Sau bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng buổi hội nghị cũng kết thúc một cách chóng vánh. Chỉ có một nửa số thế lực đồng ý phò tá cho Diêm Vương điện.

Đây là khởi đầu không mấy tốt lành gì.

"Sư huynh, lát nữa...." Đường Tinh ghé sát vào tai Hạ Mộc nói vài câu.

"Làm như vậy có được không?" Hạ Mộc lộ ra đôi chút lo lắng.

"Yên tâm đi, sẽ không sao đâu." Đường Tinh vỗ vai Hạ Mộc một cái rồi xoay người đi vào trong.

"Sao cô quay lại đây?" Tạ Thiên Xuyên nhác thấy bóng Đường Tinh liền tiến lên nghênh đón.

"Có chút việc muốn nói riêng với các anh."

Tạ Thiên Xuyên nhìn Sở Diệc Thần một cái rồi quay người dẫn đầu.

"Đi theo tôi."

Sau khi đến một căn phòng kín đáo, Tạ Thiên Xuyên mới để mọi người đi vào trong, sau đó đóng kín cửa lại.

"Cô định nói gì?" Giang Ly Hận ném một cái nhìn không mấy thiện cảm về phía Đường Tinh.

"Hội nghị lần này, các người nghĩ thế nào?"

"Tình hình có vẻ khá bất lợi cho chúng ta." Giang Ly Hận thoáng trầm mặc.



"Gần đây Thiên Hận đã công bố liêm minh với Viên gia. Có lẽ là vì lý do này chăng?"

Viên gia nổi tiếng với biệt tài dùng độc, nay lại liên minh với Thiên Hận, nếu quả thực đem ra so kè vơi A Tu La đơn thương độc mã thì Thiên Hận có khả năng thắng hơn nhiều.

"Vấn đề là ở Đào gia, Đào Vân Sênh bây giờ bị Thiên Hận bắt giữ, Đào gia sẽ không dám phản kháng. Nếu thực sự Đào gia quy hàng Thiên Hận, vậy thì càng khó xử rồi." Tạ Thiên Xuyên khẽ thở dài.

"Tôi sẽ đi cứu Đào Vân Sênh ra." Đường Tinh nhẹ giọng nói.

"Cái gì? Một đứa con gái như cô thì làm được gì chứ, cô biết Thiên Hận là nơi nào không? Nếu như cô xảy ra chuyện, cho dù là A Tu La cũng khó mà cứu được cô." Giang Ly Hận đập mạnh ly nước xuống bàn.

"Bên cạnh Âu Dương Lâm có ba thân tín, thì đến hai là người của tôi cài vào, cần phải sợ sao?" Đường Tinh không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt lúc này của Giang Ly Hận.

"Vậy cô định làm thế nào để giành được lòng tin của Âu Dương Lâm đây? Phải biết, anh ta là một con cáo già chính hiệu đấy."

"Điều này sao? Vậy phải hỏi Sở Diệc Thần rồi." Đường Tinh quay sang Sở Diệc Thần cười ngọt ngào.

"Em định làm gì?" Sở Diệc Thần tràn đầy bất lực nhìn cô gái.

"Em muốn người của anh đánh cho em trọng thương."

Đường Tinh vừa dứt lời, cơ hồ trong nháy mắt, sắc mặt của mấy người đều trầm xuống.

Ánh mắt Sở Diệc Thần hơi chăm chú vào cô gái trước mắt, biết rõ là nguy hiểm. Nhưng lại thấy hình ảnh cô nàng dùng ánh mắt đầy tình cảm nhìn anh, nơi đáy lòng lại trào dâng lên một cảm giác thỏa mãn vô biên, cứ như thể lỗ hổng nơi trái tim đang từng chút từng chút được lấp đầy…



Chỉ cần nàng muốn, cái gì anh cũng đều có thể dành cho nàng.

Sở Diệc Thần nhắm cặp mắt lại, tạm thời cưỡng chế đè nén toàn bộ tâm tình bất an của mình xuống, nâng hai cánh tay lên ôm thật chặt cô gái trong lồng ngực.

Đường Tinh nháy mắt một cái, "Ui chao? Sao vậy? Sao lại đột nhiên nhiệt tình như vậy? Hai người họ còn đang ở đây đấy."

Giang Ly Hận:"..."

Tạ Thiên Xuyên:"..."

Lại nhét cơm chó cho ông đây.

"Nhưng nếu để người của A Thần động thủ, liệu tên Âu Dương Lâm đó có tin không?"

"Đương nhiên là không, chính vì vậy, tôi muốn lợi dụng tình hình hiện nay của đảo này, để người của A Tu La giả dạng thành Đồ Môn rồi mới ra tay."

"Đồ Môn có môn võ riêng, cô định làm sao giả dạng" Tạ Thiên Xuyên khẽ nhăn mày. Môn võ của Đồ Môn cực kì rắc rối, nếu chỉ giao chiến bình thường, chắc chắn không thể học được, trừ khi là có người của Đồ Môn đích thân dạy cho.

"Khoan đã." Giang Ly Hận dường như nhớ ra gì đó." Lúc con báo của cô đang ăn thịt tên Đồ Môn kia, tôi đã thấy cô nhét vào tay tên phó bang chủ Đồ Môn vật gì đó, sẽ không phải chứ?"

"Bingo, lần này chính phó bang chủ sẽ đích thân dạy cho chúng ta võ công của Đồ Môn." Đường Tinh cười tự tin.

"..."

Ba người còn lại cùng nhau im lặng. Làm sao bọn họ lại có cảm giác không bằng một đứa con gái vậy hả.