"Uỳnh ——!!"

Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng vang rền, tựa như âm thanh của một vật nặng gì đổ ập xuống.

Đường Tinh xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ liếc một cái. Lục Phóng và Mặc Vô Việt đánh nhau, một thân cây nhỏ trong vườn hoa của A Tu La bị đụng ngã.

Cùng lúc đó, lại là một tiếng “rầm”, cửa thư phòng bị người nào đó đụng văng ra.

"Chủ thượng, chủ thượng không xong rồi! Bên ngoài đang đánh nhau, cái đám người điên Tội Ngục này quả thật là... Ặc..." một thành viên A Tu La đẩy mở được cánh cửa, nói mới được một nửa liền nhìn thấy chủ thượng nhà mình đang nghiêng người dựa vào ghế sa lon, trong ngực lại đang ôm chặt một cô gái.

Đường Tinh từ trong ngực Sở Diệc Thần chui ra ngoài, ló đầu ra tựa trêи bả vai của anh, vẫy vẫy cánh tay nhỏ cùng chào hỏi với người đang đứng ở ngoài cửa, "Hi..."

Tên này thiếu chút nữa sợ đến ngã bệch ra đất, nhìn chằm chằm Đường Tinh như gặp quỷ, "Cô cô cô… làm sao cô lại ở chỗ này!"

"Làm sao tôi lại không thể ở chỗ này?" Đường Tinh hừ một tiếng.

Đột nhiên bị quấy rầy, sắc mặt của Sở Diệc Thần hơi có chút không tốt lắm, ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc của cô gái, trả lời nàng một câu: "Lui ra trước đi."

Tạ Thiên Xuyên day day trán, tỏ vẻ bất lực.



Bên ngoài đều đánh nhau tơi bời khói lửa rồi, toàn bộ đảo đều đã bị kinh động rồi. Kết quả thì hay rồi! Lão đại hai bên lại đang ở trong phòng ân ân ái ái, nói chuyện yêu đương anh anh em em, còn có thiên lý sao?

"Vốn còn muốn cùng anh chơi lâu thêm một chút!" Đường Tinh than phiền, bĩu môi một cái, nói xong miễn cưỡng đứng lên, "Em đi đây!"

Ánh mắt của chàng trai trầm thêm vài phần, "Chú ý an toàn!"

"Vâng vâng, biết rồi!"

"Hai vị, hai người... nói chuyện phiếm xong chưa?" Giang Ly Hận có chút sốt ruột lên tiếng thúc giục.

"Đây đây đây, giục cái gì mà giục." Đường Tinh chìa tay ra để cho Tạ Thiên Xuyên dùng dây trói tay nàng lại.

Chát chát chát ——!!

Cửa chính A Tu La, Mặc Vô Việt và Lục Phóng đánh nhau đến bất phân thắng bại, tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt.

"Đệt! Lão Lục, đừng đánh nữa! Đánh như vậy biết đánh tới khi nào! Mọi người cùng nhau lao lên!"

Sắc mặt Lục Phóng cực kỳ âm trầm, Tội Ngục và A Tu La chính thức giao chiến, ảnh hưởng của chuyện này quá lớn. Bên ngoài biết bao nhiêu người chờ đợi bọn họ đánh nhau! Tốt nhất là có thể giải quyết trong hòa bình. Nhưng mà, theo kế hoạch của Đường Tinh thì...càng náo loạn càng tốt mà nhỉ?



"Đúng vậy! Sợ hắn cái gì! Lao lên!"

"Tôi nhổ vào! Lưu đường chủ, ông có bản lĩnh chớ núp phía sau tôi, đứng lên phía trước mà nói!"

"Mịa nó! Tới thì tới! Vì chủ thượng! Liều mạng!"

Các cao tầng Tội Ngục chia làm phái chủ chiến và phái chủ hòa. Trước mắt số người đồng ý khai chiến tương đối nhiều.

Dù sao lần này là minh chủ bị uy hϊế͙p͙, nếu như là còn nhẫn nhịn, vậy thì Tội Ngục cũng không cần lăn lộn tại Tội Ngục nữa rồi.

Chiến dịch này, không thể tránh né...

"Một đám người ô hợp cũng dám tới A Tu La ta giương oai!" Mặc Vô Việt theo lệnh của Sở Diệc Thần, vung miệng chửi ầm lên.

"Mịa nó! Tiểu tử thúi này nói cái gì! Lại còn nói chúng ta là đám người ô hợp!"

Bởi vì thái độ của Mặc Vô Việt, những vị theo phái chủ hòa cũng bắt đầu đổi chiều. Bởi vì không muốn tin tức bị lộ ra ngoài, ngoại trừ thân cận của Sở Diệc Thần và Đường Tinh ra thì không ai biết đến kế hoạch của họ. Nói cách khác, hiện tại hai bên đã muốn đánh nhau thật rồi.

"Đừng nói nhảm! Xông lên đi ——!!" Mọi người đấu khẩu với nhau đầy hưng phấn, khí thế hừng hực, nhân mã hai bên đã bắt đầu không khống chế được, chỉ chực lao vào nhau.