Việc làm ăn của Du Hành không tệ, mấy người khác nói được tiếng Úy lưu loát cũng tương tự.

Tới trưa, đội tuần tra tới thu thuế, là thu theo đầu người, mỗi một người hết năm xương tiền. Người chưa có tiền đóng sẽ dùng hàng hóa đáng giá năm xương tiền để đóng.

Hàng hóa nhà Du Hành rất đắt khách, lúc cậu sửa sang lại giỏ hàng đã lén lút vứt đồ trong nhẫn trữ vật vào, tới trưa đã kiếm thêm được hai mươi bảy xương tiền và mười chín đồng vỏ sò.

"Con đi mua bữa trưa."

Đối diện có không ít gian hàng bán thức ăn, mùi thơm chui vào mũi thơm nức lòng.

Du Hành nhìn sang sạp bên vìa đường, hỏi rõ giá rồi mua bốn chén cháo hoa đậu, một chén hai xương tiền, bát rất lớn, mùi thơm của đậu xộc thẳng vào mũi.

Mặc dù họ không thiếu ăn nhưng quả thật rất lâu rồi chưa được ăn một bữa cháo gạo nào.

Thấy cha mẹ vui vẻ ăn cháo, Du Hành thầm trách bản thân không lo cho cha mẹ có được một cuộc sống tốt.

Thôi Nam uống xong bát cháo liền lấy xương tiền ra mua bốn cái bánh bao, đưa cho nhà họ Du mỗi người một cái.

Xung quanh vang lên không ít tiếng nuốt nước miếng và tiếng cọt kẹt của bụng, Du Hành sau khi ăn xong bánh bao liền lau sạch tay, nói với cha mẹ: "Cha mẹ, con tới bên kia xem một lúc rồi trở lại."

"Được, cẩn thận kẻo lạc đường."

Du Hành vừa đi vừa hỏi đường, tìm được một nhà thư trai*.

(Thư trai: Phòng đọc sách)

Quán thư trai này rất vắng vẻ, người làm trong tiệm thì ngủ gà ngủ gật, thấy Du Hành vào chỉ liếc mắt một cái, nói: "Tùy tiện xem đi, làm hỏng thì phải đền."

"Được, ta sẽ cẩn thận."

Thư trai này không lớn lắm, trên tủ sách bày rất nhiều cuốn, nhìn trái nhìn phải chỉ toàn sách.

Cậu nhỏ giọng gọi người làm trong tiệm: "Xin hỏi ở đây có sách địa lý và lịch sử không?"

Người làm trong tiệm không tình nguyện ngẩng đầu lên, khó chịu chỉ một hướng, nói: "Bên kia kìa, đừng có làm hư đấy."

Thấy Du Hành đi tới bên kia, hắn lầm bầm nói: "Lại thêm một tên thư sinh ngu ngốc có chí làm quan... Bây giờ thi khoa cử cũng chả có hương mà hít."

Những lời nói thầm của hắn bị Du Hành nghe thấy hết, cậu âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Tới kệ sách bên kia, quả nhiên có cuốc sách mà cậu cần tìm.

[Sử thành Bắc Vân], [Giản sử đại lục Chân Úy], [Bản đồ địa lý đại lục Chân Úy], [Tây Châu giản sử], [Vị trí địa lý thành Bắc Vân],...

Du Hành lập tức rút ra quyển [Giản sử đại lục Chân Úy] vừa dầy vừa nặng, cẩn thận ngồi xuống xem.

Từ sao khi lấy được thuộc tính [Thông minh], Du Hành gần như thấy qua thứ gì thì không quên được, lúc này cậu chỉ mở ra xem qua loa đã cảm thấy rung động từ tận sâu trong lòng!

Chân Úy đại lục nguyên bản là Chân Nguyên đại lục, sau bởi vì chiến tranh thời thượng cổ mà tan vỡ, phân thành Chân Úy đại lục, Chân Hưng đại lục, Chân Thao đại lục và cuối cùng là Chân Mâu đại lục, ở giữa các đại lục là các đại dương dài vô tận, không phải là Nguyên Anh chân nhân thì không thể nào đi xuyên qua các đại lục được.

Chân Úy đại lục là đại lục có diện tích lớn thứ ba, trên đây đất rộng vật đông, linh khí dồi dào, có hàng tỉ tỉ sinh linh tu sinh dưỡng tính, thành tựu tu chân cao nhất là Thịnh Cảnh, có thể đạp bể hư không, danh tiếng vang khắp các đại lục khiến con dân ở nơi khác phải ghé mắt tới.

...

Thấy tới đây, tim Du Hành cũng đập nhanh theo.

Đây không những là thế giới cổ đại mà còn là một thế giới tu tiên!

Cậu lập tức ghép nội dung yêu tu, nội đan và dân số Đồ gia lại thành một chỗ. Hóa ra không phải đám người kia cung cấp sai thông tin, hóa ra thực sự có yêu tu!

Đồ gia có phải cũng là đại gia tộc tu tiên hay không?

Ý nghĩ này khiến Du Hành toát mồ hôi lạnh.

Cậu vội vàng suy nghĩ xem bản thân đã thiếu sót cái gì không... Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cậu nhanh chóng xem hết mấy cuốn sách một lần, cũng chưa kịp nhìn kỹ, chỉ đành chờ bao giờ về tới nhà hồi tưởng lại.

Tên người làm ngáp dài một hơi, không đồng ý lắc đầu: "Nhìn nhanh như vậy có thể đọc được gì chứ? Sách của tiệm chúng ta đủ để ngươi xem dài dài, ngươi không phải vội vã thế đâu."

Du Hành mỉm cười với hắn một cái.

"Được rồi, mặc kệ ngươi, nhớ kỹ không được làm hư, thứ này khó đền lắm đấy."

"Cảm ơn ngươi."

Chờ Du Hành rời khỏi thư trai, ánh nắng chói chang của mặt trời chiếu xuống khiến tâm trạng của Du Hành trở nên hoảng hốt, sau khi lấy lại tinh thần thì tới một gian hàng bên đường, vừa vặn gặp phải một thương đội mới tới thành, ai ai cũng lớn giọng, vừa dắt ngựa vừa tán dóc với nhau.

Nghe thấy họ nhắc tới Đồ gia, thành Bắc Thương, Du Hành không tự chủ thả chậm bước chân đi theo.

Mới nói được mấy câu mấy người kia đã đổi đề tài, tuy nhiên Du Hành cũng nghe được vài chuyện hữu dụng.

Tuy nhiên chuyện tựa hồ kết thúc rất qua loa. Đám thương nhân này đi từ nam tới bắc, tin tức họ có rất nhiều. Họ nói tai họa của Đồ gia ở thành Bắc Thương đã tới hồi kết, là một đám người ngoại lai tạo ra.

Nói tới đám người ở nơi khác kia, một người cao lớn vạm vỡ tên là Yêu Viên, giết người không nháy mắt, cũng may người Đồ gia có đôi mắt tinh tường lập tức đánh người kia. Cuối cùng đám người đó bị Đồ gia bắt làm thợ chuộc tội.

"Thật là nhân từ mà..."

"Nghe nói Đồ gia là nơi cung cấp thịt mãnh thú, mùi vị thịt ở đó rất ngon! Mặc dù không bổ như linh thú trong truyền thuyết nhưng mùi vị trác tuyệt, không biết đám người Đồ gia kia chăn nuôi kiểu gì mà có được thịt ngon như thế."

"Chắc chắn là nhà họ có bài thuốc bí truyền! Nếu không thì sao có thể trở thành đệ nhất thế gia ở thành Bắc Thương chứ. Chỉ là không biết đám người ngoại tộc kia lấy đâu ra lá gan sờ râu lão hổ."

"Vậy lần tới chúng ta tới đó mua thịt đi! Thịt của Đồ gia tốn nhiều tiền lắm..."

Đi thêm cũng chỉ nghe được lời ong tiếng ve, vì thế Du Hành trấn định quay lại sạp hàng nhà mình.

Lúc quay lại cậu phát hiện số người gần nhà mình tản đi rất nhiều, lại thấy biểu tình của cha mẹ và Thôi Nam có phần không đúng.

Vừa nhìn thấy con trai, mẹ Du sáng hai mắt, vội vàng nói: "Con trở lại rồi à?"

"Mẹ, vừa có chuyện gì à?"

"Vừa rồi có người dán cáo thị nói thành chủ thành Bắc Vân tuyển người, bọn họ đi xem náo nhiệt."

Nói như vậy, quả nhiên trừ sập hàng của họ ít người ra thì những sập hàng khác cũng tản đi không ít khách.

"Để con đi xem thử cáo thị."

Cáo thị cách một trăm mét, Du Hành chen vào đám đông để nhìn, quả nhiên là cáo thị tuyển người, người nào có tâm ý đề chạy tới phủ thành chủ ghi danh.

Phúc lợi không tệ, nếu trúng tuyển có thể lấy được hộ tịch.

"Chờ ta về bàn bạc với người nhà rồi đi ghi danh... Ôi, nhà ta xa như thế nhỡ không tới kịp thì sao? Ta còn định gọi thêm cả hắn em họ hàng chú bác tới nữa kìa."

"Có thời gian bảy ngày cơ mà, đủ!"

Du Hành kéo một nam nhân đang hăng háo đàm luận, khiêm tốn thỉnh giáo: "Xin hỏi hộ tịch là cái gì?"

"Chậc, chắc ngươi là người trên núi xuống, để ta nói cho ngươi nghe, hộ tịch này có không dễ, không phải tòa thành nào cũng có hộ tịch đâu. Trước tiên tòa thành đó phải có thành chủ, thứ hai là ngươi phải có bản lĩnh thì phủ thành chủ mới phát hộ tịch cho ngươi, có được hộ tịch ngươi sẽ trở thành cư dân chân chính của tòa thành đó, tới lúc đó phúc lợi sinh sống mà thành chủ phát cũng đủ cho cả nhà ngươi ăn no mặc ấm rồi!"

Mấy lời của họ hơi phức tạp, Du Hành nghe mà đầu xoay mòng mòng, chẳng qua thấy người này đang nhìn chằm chằm, cậu không thể làm gì khác hơn là liên tục nói lời cảm ơn: "Ngài biết nhiều thật!"

"Đó là dĩ nhiên, ta còn phải đi ghi danh đây, đi trước nha."

Ít nhất Du Hành cũng biết hộ tịch ở nơi này không phải là thứ bắt buộc, điều này đủ để cậu thỏa mãn rồi. Nếu không một đám người bọn họ đều trở thành dân không có hộ khẩu.

Du Hành xem lại cáo thị mấy lần, trong đó chỉ nói thành chủ muốn mời người, lại không nói rõ là chức vị gì. Dĩ nhiên, hộ tịch mà thành chủ đưa ra cũng đủ khiến mọi người không quan tâm việc gì, vui lòng làm tất rồi.

Lúc quay lại sạp hàng, Du Hành đếm đếm: "Đi chín người đúng không?"

"Không sai, đều là người nói tương đối khá Úy ngữ." Thôi Nam nói: "Nghe thấy người dân ở đây nói ra điều kiện tốt mà phủ thành chủ đưa ra nên họ đã nhanh chóng chạy đi ghi danh rồi."

Sau đó, hắn cau mày nói tiếp: "Tôi có khuyên mấy câu nhưng họ không nghe."

"Đừng để ý."

Cũng có người tới hỏi Du Hành: "Du Hành, cậu đã nhìn thấy cáo thị chưa, phía trên viết gì thế?" Đó đều là những người nhìn không hiểu Úy ngữ nên không dám tùy tiện đi ghi danh.

Du Hành cũng không gạt họ, kể lại nội dung cáo thị.

"Cái đó, cảm ơn mọi người đã chiếu cố trong thời gian này, chúng tôi qua đó nhìn thử, nếu hữu duyên sẽ còn gặp lại."

Sau cơm trưa, mặt trời càng chói chang hơn, Du Hành không bày sạp sợ đồ bị phơi hỏng, vì thế tìm tới một bóng cây vắng vẻ để hóng mát.

"Bảo nhi, sao hôm nay con tâm trạng thế?"

Đối mặt với câu hỏi của mẹ, Du Hành chỉ lắc đầu nói: "Con đang nghĩ xem sau này chúng ta nên làm gì."

"Bán đồ rất mệt, hơn nữa cũng chả bán được bao nhiêu tiền.:

"Hay là ăn hoàng lương, không phải thành chủ nơi này đồng nghĩa với đại ca của cả thành sao? Nếu như có thể làm việc cho họ thì chắc chắn không phải lo ăn lo mặc nữa."

Mấy người nói đều dùng tiếng mẹ đẻ, Du Hành vội nháy mắt với họ, nhỏ giọng nói tin tức cậu nghe được hôm nay.

"Mặc dù chúng ta cách thành Bắc Thương rất xa, nhưng sau này mọi người phải cẩn thận một chút. Dù sao thủ đoạn của Đồ gia chúng ta cũng chưa thấy hết. Nói Chân Úy ngữ cũng là một tầng bảo vệ."

Ít nhất không bị dân bản địa thấy tiếng nói khác, trêu chọc tới trước mắt.

Quả thật là sấm sét giữa trời quang!

"Tu tiên? Nơi này còn có thể tu tiên à?"

"Trời ạ, có phải là loại trẻ mãi không già không?"

Mọi người vô cùng giật mình, những người không biết tu tiên là gì cũng vội vàng hỏi, người hiểu thì giải đáp giúp những người chưa biết.

"Trong tivi hay tiểu thuyết mọi người đều nói như thế... Trời ạ, không nghĩ tới có một ngày tôi lại tới được nơi như này? Tôi có thể tu tiên không? Tôi muốn làm tiên nữ lâu rồi!"

"Mọi người tỉnh táo một chút đi, những người chúng ta thấy mấy ngày qua đều là người bình thường." Du Hành nói: "Cho dù có thể tu tiên thì đó cũng không phải là tầng mà chúng ta có thể tiếp xúc."

Tâm tính của cậu trái lại rất ổn trọng.

Cậu thấy rất nhiều sách trong thư trai, toàn bộ đều khắc sâu trong đầu cậu, vì thế lúc này liền mang những tri thức liên quan tới thế tục và tu tiên nói cho mọi người nghe.

"Hiện tại chúng ta đang ở Tây châu và là châu thứ mười bảy trong mười chín châu lệ thuộc đại lục Chân Úy. Mà ở Chân Úy đại lục cũng có nơi người phàm sinh sống, từ xưa tới nay thiếu thốn linh khí, cư dân từ lúc sinh ra đã không có linh căn, ngay cả môn phái tu tiên cũng không có.

Cho dù mấy môn phái bên Đông châu Nam châu kia tuyển chọn đệ tử người phàm cũng không tới bên Tây châu để tuyển chọn."

Nói một cách đơn giản thì Tây châu toàn người phàm nghèo túng rác rưởi, hoặc là một số cấp bậc chiến đấu yếu kém. Mấy người tu tiên cao quý kia căn bản không thèm quan tâm.

Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà Du Hành khẳng định trong lòng: Nếu Tây châu đã hèn kém như vậy thì dù Đồ gia ở thành Bắc Thương có lợi hại hơn chăng nữa cũng không có nhiều tiên gia thực lực nghịch thiên.

Đối với tu tiên Du Hành cũng chẳng có bao nhiêu khát vọng, cậu vẫn luôn là người không có dã tâm.

Nhưng những người khác thì có, chỉ có vài người nghe Du Hành phân tích thì biến đổi sắc mặt.

"Sao cậu lại biết rõ như vậy?"

Du Hành lãnh đạo nói: "Tôi xem ở thư trai, những thứ tôi nói đều là kiến thức cơ bản ở đây, mọi người lúc rảnh rỗi có thể đi xem, hiểu rõ tình hình mới mang tới chỗ tốt cho chúng ta."

Luôn có người sống tùy hoàn cảnh, cũng sẽ có người sống vì lòng cầu tiến.

"Có thể tôi cũng có linh căn đúng không?!"

Du Hành cũng không muốn gạt ai chuyện gì, trình độ học Chân Úy ngữ của cậu là nhanh nhất, các loại tin tức cũng là người biết đầu tiên, nói những tin tức đó ra chẳng là nể tình đồng hương, dù sao nói ra cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cậu, cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

Còn lựa chọn của họ như nào cậu cũng không muốn nhúng tay.

Cậu chỉ muốn bảo vệ bản thân và người nhà.

Dắt cha mẹ tới một nơi đan sơ ăn cơm, gọi một phần trà một phần điểm tâm, bắt đầu nghỉ trưa.

Quán cơm này là quán bình dân giá rẻ, dựng bằng lán, bên trong kê mười mấy bộ bàn ghế, đặc biệt mở ra cho người làm ăn nghèo khổ ăn uống.

Nước trà lạt vị, điểm tâm không ngon lắm, ăn một miếng vụn bánh rơi đầy bàn.

Tuy nhiên hàng quán như vậy cũng không tệ so với giá rồi.

Cơm nước xong, khách nhân bên trong vừa uống trà vừa nghị luận chuyện thành chủ tuyển người.