Chương 23: Cốt truyện này chạy lệch ( 15 ) ( tiếp theo )
Cô thực sự muốn hét lên và đứng dậy như mấy chị nữ chính trong phim thần tượng, ôm chăn bọc lấy cơ thể của mình và khóc lóc chỉ vào Tề Lỗi, hỏi anh muốn làm gì, hoặc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Trong cốt truyện gốc, Diêu Doanh Tâm và Mộ Dung Tường cũng có một đoạn máu chó như này. Đêm hôm đó, Mộ Dung Tường và cô ta đi quay phim. Hai người mệt mỏi đến kiệt sức lập tức lên giường ngủ lúc nào không hay. Sáng hôm sau, Diêu Doanh Tâm thức dậy thì ôm chăn lặng lẽ rơi lệ. Mộ Dung Tường im lặng một lúc lâu mới đưa ra một câu hứa hẹn nặng như núi: "Làm bạn gái của anh đi, tiền đề là tiến đến hôn nhân."
Lúc Diêu Thiên Thiên đọc đến đoạn này thì cô chỉ biết cạn lời. Nữ chính, quần áo cô mặc trên người tối hôm qua vẫn còn đó và không có lấy một nếp nhăn, cô khóc lóc cái gì không biết? Dù sao cô cũng là một người trưởng thành, đầu tiên cô nên nhìn trên giường mình có vết máu hay không rồi mới bật khóc chứ?
Thật muốn cho cô ta một cái bạt tai...

Vì không để người khác muốn cho mình một cái bạt tai, cũng không muốn bị Tề Lỗi “chui chỗ trống”. Sau khi suy tư một lát, Diêu Thiên Thiên bèn ngồi thẳng dậy, nhấc cái gối lên đập vào người Tề Lỗi.


Là gối đầu thì đương nhiên không có lực sát thương. Nhưng dù sao đó cũng là một đòn đánh nặng nề, đập vài cái thì Tề Lỗi mới tỉnh lại, cậu ngái ngủ nhìn Diêu Thiên Thiên.
"Nói! Anh làm cách nào vào được nhà em? Có phải trộm chìa khóa của dì Lưu đúng không?" Vương Nhị Nha và Lưu Minh Yến thân nhau như chị em ruột nên bà đã đánh thêm một cái chìa khóa khác, để nó ở nhà họ Tề phòng khi có tình huống bất ngờ mà đúng lúc bà không có ở đó, một mình Diêu Thiên Thiên lại không thể đối phó.
Tề Lỗi cười nhéo cái mũi nhỏ đang phồng lên theo nhịp thở phì phò của cô, nói: "Em ngủ đến ngớ ngẩn rồi hả, rõ ràng là em mở cửa cho anh vào mà."
"Cười cười cười! Cười cái gì mà cười!" Diêu Thiên Thiên cầm gối đầu đập thêm vài cái nữa. Cười cái con khỉ, đây thật sự là nhân vật BOSS phản diện - loại người vẫn luôn có khuôn mặt âm u, chỉ khi nào thực hiện được gian kế với nhân vật chính thì mới “diễu võ dương oai”, lộ ra nụ cười “tiểu nhân đắc chí” sao? Trong cốt truyện gốc, Tề Lỗi cũng không thích cười, khuôn mặt luôn cứng ngắc nghiêm nghị khiến cho người ta sợ hãi. Ngay cả thư ký dưới quyền còn lờ đi vẻ ngoài đẹp trai của anh ta, không lúc nào là không cảm thấy sợ hãi anh ta.
Chẳng qua vào thời điểm đó, Tề Miểu bị Mộ Dung Tường hại chết. Mẹ Tề vì quá nóng giận dẫn đến trúng gió, không có người nào can ngăn cha Tề nên ông đã xúc động đánh Mộ Dung Tường. Sau đó ông nội nhà Mộ Dung đã gọi cảnh sát đưa cha Tề vào trại giam trong sáu tháng, kể từ đó cả người ông bắt đầu trở nên suy sút. Vì phải quay về nhà tham gia đám tang của Tề Miểu nên Tề Sâm đã bỏ lỡ một đề tài khoa học rất quan trọng, rồi thành quả nhiều năm nghiên cứu ở nước ngoài của anh ta lại bị người khác cướp mất. Biết được tin này, Tề Sâm quyết định ở lại Trung Quốc, không ngừng nộp hồ sơ xin việc cho các công ty. Nhưng thời gian mấy năm nay anh ta đều dùng vào nghiên cứu nên chưa từng có kinh nghiệm làm việc, lại không muốn nhờ sự giúp đỡ của Tề Lỗi để được tới công ty của em trai làm việc. Cuối cùng, anh ta chỉ có thể ở nhà, hoàn toàn trở thành một người vô công rồi nghề. Tất cả kinh nghiệm, học thuật và đầu óc của Tề Sâm đều bị hủy hoại ở trong căn nhà này. Anh ta đã không còn mong ước được ra nước ngoài để thực hiện tham vọng của mình nữa.

Tề Miểu là người được nhắc đến trong truyện trước, sau khi Tề Miểu chết thì Tề Lỗi mới “lên sàn”. Anh ta vừa mới xuất hiện thì đã được miêu tả là có vẻ bề ngoài lạnh lùng khiến người khác sợ hãi. Một anh đẹp trai lạnh như núi băng như vậy quả thực thu hút rất nhiều ánh mắt của độc giả. Phía bên dưới truyện có vô số bình luận gào thét muốn thu Tề Lỗi vào hậu cung! May mắn thay, tác giả cũng không đáng tin đến mức để cho Tề Lỗi phải lòng nữ chính khi trong người anh ta vẫn còn mang theo lòng thù hận. Tề Lỗi không bị vầng hào quang “thánh mẫu” của nữ chính biến thành não tàn - đến cả thù của em gái mình cũng quên. Bằng không, Diêu Thiên Thiên chắc chắn sẽ khinh thường Tề Lỗi. Ngay cả khi người điều khiển là tác giả thì cô vẫn sẽ khinh thường anh ta! 
Tề Miểu đã mang tất cả hạnh phúc của nhà họ Tề đi rồi, không phải Tề Lỗi không thích cười, mà là do anh ta không cười nổi.
Nhìn chàng trai trẻ đang mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời trước mắt mình, Diêu Thiên Thiên bỗng cảm thấy sống mũi cay cay. Mấy ngày nay, cô đều ăn uống, ngủ nghỉ ở nhà họ Tề. Một nhà toàn những người nhiệt tình tốt bụng như vậy, vậy mà trong tương lai, cả gia đình họ lại bị phá hủy bởi tên Mộ Dung Tường ích kỷ. Tề Lỗi cũng chưa nở nụ cười thêm một lần nào nữa. Ngay cả sau khi anh ta đã chiếm được tất cả gia sản của bốn nam chính, cộng thêm cả nhà nữ chính, Tề Lỗi cũng chưa từng cười. Tề Miểu đã đi rồi, cửa nát nhà tan, dù có báo được thù thì anh ta cũng chẳng hề cảm thấy vui vẻ.
Diêu Thiên Thiên siết chặt nắm tay bé nhỏ của mình. Biết trước cốt truyện chính là “bàn tay vàng” lớn nhất của cô, cô cũng không tin mình sẽ tiếp tục bước vào vết xe đổ! Diêu Thiên Thiên không thể lo cho người khác, nữ chính thích ai thì cứ thích người đó, nhưng nhà họ Tề không thể bị phá hủy được, họ rõ ràng là một gia đình tốt như vậy…
Tề Lỗi thấy Diêu Thiên Thiên đột nhiên không đánh nữa, một giọt nước rơi xuống mặt cậu. Tề Lỗi lập tức chân tay luống cuống, cậu vội vàng nghĩ lại xem rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì. Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn chỉ nghĩ tới hai chuyện: Một là ngày hôm qua cậu nhéo mông Diêu Thiên Thiên; Hai là ngày hôm nay ôm Diêu Thiên Thiên ngủ. Đúng rồi, trong TV từng chiếu cảnh một cô gái ngủ với một chàng trai ( lầm to ), sau khi tỉnh lại thì cô gái ấy nổi giận đùng đùng, sau đó lại bắt đầu khóc không ngừng.
Tề Lỗi đau lòng đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mũm mĩm, ôm cô vào lòng như ôm bé heo con vừa mới sinh ( Diêu Thiên Thiên: (╰_╯)#). Cậu dùng tay xoa xoa đầu cô, vừa xoa vừa lên tiếng dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc, anh đưa mông cho em véo lại nhé?"
Diêu Thiên Thiên: (⊙o⊙)! Anh chắc chắn đây không phải là quấy rối tình dục chứ?
Tề Lỗi thấy Diêu Thiên Thiên cứng nhắc ở trong lòng mình, cái miệng nhỏ của cô khẽ nhếch, trừng mắt nhìn cậu, biểu tình trên mặt tràn đầy không thể tin, không thể tha thứ. Cũng may là nước mắt đã không còn rơi nữa.

Tề Lỗi nhẹ nhõm thở ra một hơi, lau khô nước mắt trên mặt Diêu Thiên Thiên. Lại nhớ tới bộ dáng cô cầm chổi lau nhà muốn đánh “của quý” của mình hôm qua, cậu bèn lộ ra dáng vẻ “bằng bất cứ giá nào”, “hiên ngang lẫm liệt” nói: "Nếu em chưa hết giận thì cứ véo “chỗ này”, “chỗ này” bị véo sẽ rất đau nên em đừng ra tay quá độc ác. Về sau anh còn muốn cưới vợ nữa đó."

Diêu Thiên Thiên: Tôi chắc chắn đây là quấy rối tình dục! (╰_╯)#!

Tác giả có chuyện muốn nói: Chương ba kết thúc! ~\(≧▽≦)/~! Mẹ ơi liếc mắt đưa tình đến không đành lòng nhìn thẳng. Nữ chính “thánh mẫu” như vậy thật sự có thể mặc kệ sao? (⊙_⊙)?
Được rồi, thực ra chờ thêm hai năm nữa nhà họ Diêu sẽ chuyển đến thành phố B, nữ chính “thánh mẫu” vẫn sẽ đi theo cốt truyện đã được định sẵn 0-0