Lục Ngôn rút ngón tay mình ra từ trong tay đối phương.
Anh lùi về sau một bước, bất giác nhìn về phía lòng bàn tay mình.
Cá vua đã mất sạch ý thức từ lâu nhưng lúc còn ở đây, nó luôn ngoan ngoãn lanh lợi.
Nếu em trai không chính miệng thừa nhận thì Lục Ngôn rất khó tin nổi nó sẽ cắn nuốt cả chủ của mình tại bước tiến hóa cuối cùng.
Có điều liên tưởng đến nhiều lần cảnh báo của hệ thống thì cũng không khó hiểu lắm.
Vẻ mặt anh dần trở nên tĩnh lặng: “Ngươi gọi ta vào đây để làm gì?”
Em trai hơi nghiêng đầu, màu đỏ trong mắt đặc quánh không tan được: “Không phải em gọi anh mà là Thẩm Khinh Dương, anh trai à.

Chỉ thiếu một bộ phẫn nữa thôi là anh sẽ quay về được địa vị thực sự của mình rồi.”
“Xem ra đã đến lúc nói cho anh sự thật.”
Hắn búng tay.
Toàn bộ R’lyeh như bị tua ngược lại, thời không di động một cách kỳ dị.
Xác rồng khổng lồ trước mặt chuyển dần từ hư hại thành hoàn hảo.

Mãi tới khi chạm tới giao điểm nào đó, nó chợt biến mất.
Tiếng tàu biển vang lên từ đằng xa, dường như đang tới bến tàu.
Người trước mặt vươn tay với Lục Ngôn, nói bằng giọng dịu dàng: “Nắm tay em đi anh.”
Lục Ngôn thoáng do dự, sau đó vẫn cầm lấy tay em trai.
“Nơi này là khởi nguồn của tất cả vào 28 năm trước.”
Nước biển dập dềnh đưa cả hai tới lối vào thành phố.
Lục Ngôn thấy một con tàu săn cá voi.

Đây chính là tàu “Noah” do thuyền trưởng bạch tuộc chèo lái.
Hiện giờ con tàu này đang đậu cạnh R’lyeh.
“Tới rồi! Tới rồi!” Đầu thuyền, Lục Thành trẻ măng tỏ ra kích động: “Biết Trước của tôi đúng rồi! Chính là nơi này, là nơi này đấy!”
La Nghị vẫn chưa biến thành bạch tuộc lấy camera không thấm nước ra, nói: “Vất vả lắm mới tới được R’lyeh, mọi người qua đây cùng nhau chụp một tấm nào.

Ông chủ ơi!”
Thương gia nâng bụng bia hớn ha hớn hở đi ra từ khoang tàu: “Hơn chục tỷ*(tiền Trung) tập đoàn vận tải biển Viễn Dương đầu tư cuối cùng cũng đem lại hiệu quả rồi!”
Ông ta chính là Andrew – chủ trang viên Croman, đồng thời là chủ cũ của La Nghị.
Vì phải chụp ảnh nên hơn trăm người cùng bước ra khỏi khoang tàu, xếp thành mấy hàng, ai nấy đều nở nụ cười xán lạn.
La Nghị đang chuẩn bị ấn chụp thì phát hiện thiếu một người trong ống kính.
Hắn ta nhìn về phía người trùm đồ đen kín mít gần đó.
La Nghị hỏi: “Hội trưởng ơi, chị không tới đây sao?”
Một giọng nữ vang lên: “Tôi không thích lộ thông tin.”
Nàng ta chính là hội trưởng Hội Biển Sâu – một người phụ nữ không biết đã bao nhiêu tuổi.
Giọng nói này vô cùng quen thuộc với Lục Ngôn.

Đó là mẹ anh – Giang Nguyệt.
Trong ký ức của Lục Ngôn.

Mẹ là một người phụ nữ có vóc người nhỏ xinh, tính tình dịu dàng và luôn luôn nhẫn nhịn.

Về sau, bà không chịu đựng nổi Lục Thành bạo lực gia đình nữa nên đã tự sát.
Nhưng vào lúc này, thái độ của mọi người đối với bà lại tôn kính lạ thường, thậm chí lẫn cả chút sợ sệt.
“Khó hiểu lắm đúng không?” Giọng em trai vang lên từ phía sau: “Rất dễ hiểu thôi.

Anh biết ‘Thuyết hang động’* của Plato chứ? Thế giới là một chiếc lồng giam rộng lớn, mọi thứ anh biết về thực tế đều đến từ cái bóng lửa hắt lên tường.

Những gì anh chứng kiến chẳng qua chỉ là những gì bọn họ muốn anh thấy mà thôi.”
Thuyết hang động Plato
*Tương tự như ‘Môi trường bắt chước’ (1), tức là những gì bạn nhận thức được là do thế giới bên ngoài bày ra cho.
(1) “Môi trường bắt chước” hay “môi trường nghịch lý” (pseudo-environment) là môi trường thông tin được hình thành từ hoạt động truyền thông đại chúng.

Đó không phải sự tái hiện môi trường khách quan mà là việc truyền thông đại chúng thông qua chọn lọc, xử lý và đưa tin tức, tái cấu trúc thêm môi trường để về sau giới thiệu tới mọi người.

Quan điểm này được đưa ra lần đầu tiên trong cuốn sách “Public Opinion”*(dư luận) của chính trị gia Walter Lippmann người Mỹ.
=> Chi tiết về thuyết hang động của Plato:
La Nghị ấn chụp bức ảnh tập thể các tín đồ Hội Biển Sâu.
Đây là nguồn gốc của tấm ảnh Lục Ngôn tìm thấy phía sau tranh sơn dầu trong trang viên Croman.
Thành phố trước mắt được xây dựng trang nghiêm và thu hút.

Lục Thành liếm môi: “Chúng ta vào thôi.”
Một dãy hơn trăm người cầm vũ khí đủ loại kiểu dáng trong tay, cẩn trọng bước vào thành trấn.

Bọn họ không dám nói lời nào, trừng to đôi mắt như bị chấn động bởi kiệt tác khổng lồ đến đáng sợ phía trước.
Thành phố này không có công trình kiến trúc nào khác ngoài những cột đá cao vời vợi.

Trên cột đá chạm khắc những phù điêu vô cùng tinh xảo, tạo cảm giác đẹp đến kỳ dị mà không diễn tả nổi thành lời.

Cột đá nối tiếp nhau san sát, tựa một thành phố được xây dựng từ biết bao mệnh đề mâu thuẫn.
Hiện tại, những cột đá này đang nối với một dây rốn màu trắng.
Những dây rốn này hướng về khu vực trung tâm thành phố.
Thái độ Lục Thành trở nên cuồng nhiệt lạ thường.

Gã dang hai cánh tay, thoải mái hít thở gió biển, kích động đến run run: “Đây là R’lyeh… nơi thai nghén ra Thần! Chúng ta tranh thủ vào trước khi Thần giáng xuống thì sẽ có khả năng đạt được phôi thai của Thần như trong giấc mơ…”

Nếu không bị sức người can thiệp thì sau khi chín, những phôi thai này sẽ trôi theo biển tới khắp mọi nơi trên thế giới, trưởng thành thành vật ô nhiễm lớn mạnh.
Đáy mắt Lục Thành sáng rỡ: “Thần tồn tại thật! Hợp những phôi thai lại sẽ thành Thần hoàn chỉnh!”
Thương gia khẽ híp mắt, ngắm nghía quả cầu kim loại trên tay: “Tôi muốn một phôi thai.

Jennifer và tôi mong ngóng một đứa con lắm rồi.”
Đằng sau ông ta lục tục vang lên tiếng người nói: “Tôi cũng muốn một cái.”
“Tôi cũng muốn.

Chúng tôi trả giá đắt như vậy mới tới được đây, không thể tay trắng ra về được.”
Các quản lý cấp cao của Hội Biển Sâu đồng loạt thể hiện ra mặt tham lam máu lạnh của mình.
Bọn họ tiêu tốn vô số thời gian và tiền tài tìm R’lyeh không phải để làm từ thiện.
Lục Thành ngạc nhiên.

Gã không hiểu sao con người lại cuồng vọng đến mức nghĩ mình có thể nắm giữ Thần linh trong tay, không khỏi giận tái mặt: “Nơi này là thành phố của Thần, các người như vậy cẩn thận khẩu nghiệp đấy!”
Lúc này, hội trưởng ho khẽ một tiếng: “Dẫn đường đi Lục Thành.

Chúng ta thờ phụng Thần xưa, tin rằng Thần chính là khởi đầu của hết thảy, là sức mạnh suối nguồn.

Để Thần giáng xuống thế gian lần nữa mới là mục đích lớn nhất của chúng ta.”
Khi ấy Lục Thành vẫn còn trẻ, cuối cùng cảm xúc cũng được xoa dịu.
Gã giơ cao đèn pin, yên lặng đi thẳng về phía trước.
Khi tiến sâu vào, trên mặt các tín đồ xuất hiện chút triệu chứng nhiễu sóng.
Gương mặt họ dần biến chuyển theo hướng cá người.

Tuy nhiên không ai nhận ra sự khác thường này mà cứ thế bình tĩnh đi tiếp.

Hoặc nói là dù có người phát hiện thì họ cũng sẽ không nhắc nhở.
Đám tín đồ bình thường này vốn chính là vật tế Hội Biển Sâu hiến dâng cho Thần linh.
Không biết đã đi bao lâu.

Cuối cùng Lục Thành cũng dừng bước.
Gã ngẩng đầu nhìn bướu thịt khổng lồ lơ lửng giữa không trung.
Lớp ngoài quả cầu thịt này màu đỏ tươi, nhỏ ra máu loãng tản có mùi tanh kỳ lạ.

Mặt ngoài như có vật sống, nổi lên từng đám bong bóng nước.


Thỉnh thoảng lại có trứng cá phá bong bóng nước mà ra.

Có điều những trứng cá này không nở tại đây, chúng sẽ được dòng nước đưa tới khắp các nơi trên thế giới.
Những cá trứng này không có sự sống bên trong.

Khi phá vỏ ra sẽ thành từng cụm sương mù màu đen.
Chúng nó chính là nguồn ô nhiễm ban đầu ở thế giới này.
Từ hơn một trăm năm trước, đại dương đã bắt đầu lặng lẽ nhiễu sóng.
Vô số dây rốn vận chuyển dinh dưỡng tới bướu thịt.

Bướu thịt hô hấp như có sinh mệnh.
Tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy tiếng hít thở nặng nề như thú dữ say ngủ kia.
Giang Nguyệt hỏi khẽ: “Bây giờ phải làm gì đây?”
Lục Thành mờ mịt: “Tôi không biến.

Tôi chỉ thấy cảnh này trong mơ thôi.”
Một lính đánh thuê nước ngoài mở lời “Không phải nói phôi thai ở trong sao? Cứ lấy quả cầu thịt này xuống đi.

Chẳng lẽ nó ăn thịt người được ư?”
“Đừng hấp tấp vậy.”
“Thế còn cách nào khác nữa? Không lẽ cứ chờ ở đây mãi?”
Mấy tập đoàn bất đồng lợi ích tranh cãi ầm ĩ rối tung lên.

Bọn họ như ăn mày thấy núi vàng mà không có cuốc, vừa nóng nảy không yên vừa bứt rứt lưỡng lự.
Lúc ở trên đất liền, họ vốn không hề chỉ nhìn tới cái lợi trước mắt như thế này.

Tuy nhiên khi tới gần nguồn ô nhiễm, nhóm người này đã bị phóng đại vô hạn phần tính cách xấu xa của mình.
Giữa cuộc tranh chấp, có người sơ ý nổ súng, viên đạn bắn trúng vào phù điêu trên cột đá.
Ngay giây phút đó, tất cả mọi người như bị ấn nút tạm dừng, khựng lại.
Mặt đất phủ kín rêu xanh lúc này hơi rung lên.
Tòa thành ngủ say này như tỉnh lại trong chớp mắt.
Dụng cụ trong tay Giang Nguyệt chợt phát ra tiếng cảnh báo.

Nàng ta hơi biến sắc: “Lùi lại!”
Song, lời này đã tới chậm một chút.
Những dây rốn màu trắng đó như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, lập tức túm lấy đám người trên mặt đất.

Người bình thường chẳng có chút sức phản kháng nào trước dây rốn này, loáng cái đã bị bóp thành một cục thịt vụn cung cấp dinh dưỡng bị bướu thịt hấp thụ vào trong.
Đồng thời, một lượng lớn nước biển phun ra từ rêu xanh trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã ngập qua bắp chân.
Đám người bị dòng nước tách ra.

Giang Nguyệt chộp cổ tay Lục Thành: “Đi lấy phôi thai với tôi!”
Nói xong, Giang Nguyệt bung mở đôi cánh chim sau lưng, bay lên giữa không trung.

Khung cảnh trở nên rối tung rối mù.

Không ít tín đồ nhiễu sóng thẳng thành vật ô nhiễm vì giá trị ô nhiễm đột ngột tăng cao.
Đám người này vốn cho rằng mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng lắm rồi, nhưng khi đối đầu với sức mạnh tuyệt đối, họ mới hiểu được rốt cuộc mình nhỏ bé và yếu ớt đến nhường nào.
Giang Nguyệt đưa Lục Thành bay lên trên bướu thịt.

Bướu thịt này trông như một trái tim đập liên hồi.
Ánh mắt Giang Nguyệt lạnh lẽo, nàng ta rút dao bên hông ra, đâm mạnh vào trong quả cầu thịt.
Sắc mặt nàng ta chuyển thành trắng bệch, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh đẫm đìa như gặp phải nỗi sợ to lớn nào đó.
Tuy nhiên nàng ta vẫn rất vững tay.
Quả cầu thịt này bị cắt thành một khe rãnh lớn ở giữa.

Lục Thành nghiến răng nói: “Tôi chui vào tìm!”
Giang Nguyệt quay đầu lại hét to: “Có thiên phú thì đừng giấu giếm nữa! Các cậu muốn chết ở đây sao?!”
La Nghị cười ha ha hai tiếng, cơ thể nhiễu sóng thành xúc tu bạch tuộc quấn lấy dây rốn.

Các Thiên Khải Giả còn lại cũng lần lượt rút vũ khí ra.
Nước biển dâng lên không ngừng, ngữ điệu Giang Nguyệt ngày càng nóng nảy hơn: “Lục Thành! Cậu ổn chứ?! Sắp không kịp nữa rồi!”
Tiếng Lục Thành vang lên ở quả cầu thịt: “Tôi không tìm thấy phôi thai, tôi…”
Cả người gã đầy máu, chui từ trong ra, vẻ mặt khiếp đảm: “Tôi chỉ tìm thấy thứ này.”
Gã giơ một thai nhi đỏ hỏn lên.
Không nhìn rõ mặt mũi của thai nhi này, thậm chí đến đôi mắt cũng chưa mọc ra, nhìn như thai nhi bị sinh non.
Thai ở tầm tháng thứ sáu, chỗ xương cụt còn gắn với một chiếc đuôi nhỏ.
Quan trọng nhất chính là thai nhi này không thở, tựa thai chết lưu trong bụng mẹ.
Có thể thấy nội tạng và xương cốt chưa phát triển hoàn thiện của thai nhi qua lớp màng mỏng và làn da trong mờ.
Ngoài ra trong dạ dày đứa trẻ còn có bảy viên tròn như trứng cá.
Lục Ngôn vô thức dời tay xuống bụng mình, tới vị trí gần dạ dày.

Nơi đó có một vết sẹo như bị mổ bụng.
Từ nhỏ anh đã bị ngược đãi.

Lục Thành khâu khâu vá vá cơ thể anh liên tục, vì vậy Lục Ngôn đã sớm quen với những vết thương chằng chịt trên người.
Đến khi đạt được thiên phú Tái Sinh, rất nhiều vết thương ở cơ thể anh đều đã không chữa mà tự khỏi.

Chỉ duy nhất vết rách mờ trên rốn vẫn còn.
Em trai đặt tay lên vai Lục Ngôn, môi áp sát bên tai anh, khe khẽ thì thào: “Đây là sự thật anh muốn.

Bọn em bị lấy ra từ dạ dày anh, trưởng thành tại các cơ thể khác nhau.

Và anh… chính là suối nguồn của tất cả.”
“Anh hài lòng với sự thật này chứ?”
“Anh trai.”