Hàng năm Diệp gia đều cử hành một lần đại hội luận võ, vào dịp Trung thu, hoặc là năm mới, dù sao thì chỉ cần là ngày lễ lớn liền có thể tổ chức đại hội luận võ.

Diệp gia có một cái quy củ mà tất cả đệ tử gia tộc đều phải tuân theo, chính là mặc kệ lúc nào, mặc kệ công tác của ngươi có bận thế nào, nhưng chỉ cần tổ chức đại hội luận võ, thì tất cả đệ tử gia tộc đều phải trở về.

Đương nhiên, cho dù không có quy củ này, thì hôm nay đệ tử gia tộc cũng sẽ gấp gáp trở về.

Bởi vì, đối với bọn họ mà nói, luận võ đại hội là một hoạt động rất trọng yếu, nó có thể cải biến vận mệnh bọn họ.

Đây là gia tộc đang đối với bọn họ khảo sát, từ đó xác định địa vị của bọn họ ở trong gia tộc, để xem bọn họ có đáng để bồi dưỡng trọng điểm hay không.

Không có người nào nguyện ý vĩnh viễn khuất phục trước người khác, trừ phi hắn là một người kẻ phế vật không có bất kỳ gan dạ sáng suốt cùng phách lực, thậm chí là không có một điểm cốt khí làm người.

Bởi vậy, đại hội luận võ của Diệp gia có thể xem là một hội nghị gia tộc cỡ lớn, đệ tử của gia tộc phân tán ở các nơi trên thế giới ngày hôm nay đều phải chạy về, là vì bọn họ muốn bộc lộ tài năng của mình ở trên đại hội luận võ.

Giống như Diệp Hàn Lẫm, hắn cố gắng nhiều năm như vậy, chờ đợi đúng là ngày hôm nay, là lần đại hội luận võ này.

Chỉ cần ở trên đại hội luận võ bắt được thứ tự tốt, thì cuộc sống của hắn sẽ triệt để cải biến.

Tuy nhiên, khả năng là đệ tử chi thứ không có cách nào đạt được phúc lợi cùng đãi ngộ giống như đệ tử dòng chính, nhưng tối thiểu, hắn sẽ không bị người ta cho rằng là rác rưởi ngay cả liếc mắt nhìn một chút cũng không thèm.

Lúc Diệp Khiêm cùng Diệp Hàn Lẫm đi tới nơi diễn ra đại hội luận võ, thì trên khán đài đã chứa đầy người.


Lần đại hội luận võ này khác xa so với dĩ vãng, trước kia thì đây chỉ là một dạng hoạt động trong gia tộc mà thôi; mà lần này là nhân dịp đại thọ 80 tuổi của lão gia tử, Diệp Chính Hùng muốn mượn cơ hội lần này, để cho người trên giang hồ biết một chút về tư chất của hậu bối Diệp gia, từ đó nâng cao địa vị gia tộc trong chốn giang hồ.

Đối với những khách mời đến mừng thọ lão gia tử mà nói, bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, bọn họ cũng muốn nhìn xem trong lớp hậu bối Diệp gia có nhân tài nào nổi bật hay không, từ đó sẽ xác định thái độ đối đãi đối với Diệp gia sau này.

Kỳ thật, thế giới cổ võ giả cũng là một thế giới, chỉ có điều nó tương đối nhỏ một chút mà thôi, bọn họ cũng vì quyền lợi mà đấu đá lẫn nhau.

Lão gia tử Diệp Phong Mậu ngồi ở trên khán đài, ánh mắt nhưng lại bốn phía liếc qua, lông mày có chút nhíu lại.

Lúc nhìn thấy Diệp Khiêm đi tới, thì lông mày của lão gia tử cũng giãn ra, trong ánh mắt lộ ra một tia mừng rỡ.

Cái gọi là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột thì tự biết đào hang, Diệp Khiêm là con trai của Diệp Chính Nhiên, lão gia tử tin tưởng Diệp Khiêm cho dù không trò giỏi hơn thầy, thì tối thiểu cũng sẽ là người nổi bật ở trong lớp hậu bối, có bản lĩnh ngạo nhân a? Huống chi, tuy chỉ mới cùng Diệp Khiêm tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi, nhưng lão gia tử rõ ràng cảm giác được ở bên trong cơ thể Diệp Khiêm chảy xuôi một dòng khí kình rất mạnh mẽ, nếu như ông ấy đoán không lầm thì cảnh giới của Diệp Khiêm tối thiểu cũng là võ giả tam phẩm a? Còn trẻ như vậy mà đã đạt tới cảnh giới như vậy, thì cũng có thể xem là thiên tài rồi, mà ngay cả Diệp Chính Nhiên là người được gọi là đệ nhất cao thủ Diệp gia, thì lúc độ tuổi Diệp Khiêm cũng không có tu vi như vậy.

Bất quá, lúc lão gia tử nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Diệp Hàn Lẫm cùng đi tới, hơn nữa còn có thái độ giống như rất thân thiết, thì không khỏi có chút sửng sốt, lông mày có chút nhíu lại.

Diệp Khiêm chính là con cháu dòng chính Diệp gia, làm sao có thể cùng người chi thứ đi gần như vậy? Người dòng chính nên có ngạo khí cùng địa vị của mình, quan hệ giữa dòng chính và chi thứ giống như là chủ nhân cùng người hầu.

Diệp Khiêm hiển nhiên là không có nhìn thấy ánh mắt của lão gia tử, kỳ thật coi như là nhìn thấy, thì hắn cũng sẽ không để ý tới.

Diệp Khiêm là loại người độc hành, hắn có cái nhìn cùng quyết định của mình, cho dù lão gia tử là trưởng bối của hắn, thì cũng không thể áp đặt suy nghĩ cho hắn.

Huống hồ, Diệp Khiêm cũng mặc kệ cái gì là dòng chính cùng chi thứ, ở trong mắt Diệp Khiêm, chỉ có vấn đề đáng giá hay không mà thôi.


Hắn đã cho rằng Diệp Hàn Lẫm là một người đáng giá kết giao bằng hữu, thì hắn sẽ không quan tâm thân phận của Diệp Hàn Lẫm là gì, bởi vì bản thân hắn cũng là người từ dưới đáy xã hội đi lên, nên hắn sẽ không mang theo loại ánh mắt này nhìn người, sẽ không bởi vì thân phận của người đó mà quyết định có nên cùng họ kết giao bằng hữu hay không.

Mỉm cười nhìn Diệp Hàn Lẫm, Diệp Khiêm vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Kế tiếp phải xem biểu hiện của anh rồi, nhớ kỹ lời tôi đã nói, luận võ không phải là biểu diễn, quan trọng là phải đánh bại đối thủ, chứ không phải biểu hiện ra chiêu thức của mình hoa lệ cùng đặc sắc cỡ nào.

Chỉ cần là quyền pháp có thể đánh bại đối thủ, thì đó chính là quyền pháp tốt nhất."
Diệp Hàn Lẫm nhìn Diệp Khiêm, nhẹ gật đầu, hít thật sâu một hơi, nói: "Yên tâm đi, tôi biết rõ nên làm như thế nào."
Mỉm cười, Diệp Khiêm nói: "Vậy tôi đây an tâm rồi.

Tốt rồi, tôi đi trước đây, anh hãy chuẩn bị một chút a.

Buông lỏng tâm tình của mình, không cần phải khẩn trương như vậy, luận võ rất kiêng kị phập phồng không yên nha." Nói xong, Diệp Khiêm cất bước hướng phía lão gia tử đi tới.

Nếu Diệp Khiêm không qua đó, thì đoán chừng lão gia tử sẽ đích thân đi tìm hắn rồi, từ rất xa đã nhìn thấy lão gia tử không ngừng hướng hắn vẫy tay.

Lão gia tử có cử động như vậy tự nhiên đã đưa tới sự chú ý của khách mời tới tham gia thọ yến, ánh mắt của bọn họ toàn bộ tập trung đến trên người Diệp Khiêm, âm thầm suy đoán thân phận của Diệp Khiêm, phỏng đoán hắn rốt cuộc là ai, tại sao lại khiến cho lão gia tử kích động như vậy.

Một màn này, Tông Chính Nguyên tự nhiên cũng nhìn thấy, tức giận hừ một tiếng, nói: "Bất quá chỉ là kẻ lưu manh mà thôi, con riêng, tạp chủng."
Diêu Tư Kỳ ở bên cạnh có chút sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Tông Chính Nguyên, nói: "Sư huynh, anh đang nói người nào?"
"Còn có thể là ai? Chính là gia hỏa tự cho là đúng kia." Ánh mắt của Tông Chính Nguyên nhìn Diệp Khiêm, tức giận nói.


Diêu Tư Kỳ nhìn theo ánh mắt của hắn, trong nội tâm lập tức hiểu rõ.

Chuyện Tông Chính Nguyên yêu thích Hồ Khả, cô tự nhiên là biết rõ ràng, cho nên, ban đầu lúc biết Hồ Khả lựa chọn Diệp Khiêm, cô cũng rất kinh ngạc, cô không biết đến cùng là dạng người gì mà có thể đạt được sự yêu mến của Hồ Khả, bởi vậy cô mới đặc biệt đi tới nhìn xem hắn một chút.

Tuy thời gian gặp mặt không dài, cộng thêm lần này thì cũng chỉ là lần thứ hai gặp mặt mà thôi, nhưng Diêu Tư Kỳ lại cảm thấy Diệp Khiêm so với Tông Chính Nguyên thì tốt hơn rất nhiều lần.

Ít nhất, ở trên người Diệp Khiêm cô không nhìn thấy loại thái độ không ai bì nổi này.

Nhàn nhạt nở nụ cười một chút, Diêu Tư Kỳ châm chọc khiêu khích nói: "Có đôi khi lưu manh so với rất nhiều người càng có tình vị.

Sư tỷ lựa chọn anh ấy, em thấy rất tốt, cũng chỉ có anh ấy mới có thể xứng đôi với sư tỷ."
"Hừ!" Tông Chính Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng, không nói lời nào.

"Em còn biết lưu manh một đặc tính rất đặc biệt, chính là có ân báo ân, có oán báo oán.

Em khuyên anh đừng nên đắc tội anh ấy, nếu không thì người chịu thiệt khẳng định sẽ là anh." Diêu Tư Kỳ nói tiếp.

"Hừ, chẳng lẽ Vân Yên Môn chúng ta sẽ sợ một kẻ lưu manh? Lời này em ngàn vạn lần chớ nói ra ngoài, nếu không thì chẳng phải là mất hết mặt mũi Vân Yên Môn chúng ta rồi sao, sẽ khiến cho bằng hữu trên chốn giang hồ chê cười." Tông Chính Nguyên hừ lạnh một tiếng, nói.

Diêu Tư Kỳ có chút bĩu môi, khinh thường nở nụ cười một tiếng, không có nói tiếp nữa.

Không phải cô không có lời gì để nói, mà là cô chẳng muốn cùng Tông Chính Nguyên tiếp tục nói chuyện mà thôi.

Diệp Khiêm cũng không biết Tông Chính Nguyên đang chửi hắn, bằng không mà nói, khẳng định sẽ tiến lên cho Tông Chính Nguyên hai cái tát tay.

Ban đầu ở hội sở Kim Bích Huy Hoàng của Hồ Khả, Diệp Khiêm cùng Tông Chính Nguyên đã giao thủ qua một lần, lúc ấy Diệp Khiêm cũng không rõ ràng Tông Chính Nguyên vì cái gì lúc chiếm hết thượng phong bỗng nhiên thu tay lại, nhưng bây giờ hắn đã hết sức rõ ràng rồi, chỉ sợ là Tông Chính Nguyên bị cổ khí kình tác ác trong cơ thể hắn đánh cho bị thương đi a? Như thế phỏng đoán đủ để thấy công phu của Tông Chính Nguyên cũng không cao lắm, bằng thân thủ của Diệp Khiêm bây giờ liền có thể đủ đả bại hắn.


Bất quá, đã qua hơn hai năm rồi, chắc hẳn công phu của Tông Chính Nguyên cũng tăng lên a? Chỉ là, Diệp Khiêm cũng sẽ không để ý nhiều như vậy, chỉ cần là chuyện mà hắn muốn làm, thì có một ngàn loại biện pháp có thể chơi chết Tông Chính Nguyên.

Nhìn thấy Diệp Khiêm đi tới, An Tư cuống quít nghênh đón, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Vừa rồi sau khi thọ yến kết thúc con đã đi đâu vậy hả? Con không phải là đang cố ý trốn tránh mẹ chứ?"
Diệp Khiêm ngượng ngùng nở nụ cười một chút, nói: "Không phải, con chỉ tùy tiện đi dạo bốn phía mà thôi, thư giãn tâm cảnh của mình một chút.

Sao vậy mẹ? Có phải có chuyện gì xảy ra hay không?"
Tức giận hừ một tiếng, An Tư nói: "Luận võ cũng sắp bắt đầu rồi, con phải nhớ kỹ lời mẹ nói, mẹ muốn giết chết toàn bộ hậu bối Diệp gia, đợi tí nữa lúc ra tay con cũng không nên có bất kỳ lưu tình nào a."
Diệp Khiêm biết rõ mình không có cách nào khuyên An Tư được, trong nội tâm không khỏi có chút thở dài, cũng không có tranh luận nữa, hơi nhẹ gật đầu, không có nói đáp ứng hay không đáp ứng.

Diệp Khiêm có nguyên tắc của mình, tuy An Tư là mẹ của hắn, nhưng cũng không thể áp đặt suy nghĩ cho hắn.

Bất quá, nói thế nào thì An Tư cũng là mẹ của hắn, hắn cũng không thể phản kháng quá kịch liệt, đợi đến lúc chuyện này chấm dứt, thì cho dù An Tư phẫn nộ, nhưng là ván đã đóng thuyền, bà cũng không có cách nào, tối đa chỉ chửi hắn vài câu mà thôi.

Nhìn thấy Diệp Khiêm gật đầu, An Tư cho rằng Diệp Khiêm đã đáp ứng, trên mặt không khỏi hiện ra một bộ dạng tươi cười, có chút nhẹ gật đầu, nói: "Con nên biết, mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi.

Chỉ cần giết chết hết hậu nhân Diệp gia, thì sẽ không có người nào có thể tranh đoạt vị trí gia chủ Diệp gia với con, tương lai con khẳng định sẽ là gia chủ Diệp gia.

Về phần ở trên luận võ giết người, thì mẹ tự có biện pháp thay con giải thích.

Hơn nữa, lão gia tử rất thích ngươi, lão đầu kia chắc chắn sẽ không trách cứ con.

Hảo hảo cố gắng, chúng ta chỉ muốn cầm lại những thứ vốn thuộc về chúng ta mà thôi."
Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, gật gật đầu, nói: "Con đã biết, mẹ cứ yên tâm đi, con biết phải làm thế nào." Dừng một chút, lại nói tiếp: "Lão gia tử ở bên kia gọi con, con đi trước đây." Diệp Khiêm có cảm giác khoảng cách giữa hắn cũng An Tư giống như càng ngày càng xa..