“Nhưng ta chỉ muốn ngươi bảo vệ ta, không muốn người khác…” Ở thế giới này, người Vân Hề quen thuộc nhất chính là hắn. Cho nên, nàng chỉ muốn ở bên cạnh hắn.
Sợ hắn cự tuyệt, lại vội vàng giải thích: “Ta chỉ ngồi ở một góc, sẽ không quấy rầy đến ngươi.”
Lý trí nói cho Đế Vô Thích, có thể là nàng ta cố ý giả vờ yếu ớt chơi thủ đoạn với hắn, nhưng lúc này không biết là chứng bệnh đau đầu phát tác hay vẫn là nguyên nhân khác, lại để mặc nàng ta đi theo mông sau mình trở về chủ điện.
Vừa mới này, Vân Hề là thật sự sợ hãi, nhưng nàng không có chỗ nào an toàn để đi đành đi theo nam thần vậy. Công nhận là năng lực tiếp thu của nàng thật sự rất tuyệt. Sau khi bình tĩnh lại, đã không còn sợ như trước, hơn nữa với tác dụng của hương an thần, bắt đầu mệt rã rời ngủ gà ngủ gật.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy tâm trạng của Đế Vô Thích không được tốt, cũng không dám tiếp tục chìa mặt về phía trước, tự tìm một chỗ ngồi cuộn người.
Chứng bệnh đau đầu của Đế Vô Thích phát tác, cho nên không rảnh quản nàng, cắn răng chịu đựng cơn đau qua đi, mới phát hiện tiểu cô nương kia đang cuộn tròn người nằm ngủ trên long ỷ của hắn.

Hình như lúc đi theo hắn vào đã quên mang giày, chân nhỏ trắng nõn đạp lên ghế trên, trời sinh chân ngọc, ngón chân múp míp, cổ chân mảnh khảnh còn cột một sợi dây tơ hồng, giữa sợi dây còn có đính một viên ngọc màu trắng sáng bóng, vô cùng gây chú ý.
Như thế nào có người có đôi chân tinh xảo như tượng ngọc như vậy.
Phía trước, hắn từng hoài nghi thân phận của nàng cùng với mục đích vào cung, làm người một lần nữa tra lại thân phận của nàng, sạch sẽ không thể tưởng tượng.
Trừ bỏ lớn lên quá đẹp, tiểu cô nương này cũng không có chỗ nào độc đáo hơn người.
Lúc này cuộn người ở long ỷ, cả người có vẻ vừa ngoan vừa mềm, càng giống một con mèo con mềm ấm vô hại.
May là hắn không để bụng cái gì quy củ, nếu là đổi thành Hoàng đế Thánh Khải hay là Hoàng đế Đại Ký, dám bò long ỷ… Hẳn là đã lôi mèo con ra ngoài chém đầu.
Thôi, chắc là hôm nay nàng bị dọa đến không nhẹ, dọa choáng váng, mới có thể làm việc ngốc nghếch.
Vân Hề nào biết cái ghế to đùng nằm giữa đại điện này không phải người nào cũng có thể tùy tiện ngồi, bởi vì chân quá ngắn, với không tới đất, ngủ không thoải mái, nên trực tiếp bò lên nằm trọn trên long ỷ.
Tỉnh dậy thì chính mình ngoan ngoãn đi trở về.
Không bao lâu, ban thưởng đã đưa tới.
Hôm nay ban thưởng giống như nhiều hơn trước, vài hộp nhỏ đều cất chứa tràn đầy, bên trong toàn là trang sức làm bằng ngọc, rực rỡ muôn màu.

Vân Hề mở rương ra, có loại cảm giác trúng vé số.
Nhiều ngày bận lựa lựa chọn chọn, cuối cùng ở trong một đống ngọc tinh xảo phát hiện một viên ngọc châu, nàng nhìn không chớp mắt. Có một đoạn trong sách miêu tả về Ngọc Long Tuyền nàng nhớ rất rõ ràng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngọc châu cũng không lớn, đại khái lớn nhỏ bằng ngón cái, màu sắc cũng bình thường, màu ngọc xanh trắng, so sánh với cùng những viên Dạ Minh Châu lớn nhỏ bằng nắm tay, ngọc châu trắng to bằng chậu rửa mặt, thì thật sự là vô cùng xinh đẹp.
Cầm ngọc châu hướng về phía ánh mặt trời, có thể thấy bên trong có ẩn ẩn vằn nước, chỗ đặc biệt nhất chính là vằn nước này… Như là vật sống.
Bởi vì Ngọc Long Tuyền ẩn dấu một nguồn suối, nguồn suối đó thông với cửa vào Long Cung dưới đáy biển.
Đương nhiên là mấy thứ này đều là nhờ vào vầng sáng của nữ chủ “Trong lúc vô tình” phát hiện.
Trong sách còn nói, sau khi nữ chủ “Trong lúc vô tình” phát hiện chỗ đặc biệt của hạt châu này, thì “Trong lúc vô tình” mang nó theo ở bên người. Sau đó lại một lần “Trong lúc vô tình” phun máu tùm lum toé lên hạt châu, đánh thức thiếu niên Long tộc đang bị giam cầm bên trong.

Đây là vô tình sao?!!
Chó má nó, rõ ràng là vầng sáng của nữ chủ chiếu rọi!!!
Vân Hề không có vầng sáng máu chó như vậy để chiếu rọi, chỉ có thể lấy kim đâm ngón tay, nặn ra một giọt máu, chấm vào viên ngọc châu kia.
Mắt thấy máu thấm sâu vào trong viên ngọc châu, dần dần biến mất không thấy, kế tiếp chính là thời khắc kích động trái tim con người.
Nhưng đợi nửa ngày lại không thấy viên hạt châu kia có bất kỳ động tĩnh gì, đừng nói nhảy nhót ra một người sống lớn chà bá ra tới… Má nó, hạt châu chuyển động cũng không chuyển động một chút.
Hết chương 13