Du Hành thức cả đêm. Bình minh lên, cậu dẫn mọi người đi quanh ngọn núi, vào rừng hái trái cây, rau dại và một số sản vật miền núi. Đây đều là những thứ mà lần đầu tiên họ thấy trong đời. Du Hành ăn trước, thấy chỗ thức ăn an toàn thì bọn họ mới dám ăn.

"Ngay cả một con thỏ con cũng không thấy."

"Hắn ăn thịt chưa ngán à?"

"Thịt đó ăn mau đói quá. Ha ha ha."

"Không ngờ loại trái cây nhỏ bé này lại ngon ngọt đến thế…"

Sau khi ăn bữa sáng thuần chay, họ bắt đầu nhiệm vụ hôm nay. Du Hành đề nghị: "Chúng ta sẽ hái vài loại trái cây và rau quả, rồi tiếp tục lên đường. Đợi khi nào đến tòa thành tiếp theo, ta sẽ bày quầy bán. Thế sẽ không ai nghi ngờ ta."

"Mang đi bằng cách nào cơ? Chúng ta thậm chí còn chẳng có xe."

"Chỉ cần bện nhiều cái giỏ, rồi mỗi người xách một cái là được."

Cậu đã để ý một số loại dây leo có thể làm vật liệu để bện, có thể đi hái ngay. Nhà Du Hành và cả Thôi Nam đều quá rành việc này, và cũng có một số người lành nghề trong đám. Họ chỉ bảo nhau. Chẳng mấy chốc, mỗi người đã cõng trên lưng một cái giỏ cao bằng nửa người. Đi trên đường, thấy những gì có thể ăn họ đều hái xuống.

Ban ngày có khá nhiều đội buôn. Hôm nay họ còn gặp cả đội buôn cưỡi lạc đà. Tiếng chuông từ xa ngân lên, mang đầy phong thái người dị vực.

Nhóm sáu mươi người bọn họ trên lưng ai nấy đều cõng giỏ mây. Họ đi giữa con đường buôn bán trông rất hoành tráng, có thể sánh ngang với các đội buôn nhỏ khác.

Có người cho rằng họ cũng là đội buôn, nên đến gần xem thử thì thấy những loại hoa quả mới lạ. Sau đó cũng mua một ít.

Mọi người đều vô cùng phấn khích vây quanh Du Hành: "Lão đại, cho tôi xem với". Du Hành vừa thương lượng với mấy người kia bằng tiếng Chân Úy, cuối cùng bán một phần ba số rau quả, thu về hai cái vỏ sò.

Vì không hiểu giá thị trường và đặc trưng vùng này, nên người kia đưa bao nhiêu, Du Hành lấy bấy nhiêu. Nhớ lại vẻ mặt của người kia, ắt hẳn là cậu đã bị lỗ to rồi.

"Cái vỏ sò này là đồng tiền chung ở đây à?"

"Cũng đẹp đấy!"

"Cho tôi chạm vào với."

Công việc kinh doanh nhỏ lẻ này đã sưởi ấm trái tim mọi người, mang lại cảm giác thân thuộc.

"Chúng ta có thể đi hái thêm!"

Hai cái vỏ sò mà Du Hành có được chính là món tiền đầu tiên của cả bọn. Mặc dù sau đó, họ biết được rằng giá trị hai chiếc vỏ sò chỉ ngang ngửa hai xu ở quê họ mà thôi.

Nhưng điều này cũng không làm nguôi đi tâm trạng vui mừng, hào hứng ấy.

Bọn họ rời đi vài ngày, tòa thành Bắc Thương đã xảy ra một chuyện lớn. Lò mổ Đồ gia lớn nhất tòa thành bị tấn công, toàn bộ những người lính gác đêm đều thiệt mạng. Gia chủ Đồ gia vô cùng tức giận đã huy động lực lượng điều tra ngọn ngành.

Lúc đó, đám Du Hành ở cách đó rất xa, nghe một doanh nhân trong quán trà kể chuyện, ai nấy đều không khỏi sợ hãi.

"Giờ phải làm sao?"

"Nói tiếng Chân Úy, không được nói tiếng mẹ đẻ." Du Hành nhỏ giọng nhắc nhở.

"Làm sao bây giờ?"

"Đừng có làm gì hết, đi nào."

"Liệu, liệu bức tường kia có bị phát hiện không?"

"Nếu họ rời khỏi đó rồi trốn trong rừng, có lẽ sẽ không bị tìm ra đâu nhỉ?"

Đây là việc họ đã tính đến trước khi rời đi, giờ chỉ phụ thuộc vào lựa chọn của những người ở lại mà thôi.

Chẳng qua Du Hành nghĩ rằng, nhất định vẫn còn nguy hiểm. Ba nhóm người ở đó đã bị họ hạ gục, Đồ gia sao có thể không phát hiện ra điều bất thường? Kiểu gì bọn hắn cũng phái người vào kiểm tra.

Sau một thời gian học tiếng Chân Úy, Du Hành nghe ngóng từ những người từng bị bắt bởi đám đồ tể: họ đã bị bắt ngay từ đầu, mặc dù nhiều câu nghe không hiểu, một số từ lại được lặp đi lặp lại với tần suất cao nên họ nhớ rất kĩ.

"Yêu tu… nội đan…"

Đây là những từ… nghe được nhiều nhất từ miệng bọn chúng, trong lúc nói chúng cứ nhìn chằm chằm vào bụng họ.

Khi Du Hành phiên dịch xong, cậu cảm thấy bồn chồn lo lắng. Rốt cuộc vì sao người Đồ gia vào trong rừng lại nhầm họ với những người yêu tu? Chúng muốn đào nội đan à? Mà ra thế giới bên ngoài lại nguy hiểm như vậy.

Không thể đi hỏi trực tiếp, Du Hành chỉ có thể nghĩ càng xa càng tốt. Những người ở lại trong rừng, những người bị bắt… đều nằm ngoài khả năng của họ. Giờ chỉ cầu mong họ vẫn bình an vô sự.

Hôm nay bọn Du Hành đến một quán trà, trong lúc những người khác nghe ngóng tin tức, Du Hành tìm hiểu giá cả thị trường. Trong số họ, Du Hành là người học tiếng Chân Úy nhanh nhất và giỏi nhất, nên giờ cậu có thể nghe và giao tiếp hằng ngày.

Kết quả là lần này, Du Hành mới hiểu rõ được mặt bằng giá cả nơi đây. Trong tiếng Chân Úy, những chiếc vỏ sò mà cậu có còn gọi là tiền xu, là loại tiền tệ thấp nhất.

"Một ấm trà ở đây thôi đã mất đến năm đồng xương rồi."

Trong khi mười đồng vỏ sò mới đổi được một đồng xương…. Ngoài đồng vỏ sò và đồng xương, lớn hơn còn có đồng pha lê, một trăm đồng xương đổi được một đồng pha lê.

Du Hành cười khổ: "Cảm ơn, chúng tôi đều là người trên núi xuống, chưa bao giờ thấy qua tiền, không ngờ lại bị…" Cậu cũng biết là bị lỗ, nhưng không ngờ lại lỗ to đến thế!

Bà chủ nhìn cậu thông cảm: "Thật đáng thương, mọi người từ trên núi xuống, trước tiên phải tìm hiểu giá chứ, bán nhiều vậy mà được có hai đồng vỏ sò, bị lừa thảm rồi!"

"Thật sự cảm ơn bà chủ rất nhiều, đây là những rau quả mà chúng tôi vừa hái, để tôi tặng bà chủ một chút."

Du Hành đưa một giỏ trái cây và rau củ cho bà chủ, nàng ta ngạc nhiên, không ngờ người dân miền núi lại tốt bụng như vậy nên cười rồi nói: "Ôi dào, ngươi thật khách sáo!"

Nói rồi, nàng ta ngạc nhiên bởi cái giỏ được đan tinh xảo: "Cái giỏ này được đan khéo đấy, có đắt lắm không?"

"Không đắt, do chúng tôi tự làm cả. Bà chủ thấy đấy, chúng được đan từ những loại dây leo bên đường."

"Ồ, lợi hại thật, trông rất đẹp."

Du Hành ra ngoài rồi dắt theo bảy người đi vào, tặng hết cho bà chủ: "Ở đây có tám cái giỏ này, chúc bà chủ làm ăn phát đạt."

Lời nịnh nọt này khiến bà chủ rất vui vẻ. Nàng gọi phục vụ đem đến cho đám bạn của Du Hành một ấm trà lớn: "Trà do nhà tự pha giải khát! Cứ uống tự nhiên, đừng ngại."

Vì vậy, sau khi Du Hành trở ra, mọi người đều đã được lấp một bụng trà.

"Sao lâu thế?"

Mọi người đang ngồi dưới tán cây lớn hóng mát, thấy Du Hành vừa đi ra liền vội hỏi.

Du Hành nói: "Tán gẫu chút thôi, tôi đã hỏi bà chủ về việc thu đổi ngoại tệ ở đây."

"Vậy là với hai đồng vỏ sò, ta chỉ mua được cùng lắm là một viên kẹo?"

"Ừ. Tôi đã tính toán kĩ rồi, đồng vỏ sò không có giá trị. Một đồng xương mua được một cái bánh bao hấp, còn một hai trăm đồng pha lê sẽ mua được một con ngựa hoặc một con bò. Những thứ trái cây hoa quả này nghe nói bán rất chạy. Sau này, một cân trái cây bán ba đồng xương, một cân rau dại bán bốn đồng xương. Rồi căn cứ theo tình hình thực tế mà điều chỉnh nhé!"

"Tán thành!"

Du Hành nói tiếp: "Tôi đã hỏi bà chủ, tiến dọc theo con đường buôn bán này sẽ gặp một tòa thành gọi là Bắc Vân Thành."

"Oa, thật tuyệt!"

"Vậy ta phải tranh thủ tích trữ rau củ và trái cây."

"Không thể tích nhiều quá, nếu không sẽ bị hỏng mất."

"Vậy làm sao để lưu trữ đồ lâu dài mà lại khó hư hỏng đây?"

Tính toán xong xuôi, Du Hành nói lớn: "Nghỉ ngơi cái đã, rồi ta thu dọn hành lí lên đường."

Cậu nghĩ, trên quãng đường đến Bắc Vân Thành, bọn họ nhất định sẽ đi bộ. Quả nhiên họ hái được rất nhiều quả dại, đa số còn tươi. Họ còn đào được cả măng và các sản vật vùng núi khác. Giỏ mây mỗi người đầy ắp.

Đến Bắc Vân Thành thì phải trả phí vào thành. Mọi người không khỏi hơi lo âu, Du Hành nói: "Trước hết nên bày hàng ngoài thành bán, xem có bán được không đã."

Tòa thành Bắc Vân vô cùng to lớn, tường thành cao ngất, hàng rào mọc lên san sát như rừng, bên trên là sắt lóng lánh. Có thể thấy phòng vệ khá vững chãi.

Ngoài cổng thành, không ít người bày bán. Du Hành chủ động bắt chuyện với những người đó, biết là họ cũng là người dân vùng núi phụ cận vào thành để bán đặc sản.

Tiếng Chân Úy của họ không chuẩn, mang nặng khẩu âm. Du Hành phải dùng [Phiên dịch ngôn ngữ hoàn chỉnh] mới hiểu được đầu đuôi.

"Vào thành tốn hai đồng xương! Muốn bán là bán à."

Du Hành đang nghe ngóng tình hình trong thành ngượng ngùng bảo: "Nhà chúng ta ở nơi hẻo lánh, đây là lần đầu vào thành, hôm trước bán hoa quả trên đường còn bị lừa nữa. Liệu người trong thành này cũng sẽ bắt nạt những người trên núi như chúng ta chứ?"

Người nam nhân trung niên chất phác vội an ủi: "Đừng sợ đừng sợ, dũng cảm lên. Phải dũng cảm như núi và phải thật can đảm. Ta nói này, nội thành chẳng có gì đáng sợ… Ngươi nghe đây, ví dụ ta muốn bán gạo đi. Trước tiên ta sẽ đến cửa hàng gạo để xem giá, vậy sẽ không bị lừa gạt! Bắc Vân Thành quản lí rất nghiêm ngặt. Nếu có người ức hiếp ngươi, ngươi phải la lớn và khóc lên, chỉ cần ngươi đóng thuế, người quản lí tuần tra sẽ thay ngươi đòi lẽ phải."

Nói rồi người đó vỗ vỗ vai Du Hành: "Ta thấy kề bên cậu còn rất nhiều người, ngươi không phải sợ. Chỉ cần mọi người đừng đi gây sự, chắc chắn sẽ có thể an toàn mà buôn may bán đắt."

Đây đều là những lời chân thành, là những kinh nghiệm mà một nông dân chất phác miền núi đúc kết được. Du Hành gật đầu cảm động: "Cảm ơn, cảm ơn." Rồi cho nam nhân trung niên đó trái cây cậu bán.

"Ta không cần không cần đâu, đây là đồ ngươi bán mà."

Du Hành vẫn đưa cho hắn mấy trái: "Để giải khát ạ."

Rồi cậu hỏi thăm những vấn đề về hộ khẩu mà đã thắc mắc bấy lâu, không ngờ người đó lại ngạc nhiên: "Đó là cái gì?"

Hay lắm, bọn họ cũng không có hộ khẩu, giờ thì không cần lo về nó nữa.

Bắc Vân Thành rất đông dân. Lúc họ đến cũng là khi cổng thành vừa mở buổi sáng, người xếp hàng rất đông, mồ hôi nhễ nhại dưới nắng nóng. Trái cây chua ngọt của đám Du Hành và những người khác đập tan cơn khát, bán rất chạy. Du Hành chỉ đơn giản bán dựa trên số lượng, một trái không quá lớn, bán hai đồng vỏ sò một trái, đắt hàng vô cùng.

Mỗi người mở một gian hàng và bán đủ để vào thành. Đến gần trưa, bọn họ đã vào thành đông đủ. Bắc Thương Thành sầm uất, Bắc Vân Thành quy mô lại càng to lớn hơn. Những cửa hàng mọc san sát nhau, quầy hàng thì đông đúc, tấp nập.

So với tình trạng vô pháp vô thiên của Bắc Thương Thành, Bắc Vân Thành quản lí cực kì có quy củ, nề nếp. Khi vào thành sẽ có nhân viên tuần tra hướng dẫn đến chợ. Nhân đó, họ cũng xin giấy phép gian hàng và trả một đồng xương. Mỗi người được cấp một tấm mộc bài - với hiệu lực như giấy chứng từ.

Họ có được gian hàng kém chất lượng nhất, bãi đất trống. Vậy nên có muốn ngồi bệt xuống thì cũng chẳng có mái che. Mỗi người đều đeo một cái nón tự bện, ánh nắng xuyên qua lá cây, có thể che chắn được phần nào.

Ở đây rất nhiều người bán hàng rong. Ví như người bán hoa quả, sức cạnh tranh vô cùng lớn. Hơn nữa, rau quả của người khác là do nhà trồng, nom đẹp mắt hơn, nên bán chạy hơn.

Không còn cách nào khác, bọn Du Hành đành phải hạ giá. Một cân trái cây chỉ cần chín đồng vỏ sò, một cân rau dại chỉ cần năm đồng vỏ sò. Như vậy, việc kinh doanh mới khá khẩm hơn đôi chút.

"Cái này ăn được ư?" Một bà lão lật rau dại, cau mày dò hỏi: "Có độc không? Không thể tàn nhẫn vì lợi nhuận mà hái rồi bán bừa bãi đâu…"

Lâm Minh Lôi dùng tiếng Chân Úy lắp bắp: "Không, sẽ không đâu, có thể ăn thật mà, có thể ăn."

Bà lão lại càng cau mày: "Ngươi đang chột dạ à? Bỏ đi, không mua nữa."

Lâm Minh Lôi quýnh lên, rất muốn nói lại không nói nên lời, đành phải trơ mắt nhìn khách hàng bỏ đi.

"Ầy."

Đổng Kiến Lan an ủi: "Đừng có gấp. Càng sốt ruột, hắn càng nói lắp."

"Biết rồi." Lâm Minh Lôi hâm mộ nhìn Du Hành, bên kia đã xong một cuộc mua bán.

"Hắn phải chăm học tiếng Chân Úy hơn thôi…!"