Chờ nửa ngày, Sở Diệc Thần cuối cùng cũng nấu xong.

Đường Tinh liếc nhìn bát mì nước trêи bàn ăn, hơi có chút ngoài ý muốn nhíu mày, thời gian nấu mì sợi vừa đủ, không có nát, cũng không có nửa chín nửa sống, phía trêи còn có một quả trứng lòng đào cùng mấy miếng chân giò hun khói, bên trêи là hành lá được cắt nhỏ cùng cải non tươi xanh, nhìn qua làm người ta vô cùng muốn ăn.

Đối với người không dính khói bụi trần gian như Sở Diệc Thần kia mà nói, giới hạn mà cô mong đợi với anh là có thể nấu chín là quá được rồi, kết quả không nghĩ tới kỹ thuật nấu nướng của anh không tệ mà…

Sở Diệc Thần đưa cho cô một đôi đũa, sau đó không nói một lời ngồi xuống phía đối diện bàn ăn.

“Thoạt nhìn có vẻ ngon… Anh lại có thể nấu ăn… Anh đã học lúc nào thế?” Đường Tinh nếm thử một miếng, ánh mắt nhất thời sáng lên.

“Oa! Ăn ngon thật nha!”

Sở Diệc Thần đối với mấy chữ “Lại có thể” của Đường Tinh hiển nhiên có chút bất mãn: “Cái này mà cần học sao?”

Đường Tinh vùi đầu ăn đến vui sướиɠ: “Không cần không cần! Loại chuyện đơn giản như vậy dựa vào chỉ số thông minh của bảo bối thì cần gì đi học chứ!”

Nghe nói vậy, sắc mặt của Sở Diệc Thần mới hòa hoãn hơn mấy phần.

Cùng lúc đó, nhà bếp A Tu La.



Đầu bếp chuyên dụng cùng mấy người phụ phòng bếp nhìn cảnh bếp đen như mực cùng thức ăn đầy đất bừa bãi, lệ rơi đầy mặt, rối rít cầu nguyện, hy vọng chủ thượng bỏ qua cho phòng bếp của họ đi…

Cái này là nổ bao nhiêu lần vậy…

Tại sao ông chủ nhà mình đột nhiên lại có sở thích đáng sợ như vậy chứ?

Buổi tối, Sở Diệc Thần trực tiếp ngủ lại bên này.

Đường Tinh đi tắm, đổi lại quần áo ngủ thoải mái, lúc xong việc đi ra, Sở Diệc Thần đã tắm rửa sạch sẽ nằm ở trêи giường.

Ầy, đã được ăn uống no đủ lại có thêm mỹ nhân nằm trêи giường chờ đợi thế này, loại cảm giác này quá tốt đẹp rồi…

Thấy Đường Tinh đi tới, Sở Diệc Thần để sách trong tay xuống: “Lại đây.”

Đường Tinh ngoan ngoãn lại gần, nằm xuống bên cạnh anh.

"Anh nghe nói... hôm nay em..."

"Aaa, Sở Diệc Thần, anh có nhớ con chúng ta không?" Đường Tinh biết Sở Diệc Thần đang định nói gì liền đánh trống lảng.

Sở Diệc Thần khẽ nhíu mày một cái. Rõ ràng biết cô ấy cố tình, vậy nhưng vẫn không nỡ trách mắng. Anh đúng là vô dụng thật mà.



"Hay cho thằng bé sang ở với anh một thời gian?" Sở Diệc Thần với tay, ôm chặt cô gái vào lòng.

"Hic, em cũng muốn thế. Nhưng mà ông bà nội em vẫn đang phản đối em qua lại với anh, làm sao đưa thằng bé ra ngoài được đây." Đường Tinh ảo não.

"Ông bà em cấm qua lại với anh?" Giọng điệu Sở Diệc Thần bỗng trở nên căng thẳng.

"Ừm, họ nói Hạ Mộc thích hợp làm cháu rể họ hơn."

Nghe đến đây, trống ngực chàng trai bỗng đập nhanh một cách lạ thường.

"Nhưng mà anh yên tâm, em sẽ không để con chúng ta nhận một ông bố khác đâu." Đường Tinh nhận ra tâm trạng bất an của Sở Diệc Thần liền ra sức trấn tĩnh.

"Ừm." Tuy ngoài mặt anh không biểu hiện gì, nhưng thực chất trong lòng Sở Diệc Thần lú này đang cực kì lo sợ.

Anh sợ cô sẽ lại vuột mất khỏi tay anh, sẽ phải trơ mắt nhìn cô lên xe hoa với người khác.

Anh khẽ siết chặt cánh tay ôm cô gái. "Tiểu Tinh, anh rất sợ, một ngày nào đó, em sẽ bỏ anh đi."

"Xì, phỉ phui cái miệng anh, làm như đang trù ẻo em chết sớm vậy. Anh yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không rời bỏ anh đâu, vĩnh viễn không bao giờ."