nào.
Đằng xa, sương mù biển ở Trường Gia đã tan biến.

Thánh Thần vẫn tồn tại, sử dụng não phụ điều khiển một con nhện rất lớn, nằm dài tuần tra lãnh địa.

Chỗ này của nó vẫn còn nhóm người tạo thịt heo cuối cùng trên thế giới.
Tại thành phố X, Lò Sát Sinh đã được vận chuyển ra thế giới bên ngoài.

Thịt heo tươi sống được treo bán đầu đường.

Đám đồ tể cảm thán heo thịt càng ngày càng ít, buôn bán khó khăn, bây giờ đành phải đổi nghề sang bán thịt vật ô nhiễm.
Khu 3 như biến thành thiên đường của vật ô nhiễm có cánh.
Đảo Phù Không đóng quân tại đây.

Ở đó có một con chim lớn với bộ lông vàng kim.

Chiếc mỏ của nó dài hệt như bác sĩ chữa trị bệnh dịch hạch.

Đôi mắt đỏ tươi.

Sáu đôi cánh mọc trên lưng nó, trên cánh khảm đầy những con mắt ghê rợn.
Một cái cây khổng lồ đứng lặng tại trung tâm thế giới.

Dây leo quấn quanh thân cây, nở đầy hoa màu trắng.

Gió thổi qua, hoa trắng phiêu đãng rơi xuống đất.

Một con chim nhỏ lửa đỏ đang ngủ trên ngọn cây.
Thỉnh thoảng có vật ô nhiễm loài chim bay ngang qua đây, chim nhỏ sẽ tỉnh giấc, phun ra một ngọn lửa sáng ngời.
Mặc dù không ai giới thiệu, Lục Ngôn vẫn nhanh chóng hiểu ra: Cây này là Nhạn Bắc, chim nhỏ là Tông Viêm.
Nhạn Bắc biến thành một cái cây, sử dụng chút sức mạnh sót lại của mình che chở những nhân loại cuối cùng.
Dưới tán cây là căn cứ người sống sót duy nhất còn trên thế giới này.
Thủ lĩnh căn cứ là Chu Khải Minh.

Phần đông người sống sót cư trú tại đây đều là thanh niên, rất khó tìm thấy người già và trẻ nhỏ.
“Chúng tôi không tìm thêm được nguồn nước sạch không bị ô nhiễm nào nữa.” Nghiên cứu viên Tiểu Bính trông hốc hác hẳn đi: “Bây giờ giá trị ô nhiễm bình quân toàn cầu đã vượt qua 200.

Người bình thường vừa rời khỏi căn cứ sẽ bắt đầu nhiễu sóng ngay… Không tìm thấy nguồn nước nào không bị ô nhiễm trong phạm vi 2000 km quanh đây.


Chúng tôi đang thử công nghệ mới… nhưng hiệu quả thực sự không khả quan… Lần trước căn cứ bị vật ô nhiễm tập kích, mất đi quá nhiều thiết bị.”
Con sông bị vật ô nhiễm chiếm giữ.

Địa bàn của con người ngày một thu hẹp.

Bọn họ đã mất đi bầu trời, đất liền và đại dương.

Chỉ còn cách náu mình trong đất kéo dài hơi tàn.
Các nhà nghiên cứu khi trước không chết cũng đã già.

Tiểu Bính là học trò không nên thân nhất của Kỷ Văn, vậy mà giờ đây lại trở thành trưởng bối đáng tin cậy sánh ngang với Kỷ Văn.
Cảm xúc tuyệt vọng lan tràn trong căn cứ.
Độ giả lập hóa của Chu Khải Minh đã vô cùng cao, toàn thân tựa u hồn, ánh mặt trời cũng không hắt ra bóng của anh nữa.

Mấy năm trước, Chu Khải Minh từng đăng nhập vào diễn đàn Thiên Khải xem lần cuối trước khi đường truyền mạng bị cắt.
Thời kỳ phát triển nhất, số người online trên diễn đàn này vượt hơn 100.000.

Vậy mà giờ đây anh online, đợi rất lâu mà số người online vẫn chỉ dừng ở 1.
Chu Khải Minh cộng dồn rất nhiều buff cho mình, nhiều nhất chính là [ Độ bệnh biến -1 ].
Nếu không nhờ những buff này, có lẽ Chu Khải Minh đã biến mất trên thế giới từ lâu.
Hôm nay, Chu Khải Minh phát hiện số lượng buff của mình đã đạt tới mức tối đa.
“Thì ra chỉ được cộng dồn 100 buff cho bản thân thôi sao…”
Lục Ngôn nghe thấy Chu Khải Minh nói: “Tối nay tôi sẽ kéo tất cả mọi người vào thế giới giả lập.

Sau này không phải chiến đấu tiếp nữa, ngủ ngon thôi.”
Lâm Tư Nam đứng bật dậy, xách cổ áo Chu Khải Minh: “Cứ từ bỏ như vậy sao? Trước đây chúng ta hy sinh nhiều đến thế…”
Anh không thể nói hết lời, bởi anh thấy được sự đau thương quen thuộc trong mắt Chu Khải Minh.
Nếu còn hy vọng, ai sẽ bằng lòng nằm mộng giấc dài trong thế giới giả lập mãi mãi không tỉnh chứ?
Lâm Tư Nam nghẹn ngào không nói nên lời.
Bất hạnh thay, con người thất bại thảm hại trong cuộc đấu tranh sinh tồn này.
Tiến vào thế giới giả lập ít ra còn được chết trong vô thức, không phải tiếp tục đối mặt với hiện thực khổ đau.
Trinh Thám run rẩy giơ tay lên: “Ông chủ ơi… Đội trưởng Đường đâu rồi? Không phải đội trường nói chúng ta chờ ngài ấy sao?”
Chu Khải Minh hút thuốc, âu phục trên người rách tung tóe: “Khi rời khỏi, độ bệnh biến của Đường Tầm An là 99,3.

Cậu đang chờ mong kỳ tích gì đây?”
Đây không phải truyện cổ tích, không thể tồn tại cái kết có hậu.
Đường Tầm An giao căn cứ cho anh, chắc hẳn định tìm một chỗ chết đi trong cô độc.
Ban đêm, ánh đèn – kết tinh của nền văn minh nhân loại sáng lên lần cuối dưới cây thế giới.

Vì không đủ lượng điện cung ứng, ánh đèn này vừa mờ nhạt vừa xa vời, tựa như thứ con người tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy – hy vọng.
Một khúc hòa ca vang lên giữa đêm khuya.
Người trên toàn thế giới đều ở tại đây, do đó tiếng ca pha tạp này khó mà tính là dễ nghe.
Ánh đèn vụt tắt vào sáng sớm, tiếng ca cũng đột nhiên ngưng bặt.

Tầm mắt Lục Ngôn tuần tra khắp tinh cầu này, tìm kiếm bóng dáng Đường Tầm An.
Đường Tầm An đang ở sa mạc.
Nếu như vảy không phủ kín nửa bên mặt thì vẻ ngoài hắn sẽ không khác mấy khi còn là người.

Chẳng qua cảm giác đem đến từ người hắn rõ ràng đã thuộc về vật ô nhiễm.
Đường Tầm An đang ăn ‘cơm’.

Đôi mắt vàng kim tĩnh lặng đến đáng sợ.

Trên mặt cát là một người máu thịt lẫn lộn.
Trái tim Lục Ngôn khẽ giật thót, khi nhìn rõ hắn đang ăn gì, anh mới cảm thấy đỡ hơn chút.
Hình người nằm trên mặt cát là Thành Chủ – vật ô nhiễm.
Đường Tầm An ăn đến mặt đầy máu.

Hắn vẫn cầm Hoàng Trần.

Bản thân đồ long giờ lại biến thành ác long.
Hắn từng muốn chết, vì vậy đã cắm sâu thanh đao vào trái tim mình.

Thế nhưng khi mở mắt ra, hắn vẫn sống… và biến thành thứ mình căm thù nhất.

Đường Tầm An sống dậy từ cõi chết.

Hắn rút Hoàng Trần ra.
Hoàng Trần gãy trong cơ thể hắn, chỉ còn một nửa.
Lục Ngôn cảm thấy mình như đang xem một bộ phim điện ảnh tua nhanh.
Trên thế giới không còn tung tích con người.

Đường Tầm An cầm theo đao gãy của hắn, loại bỏ phần đông vật ô nhiễm trên đất liền.

Toàn bộ vật ô nhiễm chết đi sẽ đều bị rồng đen này ăn sạch sẽ.
Đường Tầm An trở thành vật ô nhiễm lớn mạnh nhất trên đất liền.

Trong quá trình cắn nuốt vật ô nhiễm, hắn đạt được rất nhiều thiên phú mới.
Tử Sinh, Thế Giới, Thẩm Phán, Niết Bàn, Chia Tách,…
Cuối cùng, rồng đen chuyển ánh nhìn về phía biển sâu – nơi khởi nguồn của mọi ô nhiễm.

Nơi đó còn có kẻ thù sát hại người hắn yêu.
Hắn tiến vào đáy biển như lao tới số phận cuối cùng kia.
Khoảnh khắc thân hình to lớn của rồng đen chìm hẳn xuống biển, toàn bộ hoa trên cây thế giới ở trung tâm mặt đất đồng loạt rụng xuống, tựa một bài ca phúng điếu trong lặng thinh.
Em trai bỏ đôi tay che mắt Lục Ngôn ra.
Lục Ngôn vẫn nhìn chằm chằm phía trước.

Trước mặt anh là thi thể rồng to lớn.
Rồng đen đã chết từ lâu, vậy mà đôi mắt vàng kim vẫn mở to.

Vừa như bảo vệ, vừa như chết không nhắm mắt.
Anh nghe thấy em trai nói: “Anh hiểu chưa? Anh trai thân yêu.”
“Người quay ngược thời gian là Đường Tầm An trước kia.

Thế nên Đường Tầm An hiện tại chỉ có tương lai, không thể nào trở về quá khứ.

Thế giới này cũng không khởi động lại được lần thứ hai nữa.”
“Hắn thành công, cũng thất bại.

Thời gian quả thực đã quay về ngày bắt đầu kia, tuy nhiên em vẫn không biến mất.

Dẫu khởi động lại thế giới cũng không cách nào hủy diệt sự tồn tại của Thần.”
“Người sợ nước như vậy… lại nằm xuống vĩnh viễn nơi biển sâu.” Nụ cười lạnh như băng lần nữa xuất hiện trên mặt em trai: “Thật sự rất thú vị.”
Đầu Lục Ngôn đau điếng.
Anh như một chiếc máy tính cũ bị cài đặt chương trình mới dẫn tới máy chủ quá tải, bắt đầu nóng lên không ngừng.
Thế nhưng anh vẫn giữ sự bình tĩnh, hỏi: “Ngươi là ta sao? Một ta đã thành vật ô nhiễm trong thế giới ban đầu?”
“Nói như vậy thì qua loa đại khái quá.

Thay vì hỏi em là ai, chẳng bằng hỏi anh là ai đi.” Em trai mỉm cười nhìn vào đôi mắt màu bạc của Lục Ngôn: “Theo cách nói của hệ thống, em chỉ là một con cá hư cắn trả chủ nhân.

Nếu anh bằng lòng thì hãy lấy cho em một cái tên nhé.”
Hắn nắm tay Lục Ngôn, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay anh: “Không phải nghi ngờ, em tồn tại trên thế giới này là vì anh.”
Nơi Lục Ngôn bị em trai đụng vào truyền tới hơi lạnh thấu xương.
Trong phút chốc, anh nhớ tới rất nhiều điều hệ thống từng nói.
【 Mặc dù trông có vẻ rất yếu, nhưng nó thật sự là con có hạn mức cao nhất kia.


【 Ý thức tự chủ của nó hơi mạnh.

Có lẽ chúng ta nên diệt trừ nó đi.


【 Nó cũng không phải cá ngoan gì đâu.

Cá hư đốn, sẽ cắn trả chủ nhân.