Chương 23: Cốt truyện này chạy lệch ( 15 )
Nghĩ ra một cái cớ rất đơn giản, Diêu Thiên Thiên đã lấy chiếc vòng ngọc Tì Hưu cô đang đeo trên cổ ra để làm cớ. Đây là món quà mà Vương Nhị Nha mua trong lúc đi khảo sát ở Vân Nam, giá trị vô cùng xa xỉ. Mua ngọc Tì Hưu đổi vận cho con gái, cũng là một phần tâm ý của mẹ cô. Diêu Thiên Thiên nói mấy hôm trước trong lúc cầm chiếc vòng tay này ra ngoài chơi với Tề Lỗi thì bị một người lái xe máy cướp mất. Để giúp cô tìm lại ngọc Tì Hưu, Tề Lỗi đã dò hỏi tin tức ở khắp nơi, còn nằm vùng mất mấy hôm mới trộm được đồ về cho cô.
Cha Tề nghe xong không khỏi cảm thấy vui vẻ, ông để chổi lau nhà xuống, vỗ vỗ vai con trai nói: "Làm tốt lắm, con trai!"
Nhưng Lưu Minh Yến lại nghĩ xa hơn, bà có chút lo lắng hỏi: "Mẹ nghe nói mấy người ăn trộm ăn cướp đều làm việc theo băng đảng. Có thể là đám tay chân dưới quyền một băng đảng lớn nào đó, Lỗi Lỗi sẽ không gặp phải chuyện rắc rối gì chứ?"
Tề Lỗi đã nghĩ ra lý do thoái thác từ lâu, cậu nói: "Không sao. Nguyên nhân con đi khắp nơi trong nhiều ngày như vậy là để trộm thứ này về. Mẹ yên tâm, bọn họ sẽ không phát hiện ra đâu."


Cha Tề vỗ một cái vào đầu Tề Lỗi: "Thằng oắt con, mới tí tuổi đã học cách trộm đồ của người khác hả?"
Tề Lỗi chớp chớp mắt, Diêu Thiên Thiên lập tức rớt nước mắt nói: "Bác đừng đánh anh Lỗi nữa, nếu bác muốn đánh thì cứ đánh Thiên Thiên đi. Đều là lỗi của Thiên Thiên, hu hu..."
Lưu Minh Yến thấy Diêu Thiên Thiên khóc, cũng không dám nói con nhà người ta không tốt. Với lại việc này cũng không thể trách con bé được. Nếu nhóm người kia đã có ý muốn cướp đồ thì ngay cả người lớn cũng không thể tránh được, như vậy một cô bé mới chín tuổi làm sao có thể ngăn cản được họ chứ? Hơn nữa có lẽ thứ đáng giá nhất mà cô bé từng có chính là chiếc vòng Tì Hưu này, đột nhiên làm mất nó, Thiên Thiên sao có thể không sợ hãi cho được? Không dám nói với người trong nhà mà khóc lóc chạy tới nói với anh trai cũng là chuyện bình thường.
Thằng con “không biết trời cao đất rộng” nhà họ, “đơn phương độc mã” chạy tới nằm vùng ở địa bàn của mấy tên côn đồ, muốn chết à? Ngay tại thời điểm Lưu Minh Yến cảm thấy cần phải tiến hành giáo dục tư tưởng cho đứa con trai thứ hai của mình, thì đúng lúc này Diêu Thiên Thiên chỉ vào vành mắt đen sì của Tề Lỗi, vừa khóc vừa nói: "Anh ấy đã không ngủ nhiều ngày rồi, hu hu..."
Cha mẹ Tề nhìn theo hướng tay cô chỉ, từ khi nào mà vành mắt của con trai bọn họ lại thâm sì như vậy… Vẻ mặt của thằng bé chứa đầy sự mệt mỏi, cơ thể cao to kia giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể đổ sụp xuống vậy.
Thôi... Quên đi, dù sao nó cũng đã hăng hái làm việc nghĩa đến quên mình như thế, để cho nó nghỉ ngơi trước rồi ngày mai tính sổ sau. Cảm giác đau lòng con trai đã chiếm thế thượng phong, “Lão Phật gia” ngay lập tức hạ xuống một ý chỉ: Mau đi ngủ cho ta, ngày mai sẽ lấy roi da tẩm nước lạnh tới hầu hạ!
Tề Lỗi biết mình đã qua được cửa ải khó khăn này, chắc thêm một buổi thuyết trình ngày mai nữa là xong rồi. Cha Tề sẽ không giảng đạo, ông toàn trực tiếp xắn tay áo lên đánh người, kỹ năng giáo dục bằng miệng là hoạt động cần trình độ học vấn cao nên ông thường không tham dự. Người dạy chủ yếu là “lão Phật gia”. Đừng thấy miệng của Lưu Minh Yến không chịu buông tha cho ai mà cảm thấy sợ hãi, mức độ chiều chuộng con cái của bà đã được xếp vào loại nghịch thiên*. Tề Lỗi chỉ cần ngoan ngoãn một chút, khiêm tốn thừa nhận sai lầm của mình là được. 
Còn về vấn đề mấy chuyện như này có thay đổi trong tương lai hay không thì đó lại là một câu chuyện khác.
*Nghịch thiên: trái trời, ngược ý trời, phản trời, ý nói ở đây là chiều chuộng bất chấp.

Trước khi Tề Lỗi quay về phòng ngủ, cậu đã dùng đầu ngón tay út ngoéo nhẹ lên lòng bàn tay của Diêu Thiên Thiên, nở một nụ cười “thích ăn đòn”. Diêu Thiên Thiên lại nhớ tới chuyện hồi nãy bị con người này véo mông, mặt của cô không khỏi đỏ rực lên.
...
Ngày hôm sau, mọi chuyện diễn ra đúng như những gì Tề Lỗi đoán. Sau khi Lưu Minh Yến lãng phí một giờ nước bọt với cậu, Tề Lỗi đã bưng một ly hồng trà tới, nói một câu: "Mẹ, uống trà đi."
Vì Lưu Minh Yến nói quá nhiều nên cổ họng sớm đã trở nên khô khốc, bà cầm lấy tách trà uống một ngụm. Tề Lỗi ước lượng rất chuẩn, không lạnh không nóng vừa đủ. Lưu Minh Yến hài lòng gật đầu.
"Nhớ kỹ chưa? Nếu về sau gặp phải chuyện như thế này thì phải tìm người lớn trước. Mất bao nhiêu tiền không quan trọng, miễn là người còn khỏe mạnh là được. Đừng bỏ nhà đi hơn mười ngày nữa, ngay cả khi con nhờ ai đó chuyển lời hộ cũng không được! Nhóc con, trước khi con trưởng thành và dọn ra ngoài thì vẫn phải ở trong cái nhà này, để mẹ con uốn nắn!" Lưu Minh Yến nói ra lời tổng kết.
Tề Lỗi khiêm tốn gật đầu: "Vâng, con sẽ không bao giờ mắc sai lầm nữa."

Lưu Minh Yến hài lòng, hào phóng vung tay lên: "Đi chơi đi, giáo viên của con giao cho mẹ. Không phải chỉ có mười ngày không tới lớp thôi sao? Nếu cuối kỳ đạt điểm cao thì mấy thầy cô giáo cũng chẳng dám nói gì."
Tề Lỗi nghịch thì nghịch, đánh nhau thì đánh nhau, nhưng đầu óc đúng là thông minh sáng dạ. Trường trung học có vài chỗ không thể so được với trường Đại học, nỗ lực một chút là có thể thi được điểm cao. Thành tích của Tề Lỗi trong mấy năm gần đây không tồi, cậu thuộc loại học sinh ngày thường không học gì mấy nhưng trước khi đi thi “ôm chân Phật” cả đêm là có thể thi được thứ hạng tốt, quả thực khiến cho người ta hận đến nghiến răng ken két.
Hôm nay vừa đúng là ngày nghỉ cuối tuần, Tề Lỗi vừa ra khỏi cửa đã đi thẳng đến nhà Diêu Thiên Thiên. Diêu Thiên Thiên đang mặc đồ ngủ, vừa dụi mắt vừa mở cửa, cô mơ màng nói: "Anh đến sớm như vậy làm gì thế?"
Tề Lỗi: "Không phải em vừa đi từ nhà anh ra à?"

Tối hôm qua, Diêu Thiên Thiên ngủ ở nhà Tề Lỗi, ăn xong bữa sáng mới về nhà.
"Nhà anh dậy rất sớm, cuối tuần nào em cũng ngủ đến hơn mười giờ mới dậy, sau khi về nhà em lại ngủ thêm một chút nữa." Diêu Thiên Thiên có chút tỉnh táo, mở cửa cho Tề Lỗi vào nhà xong, cô bèn “lăn” trở lại giường.
Tề Lỗi ném hết liêm sỉ, cũng “lăn” lên giường theo cô. Diêu Thiên Thiên đẩy cậu hai lần không được, cũng đành kệ cậu, bản thân thì đi ngủ tiếp. Sau khi Tề Lỗi cởi giày xong cũng cảm thấy có chút buồn ngủ. Tối qua cậu ngủ không ngon, suốt cả đêm vẫn luôn nghĩ về những chuyện xảy ra trong nhà Lưu Dương. Tuy nhiên Tề Lỗi chỉ là một học sinh trung học cơ sở, thực sự không có cách nào.
Nghĩ ngợi một lúc, cậu bỗng cảm nhận được sự ấm áp phát ra từ con heo nhỏ đang nằm ngủ bên cạnh. Tề Lỗi không nhịn được vươn tay ôm lấy cô và nhắm mắt lại. Trên người Diêu Thiên Thiên có mùi thơm của sữa tắm nên ngửi rất thoải mái, Tề Lỗi cứ thế dần dần chìm vào giấc ngủ. Ngay cả khi cậu ngủ say như chết thì cũng không quên đặt tay lên cái eo thịt của Diêu Thiên Thiên nhéo nhéo hai cái.
Diêu Thiên Thiên bị Tề Lỗi nhéo tỉnh cả ngủ. Cô rất sợ nhột, những người khác chỉ có một vài nơi là có thịt ngứa, nhưng cả người cô chỗ nào cũng không thể chạm vào được. Ngày ấy, lúc Diêu Thiên Thiên mới vào trường tiểu học, trường đã tổ chức cho học sinh toàn trường chạy bộ mỗi ngày. Diêu Thiên Thiên chạy nhiều nên đau chân, Vương Nhị Nha muốn giúp cô xoa bắp chân, mới xoa được hai cái thì cô đã cười chảy nước mắt, cuối cùng cũng không thể tiếp tục xoa chân.
Trên thực tế, động tác của Tề Lỗi sẽ không khiến người ta cảm thấy nhột, nhưng Diêu Thiên Thiên rất sợ nhột, cô bị cậu nhéo nhẹ vài cái thì đã cười tỉnh rồi. Bé heo mơ mơ màng màng xoay người lại, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt phóng đại của trai đẹp đang ngủ say ngay trước mắt mình.
Diêu Thiên Thiên:...