Lời nói của Diệp Khiêm kỳ thật có đạo lý rất đơn giản, công phu cũng không nhất định phải chú trọng vào phong cách quý phái, mà tối trọng yếu nhất vẫn là phải xem năng lực thực chiến.

Ví dụ như võ thuật chuyên dùng để biểu diễn, nếu như muốn dùng nó trong thực chiến, thì không khỏi có chút không thích hợp.

Công phu mà Diệp Khiêm sử dụng chính là công phu đã trải qua vô số lần thực chiến kiểm nghiệm, công phu của hắn không thể nghi ngờ chính là môn công phu chuyên dùng để chiến đấu.

Đã có duyên gặp được Diệp Hàn Lẫm, Diệp Khiêm cảm giác mình có lẽ nên giúp hắn một tay.

Tuy nhìn thấy công phu của Diệp Hàn Lẫm cũng không tệ, nhưng nếu muốn thủ vững lôi đài thì tựu hồ có chút không đủ.

Có lẽ đây gọi là duyên phận a, Diệp Hàn Lẫm ở trong Diệp gia có địa vị rất thấp, từ khi cha mẹ của hắn mất đi, hắn càng thêm phong bế chính mình, chưa bao giờ cùng người lạ tiếp xúc.

Tuy Diệp Khiêm là người xa lạ, nhưng lại chẳng biết tại sao, lúc Diệp Hàn Lẫm nhìn thấy hắn lại cảm thấy rất thân thiết, cho nên mới để cho Diệp Khiêm vào trong nói chuyện.

Huống hồ, hắn vẫn muốn tìm một người thực chiến để kiểm nghiệm công phu của mình một chút, chỉ là hắn chẳng muốn cùng người của Diệp gia tiếp xúc, cho nên một mực đều không có cơ hội.

Hiện tại đã có cơ hội như vậy, hắn tự nhiên là không chịu bỏ qua.

Có chút ôm quyền, Diệp Hàn Lẫm nói: "Vậy tôi đây xin đắc tội với."
Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Đến đây đi, tôi cũng muốn biết một chút công phu Diệp gia, nhìn xem Diệp gia dựa vào cái gì mà lại có địa vi ở trên giang hồ cao như vậy."
"Nếu như anh muốn kiến thức công phu Diệp gia, thì có khả năng tôi phải khiến cho anh thất vọng rồi.

Người chi thứ chúng tôi không có cách nào tiếp xúc đến vũ kỹ cao cấp của Diệp gia, chỉ tiếc những vũ kỹ cao cấp kia lại đưa cho những kẻ phá gia chi tử dòng chính Diệp gia tử luyện, quả thật là chà đạp a." Diệp Hàn Lẫm có chút tức giận bất bình nói.

"Vận mệnh của mình là phải tự tay mình nắm giữ, không biết anh có tin vào câu nói "nhân định thắng thiên" hay không? Riêng tôi thì tôi tin tưởng.


Cho nên, chỉ cần anh tin tưởng nhân định thắng thiên, thì trên thế giới này không có chuyện gì là không thể trở thành hiện thực." Diệp Khiêm nói.

"Tôi tin tưởng, cho nên cho tới bây giờ tôi đều không ngừng cố gắng tu luyện võ công.

Đại hội luận võ lần này chính là cơ hội của tôi, cho nên tôi tuyệt đối không thể thất bại." Diệp Hàn Lẫm kiên định nói.

Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Tôi cũng hi vọng như thế.

Đến đây đi, chúng ta nói nhảm hơi bị nhiều rồi đó, nếu còn trì hoãn nữa thì tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến việc anh tham gia đại hội luận võ."
"Tốt, vậy tôi đây cũng không khách khí nữa, anh hãy cẩn thận a." Diệp Hàn Lẫm vừa mới nói xong, liền giơ nắm đấm lên hướng ngực Diệp Khiêm đánh tới.

Quyền thế rất mạnh, ẩn ẩn có âm thanh phá phong.

Diệp Khiêm có chút cười cười, thân thể có chút hơi nghiêng, liền tránh khỏi công kích của hắn.

Khuỷu tay hướng cỗ đối phương đập tới.

Bất quá, Diệp Khiêm ra tay rất có chừng mực, dù sao Diệp Hàn Lẫm tí nữa còn phải tham gia đại hội luận võ, nếu như mình đả thương hắn, thì chẳng phải đã làm hại hắn không có biện pháp tham gia đại hội luận võ sao? Đến lúc đó giúp hắn lại biến thành hại hắn.

Giống như lời Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã nói, hai cao thủ chỉ cần vừa tiếp xúc với chiêu thức đối phương liền có thể lý giải tâm sự của đối phương, mặc dù Diệp Khiêm chỉ cùng Diệp Hàn Lẫm gặp mặt lần thứ nhất, nhưng lại cảm thấy rất hợp ý, giống như là bằng hữu đã hơn một năm không gặp.

Diệp Khiêm có thể lý giải tâm sự của Diệp Hàn Lẫm, cho nên mới muốn giúp hắn.

Huống hồ, Diệp Khiêm cũng là người từ dưới đáy xã hội đi lên, bởi vậy đối với những quy định phong kiến của những gia tộc thế gia ngàn năm rất phản cảm; cho nên, hắn nguyện ý giúp trợ Diệp Hàn Lẫm đi đánh vỡ cái quy định này.


Nhìn thấy cùi chỏ của Diệp Khiêm hướng cổ mình đánh tới, Diệp Hàn Lẫm cuống quít xoay người né tránh.

Từ trước đến nay Diệp Khiêm đều là người thắng thế không buông tha người, chỉ một công kích đơn giản liền giành được vị trí chủ đạo, hắn tự nhiên là không chịu đơn giản buông tha.

Cho nên nói công phu của Diệp Hàn Lẫm cũng không thích hợp thực chiến, nếu như đổi lại là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thì Diệp Khiêm cũng không có dễ dàng giành lấy quyền chủ động như vậy.

Diệp Khiêm cũng không dùng toàn lực, hắn đang âm thầm quan sát công phu của Diệp Hàn Lẫm, xem cảnh giới của hắn rốt cuộc là mấy phẩm.

Hôm nay hắn đã bị liên lụy vào thế giới của cổ võ giả, cho nên Diệp Khiêm phải có giác ngộ như vậy, nhất định phải biết rõ cảnh giới của người bình thường có thể đạt tới cảnh giới nào.

Theo thời gian dần trôi, Diệp Hàn Lẫm cảm thấy có chút cố hết sức rồi, trong lòng không khỏi hơi khẩn trương lên.

Hắn nhịn không được âm thầm nghĩ, nếu như mình không đánh lại Diệp Khiêm, thì mình làm sao thực hiện giấc mộng của mình? Mình cố gắng phấn đấu nhiều năm như vậy, mục đích là vì cơ hội lần này a.

Càng nghĩ như vậy, công phu của Diệp Hàn Lẫm lại càng là không có kết cấu, càng ngày càng hỗn loạn.

Nhìn thấy hắn như vậy, Diệp Khiêm không khỏi bất đắc dĩ thở dài, nói: "Luận võ kiêng kỵ nhất chính là phập phồng không yên, ai thiếu kiên nhẫn trước thì sẽ là người thua cuộc.

Tôi nghĩ, đạo lý đơn giản này anh cũng hiểu rất rõ ràng a?" Vừa mới nói xong, Diệp Khiêm liền nâng lên lực tay của mình, một quyền đập vào trên người Diệp Hàn Lẫm.

Chiêu này của Diệp Khiêm có chút mạnh, nhưng không đến mức khiến cho Diệp Hàn Lẫm bị thương, bất quá hắn tạm thời không có biện pháp đề khí, thân thể bị đánh liên tiếp lui về phía sau, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Nắm đấm của Diệp Khiêm đánh vào lòng ngực của hắn, khiến cho hắn tạm thời không đề nổi khí, tuy nhiên lại không đủ để khiến cho hắn bị thương.


Có chút cười cười, Diệp Khiêm cất bước đi đến bên cạnh Diệp Hàn Lẫm, vươn tay, nói: "Như thế nào rồi? Không có bị thương chứ?"
Diệp Hàn Lẫm duỗi tay nắm chặt bàn tay của Diệp Khiêm, để cho Diệp Khiêm dùng lực kéo hắn dậy, nói: "Tôi thua.

Hừ, tôi vẫn cho là công phu của mình rất không tồi, thế nhưng mà hôm nay xem ra, là tôi tự đề cao mình quá rồi.

Qua nhiều năm như vậy, tôi đều rất cố gắng, một ngày muốn dùng mười mấy giờ đi luyện võ, mục đích là vì đại hội luận võ lần này.

Nhưng bây giờ xem ra, tôi có đi tham gia đại hội luận võ hay không thì kết quả cũng giống nhau, tôi không có biện pháp cải biến vận mệnh của mình a."
Giơ tay vỗ vỗ bả vai Diệp Hàn Lẫm, Diệp Khiêm nói: "Lần thứ nhất tôi nhìn thấy anh, anh có biết tôi nhìn thấy cái gì ở trong mắt anh không?"
"Cái gì? Anh nhìn thấy cái gì?" Diệp Hàn Lẫm có chút sửng sốt, kinh ngạc hỏi.

"Kiên nghị.

Tôi nhìn thấy sự kiên nghị ở trong ánh mắt anh, thấy được một loại tinh thần vĩnh viễn không buông bỏ, dù đang thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội nhưng vẫn muốn cải biến vận mệnh của mình." Diệp Khiêm nói.

Diệp Hàn Lẫm ngạc nhiên nhìn Diệp Khiêm, không khỏi có chút sửng sốt, sau nửa ngày, Diệp Hàn Lẫm nói: "Diệp Khiêm, anh có biết lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy anh thì tôi đã nhìn thấy cái gì không?"
Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nói: "Anh thấy cái gì?"
"Một loại cảm giác rất khác thường, nhưng tôi đây cũng không thể nói nên lời." Diệp Hàn Lẫm nói, "Nói đơn giản, anh rất giống một người Diệp gia đã mất tích rất nhiều năm.

Ha ha, hắn cũng gọi là Diệp Khiêm, bất quá, tôi nghĩ chỉ sợ hắn đã chết lâu rồi."
Loại lời này, Diệp Khiêm cũng đã nghe Đường Thục Nghiên nói qua, có lẽ hai người bọn họ đều nói cùng một người, hẳn là con trai của Diệp Chính Nhiên cùng Đường Thục Nghiên a? Chỉ là, vậy mà tên của đứa bé đó lại giống tên của hắn ah.

Bất quá, Diệp Khiêm cũng nghĩ đến một chuyện khác, nếu như Diệp Chính Nhiên cùng Đường Thục Nghiên còn có một đứa con trai gọi là Diệp Khiêm, mà hắn cũng là con trai của Diệp Chính Nhiên, thì tại sao Diệp Chính Nhiên lại vẫn đặt tên cho hắn là Diệp Khiêm?
Có chút sững sờ, sau đó Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Hay là nói trở lại chuyện chính sự a.

Kỳ thật công phu của anh cũng không thấp hơn tôi, anh có biết tại sao anh lại thua tôi không?"
Diệp Hàn Lẫm có chút sa sút tinh thần nói: "Anh không cần an ủi tôi làm gì, tài nghệ của tôi không bằng anh, cho tới nay đều là tôi tự đề cao mình mà thôi."
"Tôi không phải đang an ủi anh, tôi chỉ nói thật mà thôi.


Nếu như tôi không nhìn lầm thì anh có lẽ đã là võ giả có cảnh giới nhị phẩm a, hơn nữa rất nhanh có thể đột phá tiến vào cảnh giới võ giả tam phẩm, mấu chốt là anh thiếu một cơ hội.

Kỳ thật sở dĩ anh thua tôi, không phải vì công phu của anh không bằng tôi, mà là do anh thiếu khuyết kinh nghiệm thực chiến, hơn nữa, công phu của anh không thích hợp dùng cho thực chiến.

Nói đơn giản một chút, chiêu thức của anh quá mức hoa lệ, không thích hợp dùng trong đối chiến thực tế.

Thực chiến chú ý chính là một cái đơn giản, truy cầu chính là kết quả, mà không phải là chiêu thức hoa lệ." Diệp Khiêm nói.

Diệp Hàn Lẫm có chút ngẩn người, nói: "Chuyện này kỳ thật tôi cũng hiểu rõ, chỉ là qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn một mình luyện tập, căn bản không có cơ hội cùng người khác thực chiến kiểm nghiệm; cho nên, dù cho bây giờ lời anh nói rất đúng, thì tôi cũng không có thời gian đi sửa lại."
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Kỳ thật cũng không có phức tạp như vậy, thời gian tuy gấp gáp một chút, bất quá vừa rồi tôi nghĩ anh cũng có thể nhìn rõ ràng chiêu thức của tôi đi a? Kỳ thật thực chiến chú ý chính là một cái đơn giản trực tiếp, dùng chiêu thức đơn giản nhất đạt tới hiệu quả trực tiếp nhất.

Nói đơn giản một chút, anh phải đi chiêu thức mà mình đã học, bỏ qua sự trói buộc của những chiêu thức, có như vậy, thì anh mới có thể phát huy ra lực công kích có hiệu quả nhất."
Nghe xong lời Diệp Khiêm nói, Diệp Hàn Lẫm không khỏi rơi vào trầm tư, âm thầm cân nhắc.

Hồi lâu, Diệp Hàn Lẫm khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Khiêm, hỏi: "Tại sao anh lại giúp tôi?"
Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nói: "Tôi cũng không biết vì cái gì, có lẽ là do duyên phận a.

Anh không phải đã nói là tôi rất giống một người mà khi còn bé anh đã từng quen biết sao?"
Diệp Hàn Lẫm có chút ngẩn người, lập tức ha ha nở nụ cười một chút, nói: "Anh quả thật là một người rất thú vị.

Mặc kệ hôm nay kết quả luận võ như thế nào, tôi đều muốn cám ơn anh."
"Kết giao bằng hữu quý ở chỗ thổ lộ tình cảm, không cần phải nói nhiều lời khách sáo a." Diệp Khiêm có chút cười cười, nhìn một thời gian trên đồng hồ đeo tay, nói, "Thời gian đã không sai biệt lắm, cùng đi tham gia đại hội luận võ a."
Diệp Hàn Lẫm hít thật sâu một hơi, phảng phất là như đang tự động viên mình.

Kỳ thật, mặc kệ hắn có kiên định cỡ nào, thì vào lúc quyết định vận mệnh của mình, trong nội tâm của hắn thủy chung vẫn có chút khẩn trương.

Hắn không dám thua, cũng không thể thua, nếu như thua vậy thì có ý nghĩa là hắn đã mất hết tất cả, cố gắng nhiều năm nay của hắn cũng toàn bộ biến thành bọt nước..