Tống Hi nhấc lên ba lô của Mục Duẫn Tranh, đi vào cửa.

Mục Duẫn Tranh ở phía sau trộm đá Tống Tiểu Đa một cước, lại liếc mắt nhìn Trần Tiểu Bàn một cái.

Trần Tiểu Bàn nhanh chóng che mắt. Hắn thật là không chứng kiến được gì hết! Mẹ, giải phóng quân thúc thúc thật đáng sợ!

Tống Tiểu Đa đuổi theo từng cha cắn gót chân của hắn. Phá hư cha, vừa về tới liền trộm gia bạo tiểu Đa! Quả nhiên không thể yêu!

Tống Hi thu thập xong mấy con thỏ sau đó đi nấu thuốc.

Mục Duẫn Tranh miễn cưỡng chống đỡ thân thể suy yếu đi vào phòng bếp nấu cơm.

Trần Tiểu Bàn tiếp tục hự hự làm bài tập thể dục.

Bảo tiêu Trần gia vừa nhìn không có chuyện gì của mình, yên lặng lao vào nhà ấm sân sau. Bên trong nhà ấm vĩnh viễn đều tìm được việc để làm, rốt cục không cần uốn trong phòng nhỏ không có việc gì làm biến thành mốc meo trường cái nấm.

Tống Hi đem thuốc nấu, thu thập xong con hoẵng sau đó ướp gia vị. Còn cắt khối thịt heo lớn cỡ bàn tay, dùng nước nấu, chỉ bỏ thêm một chút cho có chút vị mặn.


Lúc ăn cơm, trước mặt Trần Tiểu Bàn có thêm cái đĩa nhỏ, trên đĩa có hai mảnh thịt hơi mỏng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Thiên Hà Đơn Độc
3. Tôi Gửi Nhầm BVS Cho Trùm Trường
4. Học Bá Đụng Phải Giáo Bá
=====================================

Trần Tiểu Bàn nhất thời liền kích động. Hắn, hắn, hắn rốt cục có thể ăn thịt!

Trần Tiểu Bàn chỉ dùng răng cửa cọ xát hai mảnh thịt nhỏ kia. Hắn cảm thấy được trên thế giới này không có món ăn nào ngon bằng thịt nấu nước muối!

Tống Hi nói:


- Hiện tại ăn trước một chút như vậy, chờ cậu giảm dưới hai trăm cân, dạ dày cũng đã thói quen, thân thể cũng điều dưỡng tốt hơn rồi, khi đó cũng không cần ăn uống điều độ.

Giảm béo mà không cần ăn uống điều độ! Trên thế giới này còn có người nào càng tốt đẹp thiện lương hơn Tống bác sĩ hay không? Tống bác sĩ nhất định là thiên sứ do ông trời phái tới cứu vớt hắn! Hai mắt của Trần Tiểu Bàn nháy mắt chiếu sáng thành bóng đèn.

Mục Duẫn Tranh cảm thấy cực kỳ sốt ruột. Là Tống bác sĩ sai người gọi hắn tới, vì sao trên bàn cơm lại có thêm một mập mạp! Một con lớn như vậy, cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, đem ánh mắt Tống bác sĩ đều đoạt đi rồi! Có Tống Tiểu Đa đuổi mãi không đi cũng đã đủ chướng mắt, vì sao còn thêm một người!

Trần Tiểu Bàn nơm nớp lo sợ ăn cơm tối xong, nhanh chóng trốn về phòng mình. Giải phóng quân thúc thúc thật đáng sợ, ánh mắt giống như là dao nhỏ. Bị liếc mắt một cái, trên người đều đau!

Mục Duẫn Tranh càng thêm u buồn. Phòng mà tiểu mập mạp đang ở là phòng mà hắn cùng Tống bác sĩ ở qua! Phòng ở có ý nghĩa kỷ niệm như vậy, Tống bác sĩ lại cấp cho người ngoài ở, quả thực không thể nhẫn nhịn!

Tống Hi thu thập xong bàn ăn, nói:

- Anh trước tiên uống thuốc, tôi đi châm cứu matxa xong cho Trần Tiểu Bàn, xong rồi tiếp tục tới thu thập anh.

Xong rồi tiếp tục tới thu thập anh.

Tiếp tục tới thu thập anh.

Thu thập anh.

Mặt Mục Duẫn Tranh biến thành mặt than như mặt người chết, trong lòng lại ngứa gay gắt. Nhanh chóng tắm rửa chạy lên phòng mình trên lầu hai, cởi quần áo leo lên giường trùm mền, chờ thu thập. Nghĩ nghĩ lại kéo mền xuống, lộ ra cơ ngực rắn chắc xinh đẹp. Sau đó hung hăng hắt hơi một cái. Kháo, trời mùa thu quá lạnh, không thích hợp bại lộ chút nào!