"Dừng tay!" Giữa lúc hai bên đang căng như dây đàn thì hai thân ảnh từ từ bước ra, tay còn áp giải theo một người.

"Chủ thượng!" Mắt vừa thấy Đường Tinh bị trói lại, nhiều người đã không nhịn được suýt nữa xông lên.

"Muốn chủ nhân các người an toàn thì tốt nhất tránh xa ra một chút." Tạ Thiên Xuyên quát về phía Tội Ngục.

Người của Tội Ngục nghe vậy vội vàng lùi ra xa. Đại trưởng lão tiến lên, nói lớn.

"Mau thả chủ thượng chúng ta ra, còn không thì đừng trách."

"Muốn thả cũng được, vậy thì các người phải quy hàng chúng ta vô điều kiện." Tạ Thiên Xuyên lạnh lùng rút dao ra.

Nhân lúc Giang Ly Hận không chú ý, Đường Tinh đá một phát vào mặt anh ta rồi nhảy về phía người của mình. Lúc đi còn không quên bỏ lại cho anh ta một ánh mắt giễu cợt.

Cho chừa, lúc nãy dám bóp tay tôi chặt như vậy.

"Chủ thượng, người không sao chứ?"

"Chủ thượng, bọn họ có làm gì người không?"

Đường Tinh lớn giọng nói với Tạ Thiên Xuyên và Giang Ly Hận.

"Ngày hôm nay các người lợi dụng sơ hở giam giữ tôi, bắt ép tôi phải quy hàng các người. Hôm nay, Bạch Phong này thề với trời, Tội Ngục với Diêm Vương điện từ nay vĩnh viễn không đội trời chung."

Nói xong, Đường Tinh dẫn người của Tội Ngục rời đi.



Các đại lão của đảo Zephys hóng chuyện xong cũng vội vàng rời đi mất dạng.

Chết thật rồi, Tội Ngục thật sự lại trở mặt với Diêm Vương điện rồi.

...

Một ly rượu vang đỏ thẫm như máu, nhẹ nhàng lay động ở trong ly rượu vang, ánh trăng xuyên thấu qua, nhuộm đẫm sắc thái huyền bí cho ly rượu.

Vết sẹo nơi khóe mắt nam nhân, cũng không có vẻ khó coi, phối hợp với nụ cười vô hình như có như không kia, cứ như thể lại tô điểm thêm nét tà mị.

"Hội trưởng, con ả Bạch Phong đó hôm nay đã giết chết Kim trưởng lão rồi." Phó bang chủ Đồ Mônnhìn về phía người đàn ông ngồi trêи ghế sa lon, nhẹ giọng báo cáo.

"Miaooo!"

Một con mèo đen to lớn, nhẹ nhàng nhảy lên ghế sa lon, nằm ở trong ngực của người đàn ông nọ.

Hắn ta đem chén rượu để sang một bên, trêи mặt nở một nụ cười khó có thể diễn tả được: "Cho nên, xác định là Tội Ngục sao?"

"Chắc chắn ạ." Phó bang chủ Đồ Môn đáp.

"Ồ... Bạch Phong... thú vị rồi đây." Nam nhân cười khẽ.

Khóe miệng người đàn ông hơi hơi nhếch lên: "Giết người của Đồ Môn ta mà còn phách lối như vậy, rất có ý tứ!"



"Hội trưởng, cô ta cuồng vọng như vậy, chi bằng... ." Phó hội trưởng nói.

"Không cần, cứ để cô ta vùng vẫy đi." Nam nhân nói.

"Chẳng qua là tôi cảm thấy vẫn nên diệt trừ hậu họa.... " Phó hội trưởng suy nghĩ một chút, mở miệng đáp.

"Không cần, cô mà chết thì còn gì thú vị nữa." Nam nhân lần nữa cầm ly rượu lên, khẽ nhấp một cái.

"Còn nữa... Hội trưởng, hôm may Tội Ngục đã tuyên chiến với Diêm Vương điện, thề sống chết không đội trời chung." Giờ phút này, phó bang chủ hơi nhíu mày.

"Ồ... thật sao?" Nam nhân lâm vào suy nghĩ.

"Chính tai tôi nghe được ạ." Phó bang chủ nói.

"Ha ha, lợi dụng lẫn nhau mà thôi…" Khóe miệng hắn ta khẽ nhếch lên: "Trò hay, bắt đầu diễn ra, không phải sao?"

...

Sáng sớm hôm này, Đường Tinh dẫn theo hơn hai mươi người của A Tu La đi đến rừng sương mù để gặp mặt phó bang chủ Đồ Môn.

Đúng giờ, một chiếc xe ô tô từ từ đến gần. Từ trêи xe, một người mặc trang phục màu đen chậm rãi bước xuống.

Đường Tinh nhìn thấy người này liền tiến lên nghênh đón.

"Phó bang chủ, lại gặp nhau rồi."