"Không có gì, chẳng qua là vài con chó chạy đến sủa bậy thôi." Đường Tinh cuốn lấy một lọn tóc nghịch chơi.

"Ồ... chó ở đâu vậy?" Hạ Mộc cũng rất phối hợp hùa theo Đường Tinh.

"Vài con chó... không mời mà đến." Đường Tinh đầy thâm thúy liếc về phía đám người Đồ Môn.

"Bạch tiểu thư, xin cẩn thận lời nói." Một vị lão giả trong đám người Đồ Môn tức giận lên tiếng.

"Ha, cẩn thận lời nói?" Đường Tinh bật cười, chậm rãi rời khỏi ghế ngồi.

Toàn bộ hội trường im phăng phắc, thậm chí có người còn chuẩn bị bỏ chạy.

"Vị lão giả này, luận theo thân phận, ngươi còn phải gọi ta là đại tiểu thư. Ngươi có tư cách gì chấp vấn ta?"

Lúc này, vị phó bang chủ vội đứng lên, ôm quyền tạ tội với Đường Tinh.

"Đại tiểu thư, hắn ta ăn nói không suy nghĩ, xin đại tiểu thư rủ lòng từ bi."

"Lòng từ bi? Ha... Lục Phóng, đưa bảo bối của tôi vào đây." Đường Tinh cười nhẹ.

Lục Phóng tuân lệnh đi ra ngoài, lát sau đã dẫn theo một con báo đen lừng lững đi vào.



Vừa nhìn thấy con báo, không ít người đã tái xanh mặt.

Đường Tinh hài lòng, tiến đến trước mặt con báo kia, khẽ xoa đầu nó.

"Berrus, đã đói chưa?"

Con báo gầm một tiếng lớn, khiến tất cả mọi người đều kinh sợ.

Đường Tinh chỉ vào vị lão giả lúc nãy, hờ hững nói một câu.

"Đồ ăn đấy, ăn đi."

Ngay tức thì, con báo lao lên, trong chớp mắt đã cắn đứt cổ tên này.

Máu bắt đầu chảy từ cổ hắn ra, Berrus điên cuồng cắn xé thân xác người đàn ông nọ. Chẳng mấy chốc, lục phủ ngũ tạng hắn đã bị phanh ra.

Rất nhiều người nhìn thấy cảnh này liềm lợm giọng buồn nôn, ngay cả Giang Ly Hận và Tạ Thiên Xuyên cũng đều nhắm mắt, tránh nhìn cảnh tượng ghê tởm ấy. Đường Tinh lại khác với mọi người, cô nhìn chăm chú Berrus ăn, tay xoa xoa đầu nó.

"A Thần, cô gái của cậu không biết sợ à, cô ấy có phải là con gái không vậy?" Tạ Thiên Xuyên khẽ hỏi Sở Diệc Thần.

Sở Diệc Thần không hề đáp lại, anh chăm chú nhìn gương mặt nhỏ bé bị vấy máu kia, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi lo sợ.



Từ khi nào, cô đã trở nên tàn nhẫn như vậy rồi?

Đường Tinh đến gần phó bang chủ Đồ Môn, đặt vào lòng bàn tay ông ta một đôi bông tai. Vừa nhìn thấy đôi bông tai này, sắc mặt ông ta chết lặng.

"Muốn cứu con gái ông, hai ngày sau đến rừng sương mù gặp tôi." Đường Tinh thầm thì vào tai ông ta.

Một lúc sau, người đàn ông kia đã bị báo của Đường Tinh ăn cho còn trơ mỗi xương.

"Sao nào, còn ai muốn thử không?" Đường Tinh hướng về đám người Đồ Môn cười nói.

"K... không có." Bọn họ vội vàng xua tay, sau đó tên phó bang chủ kia liền kéo bọn họ rời khỏi đó.

Sau khi không còn ai làm phiền, Đường Tinh mới hài lòng trở về chỗ ngồi.

"Tiếp tục đi." Cô ra hiệu cho Tạ Thiên Xuyên.

"Các vị có thể tới, Diêm Vương điện chúng tôi vô cùng cảm ơn." Tạ Thiên Xuyên nhân được tín hiệu liền đứng lên mở lời.

"Cân nhắc những chuyện phát sinh gần đây, đề tài hội nghị lần này, cần phải có một chút điều chỉnh. Mọi người hẳn là đều đã biết, đoạn thời gian gần đây, đảo Zephys xảy ra một ít chuyện, rất nhiều vị lão địa tại nơi đây đồng loạt bị đánh lén, mất toàn bộ sức chiến đấu, chúng tôi tin rằng, chuyện này tuyệt đối không đơn giản..." Giang Ly Hận nói.

Nghe tiếng, Đường Tinh lườm Giang Ly Hận một cái. Lại nói, cái tên Giang Ly Hận này đúng thật là khéo ăn nói. Cái gì mà hảo bằng hữu, có một số người phỏng chừng hắn ta còn chưa từng bao giờ gặp nữa là....