Hai hôm sau, Lục Phóng dẫn Tinh Thần đến đứng trước cửa A Tu La.

"Người nào?" Mặc Vô Việt nhìn thấy Lục Phóng thì có chút quen mắt nhưng cuối cùng vẫn không nhớ được là ai.

Lục Phóng liếc mắt nhìn sang Tinh Thần ở bên cạnh một cái: "Không nhìn thấy là tôi đến đưa Tinh Thần cho chủ thượng các người sao?"

"Thiếu chủ?"

Thời khắc này, trải qua sự nhắc nhở của Lục Phóng, rốt cuộc Mặc Vô Việt cũng nhìn thấy Tinh Thần ở bên cạnh.

"Đúng là thiếu chủ..."

Nhìn thấy Tinh Thần, Mặc Vô Việt mặt đầy kinh ngạc. Không ngờ, chị dâu thật sự đem con đến cho đại ca!

"Nhớ kỹ! Nói với anh ta, đứa nhỏ này ở nhà bị tôi làm hư rồi. Cậu ta làm cha không thể nuông chiều, nên đánh thì phải đánh!" Lục Phóng căn dặn.

Lục Phóng vừa dứt tiếng, ánh mắt lạnh như băng của Tinh Thần liền rơi vào trêи người “ông-chú-yêu-dấu” của mình.

Sợ rằng, Lục Phóng đưa Tinh Thần tới đây, cũng không phải là vì để cho cha con gặp nhau, mà là... để cho chủ thượng giáo ɖu͙ƈ thiếu chủ đi!?

Còn không đợi Mặc Vô Việt nói tiếp, ở bên dưới ánh mắt uy hϊế͙p͙ của Tinh Thần, Lục Phóng cười hô hố, xoay người rời đi, trong nháy mắt liền mất tăm mất tích.

Vào giờ phút này, trước cửa trụ sở chính cũng chỉ còn lại có mình Tinh Thần và Mặc Vô Việt, và cả một đám thủ vệ A Tu La.



Mặc Vô Việt nhìn mình chằm chằm cậu con trai đại ca mình, hít sâu một hơi, để cho mình trấn định lại, khẽ mỉm cười nói: "Thiếu chủ, chủ thượng đang bận phê duyệt tài liệu, công việc còn chưa làm xong. Ngài đói không, chi bằng trước tiên tôi dẫn thiếu chủ đi ăn một chút gì đó, đợi chủ thượng làm xong việc..."

"Hiện tại, dẫn ta đi gặp cha ta!"

Tinh Thần mặt không chút thay đổi nói.

Mặc Vô Việt: "..." Không phải hắn vừa nói đại ca đang bận rộn sao?

"Thiếu chủ, phụ thân ngài, ông ấy..."

Mặc Vô Việt vẫn còn chưa kịp nói xong, chân mày Tinh Thần đã khẽ nhíu lại một chút: "Cần ta nói lần thứ hai sao?"

Mặc Vô Việt: "..."

Hiện tại, cậu ta có thể khẳng định, cái vị thiếu chủ Đường gia này, tuyệt đối là con trai ruột của đại ca không chạy đi đường nào. Từ cách nói chuyện cho đến thần thái, hoàn toàn chính là bản sao của lão đại nhà mình!

"Vậy... Được rồi."

Bất đắc dĩ, Mặc Vô Việt chỉ có thể dẫn theo Tinh Thần hướng về phía phòng làm việc của Tu La Chủ mà đi.

Nửa đường, Mặc Vô Việt nhìn chằm chằm Tinh Thần: "Thiếu chủ, con đường này không dễ đi, hay là để tôi cõng cậu đi?"

"Không cần!" Cậu bé khẽ lắc đầu.

"Vậy... Hay là để tôi dắt cậu đi nhé?" Mặc Vô Việt tiếp tục cười nói.



Nhưng hắn vừa nói câu sau, Tinh Thần đã lườm cho hắn một cái. Trêи mặt tuy là không hề có bất kỳ biến hóa nào, nhưng trong cặp con ngươi đen nhánh kia, lại tràn đầy vẻ ghét bỏ không che giấu chút nào.

Mặc Vô Việt khóc không ra nước mắt. Trẻ con ngày nay, đều không cần người lớn dắt đi rồi sao? Lại còn bị thiếu chủ coi thường.

Rất nhanh, Mặc Vô Việt dẫn Tinh Thần đi tới trước cửa phòng làm việc của Tu La Chủ. Mặc Vô Việt gõ cửa một cái.

Chỉ bất quá, bên trong phòng làm việc cũng không hề có bất kỳ phản hồi nào.

"Đại ca, chị dâu đưa con đến cho anh này."

Mặc Vô Việt giải thích.

Hắn ta vừa dứt tiếng, ước chừng mấy giây sau, cửa phòng lúc này liền lập tức được mở ra. Một người đàn ông đứng ở trước cửa, một đôi mắt rơi vào trêи người Tinh Thần.

Cơ hồ trong cùng một lúc, hai cha con này bốn mắt nhìn nhau, nhưng trầm mặc rất lâu lại không một người nào lên tiếng trước.

Mặc Vô Việt đứng ở một bên hơi có chút lúng túng. Hình thức sống chung của hai cha con nhà này, có phải là có chút kỳ quái rồi hay không?

"Vào."

Sở Diệc Thần nắm bàn tay nhỏ của Tinh Thần, dẫn cậu bé vào thư phòng.

Mặc Vô Việt đi theo sau lưng Sở Diệc Thần, vốn định thừa dịp lần này báo cáo một ít công việc. Nhưng còn chưa kịp tiến vào phòng làm việc, đã nghe thấy "ầm" một tiếng, cửa chính đã bị đóng sập lại một cách đầy phũ phàng.