Tống Hi trở lại, bắt mạch cho Mục Duẫn Tranh, ngồi một bên nghĩ phương thuốc.

Mục Duẫn Tranh nằm trên giường nghiêng đầu nhìn Tống Hi, mặt không chút thay đổi, trong lòng vô hạn rít gào. Tống bác sĩ không phải nói muốn thu thập hắn sao, tư thế đều dọn xong, làm sao lại không đoạn dưới! Mau, mau tới nha, mau tới thu thập hắn nha!

Tống Hi cũng không ngẩng đầu, tùy tay nắm lên khăn mặt bên cạnh quăng lên mặt Mục Duẫn Tranh, đem cặp mắt to đen nhánh trùm lên.

Mục Duẫn Tranh cực kỳ thất bại. Thẩm mỹ của Tống bác sĩ vẫn cứ vặn vẹo như vậy, làm sao bây giờ, rõ ràng khuôn mặt của hắn mày rậm mắt to mặt như đao tước thập phần phù hợp thẩm mỹ dòng chính hiện nay đâu!

Tống Hi nói:

- Tôi đang nghĩ phương thuốc điều dưỡng nội thương trên người của anh, trước tiên uống hai thang nhìn xem hiệu quả, nếu tốt thì tôi bốc thuốc cho anh, tiếp tục lấy một bếp lò nhỏ nấu thuốc trở về tự mình nấu uống. Hiện tại anh đã có thời gian để nấu thuốc rồi đi!

Mục Duẫn Tranh rầu rĩ gật đầu. Còn không phải là có thời gian sao, một số lớn một số lớn, đừng nói thời gian nấu thuốc, thời gian gì đều có, thời gian cưới vợ còn nhiều mà!

Tống Hi buông phương thuốc, cầm bao ngân chậm đi qua.

Mục Duẫn Tranh vén chăn lên, nhanh chóng nằm ngửa.

Bàn tay cầm châm của Tống Hi hơi dừng lại một chút. Chỉ là châm cứu mà thôi, Mục trưởng quan có cần cởi hoàn toàn như vậy không? Khoe khoang vóc người mình đẹp sao! Còn nữa, anh không lạnh à?


Mục Duẫn Tranh đương nhiên lạnh, nhưng chỉ có một chút. Hán tử cứng như sắt thép, lúc làm nhiệm vụ có thể nằm úp sấp trong đống tuyết hai ngày không động đậy, đã sớm huấn luyện ra. Chút cái lạnh của mùa thu lại tính cái gì!

Tống Hi đưa tay đem Mục Duẫn Tranh lật nằm sấp, sờ soạng lên lưng hắn một cái.

Mục Duẫn Tranh cố nén không run run, cảm thấy âm thầm kích động lên. Tống bác sĩ quả nhiên thích bờ lưng dày rộng rắn chắc của hắn!

Tống Hi châm cứu xong sau lưng, lại lật qua châm cứu phía trước, ánh mắt luôn bình bình đạm đạm, không có nửa phần gợn sóng.

Mục Duẫn Tranh:

- !

Tống bác sĩ có dám cấp chút phản ứng hay không!

Tống Hi mỉm cười nói:

- Vẫn tự mình động được thì tốt, miễn thật nhiều sự tình cho tôi.

Mục Duẫn Tranh nhất thời toàn thân đều không tốt. Nghĩ tới mình từng không thể động đậy tự gánh vác xử lý thân thể, còn không chỉ một lần. Còn có người cũng bị trọng thương không thể tự mình giải quyết, mà không chỉ một người. Khi đó, vấn đề sinh lý của bọn họ đều do một mình Tống bác sĩ tự ôm lấy mọi việc!

Hầu tử, Đường Cao, lão Hổ.

Mục Duẫn Tranh nhanh chóng đem mấy chiến hữu kia gia nhập sổ đen. Nhất là Đường Cao, tiểu bạch kiểm mắt nhỏ!

Trong một khu nhà đại học phía nam, Đường Cao đột nhiên toàn thân lạnh lùng đánh nhảy mũi, không khỏi cười rộ lên. Nhất định là nam thần đang nhớ hắn đâu, lần trước nam thần gởi tới thịt hong gió ăn thật ngon, cũng không biết hắn gởi đặc sản cho nam thần đã tới rồi hay chưa.

Tống Hi làm xong châm cứu, lại thêm một lần matxa.

Mục Duẫn Tranh cắn răng chịu đựng. Mẹ nó, nơi này sao gọi là matxa, rõ ràng là phân thân thác cốt thủ!

Đợi người ngủ, Tống Hi đắp mền, do dự một chút xốc lên góc chăn, sờ soạng một cái lên mấy khối cơ ngực xinh đẹp rắn chắc.

Mục Duẫn Tranh:


- Hô hô hô, hô hô hô..

Ngủ thật ngon lành.

Sáng hôm sau, Tống Hi phát hiện nhiệt độ không khí lại hạ thấp thêm một ít.

Mục Duẫn Tranh rất nhanh thức dậy làm xong bữa sáng.

Lúc ăn điểm tâm Trần Tiểu Bàn được phân một miếng thịt nấu nước muối, một muỗng trứng gà, cảm thấy được buổi sáng hôm nay cực kỳ hạnh phúc.

Tống Hi nói:

- Các anh giữ nhà, tôi mang tiểu Đa vào núi một chuyến.

Mục Duẫn Tranh cùng Trần Tiểu Bàn đồng thời nhìn Tống Hi, đều thật chờ mong.

Tống Hi nói:

- Tôi muốn đi bắn rắn. Thời tiết ngày càng lạnh, phải tranh thủ trước khi chúng nó ngủ đông xuống tay, mùa này rắn càng mập, làm cao mỡ rắn không còn gì tốt hơn.

Trần Tiểu Bàn cảm giác toàn thân nổi da gà.


Mục Duẫn Tranh nhìn Tống Hi, lại nhìn Trần Tiểu Bàn, yên lặng gật gật đầu.

Trần Tiểu Bàn là con cháu mấy đời của đại nhân vật, nhất định phải chú ý vấn đề an toàn, bên người lại chỉ có một bảo tiêu, Tống Hi không dám đem người một mình lưu trong nhà mà đi vào núi. Nếu nói Bạch Chân là kim búp bê, Trần Tiểu Bàn chính là tiểu kim phật, đều vô cùng đáng giá.

Nhưng hiện tại có Mục trưởng quan, tuy nói người bị giáng chức, thân thể vẫn chưa khỏe lại, nhưng bảo hộ một người cũng không thành vấn đề. Nhưng lại có một tay nấu thuốc thiện cao minh, làm dược đồng là dư dả.

Tống Hi mang theo con chó mập vào trong núi, cách tầm mắt đám người một người một chó liền chạy như điên.

Tống Tiểu Đa cảm thấy được có chút vất vả. Phá hư bác sĩ chạy còn nhanh hơn tiểu Đa! Tiểu Đa đều mệt mỏi, chúng ta không cần nghỉ một chút sao?

Ba ngày sau, Tống Hi cõng gói lớn mang theo một con dê núi béo tròn về nhà, trong miệng Tống Tiểu Đa còn ngậm một con dê choai choai.

Mục Duẫn Tranh tiếp nhận dê núi, khẽ nhíu mày. Con dê này thật đủ già, lại thật đáng thương, mắt nhìn thấy sắp sống hết tuổi thọ, cố tình rơi xuống trong tay Tống bác sĩ. Tống bác sĩ a, chỉ cần là động vật không được bảo hộ nằm trong sách dạy nấu ăn của nhân loại, bất kể vật gì cũng có thể ăn được.

Tống Hi nói:

- Tiểu Đa bắt một con nhỏ, còn sống, tôi dùng thuốc nuôi, lưu trữ cho mấy con dê cái trong nhà lai giống. Về phần con dê già này, rửa mấy củ cải, tôi bắt thêm thuốc, nấu chút canh dê bổ dưỡng, cho các vị lão nhân gia bồi bổ.

Tống Hi giết rắn, Mục Duẫn Tranh lột da dê.