Mục Duẫn Tranh quyết đoán lắc đầu.

Tống Hi chỉ phòng bệnh:

- Người nằm bên trong còn tốn nhiều tiền hơn cả anh!

Biết tiểu viên thuốc màu đỏ treo mạng giá bao nhiêu không? Sản phẩm của cha nuôi thần côn, dùng một viên thiếu một viên, người kia lại ăn hai viên!

Lại chỉ qua binh sĩ giáp còn lại:

- Sợ nhất gặp người như vậy!

Mục Duẫn Tranh thậm chí đều có thể đoán ra câu kế tiếp của tiểu Tống thầy thuốc:

- Lại đến thêm một binh sĩ như vậy cũng sẽ không trị!

Vì thế quyết đoán đem chiến hữu ngu xuẩn của mình bắt được, hạ lệnh:

- Đi nhảy cóc!

Binh sĩ giáp thật muốn khóc. Hắn thật sự chỉ là vô ý thức lặp lại một câu cũng không có ý tứ gì khác, đội trưởng sao có thể đối với hắn như vậy, trên người hắn còn có tổn thương đâu!

Đội trưởng, anh đẹp trai như vậy chẳng lẽ không sợ mình quá đẹp trai sẽ không có bạn gái sao!

Chạng vạng Lý Bảo Cương mang tới hai bộ gan heo một cái chân sau.

Tống Hi đều lưu lại, còn cắt thịt cho Lý Bảo Cương.

Lý Bảo Cương không cầm, trầm mặt không nói chuyện.

Tống Hi thở dài, nói:


- Tôi đã lưu lại mấy tấm da sói, xử lý xong cậu mang về cấp cho chú thím làm đệm giường.

Hai vợ chồng Toàn Căn thúc lúc còn trẻ bị hao tổn rất lớn, còn bị lạnh, trên lưng đều có tật xấu, mấy năm trước còn đau dữ dội, thắt lưng cũng không thể đứng thẳng, vẫn là cha con Tống Hi điều dưỡng tốt.

Lý Bảo Cương rầu rĩ gật đầu.

Tống Hi đem thịt bọc lại nhét vào trong tay hắn:

- Bồi bổ cho Bảo Điền, ở nơi này canh nhà cả ngày, chân đều chạy nhỏ.

Nhắc tới em trai, Lý Bảo Cương thoáng do dự, cũng không chối từ.

Tống Hi nhìn theo người rời đi, có chút mê tít mắt. Người một nhà nuông chiều con út, thật làm cho người hâm mộ. Trước kia hắn học đơn thuốc không thuộc, bị đánh bằng roi. Lý Bảo Điền thi cử bị 0 điểm, cả nhà nhìn thấy cười hắc hắc. đam mỹ hài

Mục Duẫn Tranh lấy ra di động ấn xuống một chuỗi mật mã phức tạp, răng rắc chụp tấm hình cho Tống Hi.

Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh, suy nghĩ có nên dùng vũ lực uy hiếp người bệnh cắt bỏ ảnh chụp. Bằng không cướp di động cũng vô dụng, hắn căn bản không biết dùng.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Đã phát ra ngoài.

Tống Hi hung hăng nói:

- Tôi chỉ là một thầy thuốc!

Mục Duẫn Tranh gật đầu:

- Phải, Tống thầy thuốc.

Ánh mắt trong suốt kiên nghị, không có chút chột dạ vì làm việc trái với lương tâm.

Tống Hi quyết định tiếp tục tin tưởng vị binh sĩ động một chút làm cho bản thân mình gần chết thêm một lần, nói:

- Tôi muốn ăn gan heo xào tỏi.

Ăn một nửa, còn lại nấu canh bồi bổ cho mấy người bệnh.

Mục Duẫn Tranh yên lặng xoay người đi vào phòng bếp.

Tống Hi vội vàng đi theo, giúp cắt gan heo, thuận tiện nấu canh.

Ăn xong cơm chiều, nhìn thời gian, Tống Hi nói:

- Người trong phòng nên tỉnh.

Binh sĩ giáp sưu một chút liền lao ra, nằm úp sấp trên cửa thủy tinh gào khóc kêu:

- Đường Cao, cậu rốt cục tỉnh, tỉnh, tỉnh, tỉnh!

Theo sau bị Mục Duẫn Tranh đá cho một cước, thấp giọng quát mắng:

- Nhỏ giọng, ngu xuẩn!


Tống Hi đã thay áo khoác trắng, rửa tay đi qua:

- Không ngại, cách âm.

Binh sĩ giáp cắn môi thiếp trên thủy tinh nhìn vào bên trong, nước mắt ào ào chảy xuống.

Đây là tình chiến hữu sao?

Tống Hi mở cửa vào phòng, nhốt hai người bên ngoài cửa, lại rửa tay, xoay người đối diện một ánh mắt còn thập phần sương mù mờ mịt, nhịn không được trong lòng chợt giật mình.

Mắt nhỏ, tiểu bạch kiểm.

Không xong, chính là loại hình mà hắn thích.

Ánh mắt Đường Cao luôn đuổi theo Tống Hi, chính là người này từ trong bầy sói cứu hắn, cứu nhóm người bọn họ. Nếu không vì mình cản trở, đội trưởng cùng Trầm Việt muốn thoát thân khỏi bầy sói cũng không thành vấn đề.

Tống Hi làm một loạt kiểm tra, thanh âm phóng nhẹ:

- Cậu không có việc gì, rất nhanh là có thể về đơn vị.

Đường Cao không lên tiếng, chỉ mở to mắt khẽ cười cười.

Thật không hổ là hình tượng mà mình thích, cười lên cũng có hương vị như vậy!

Động tác rót thuốc của Tống Hi cũng ôn nhu hơn vài phần.

Hắn ôn nhu, binh sĩ giáp ở bên ngoài run lên.

Kháo, may mắn hắn ngoan ngoãn đem thuốc uống hết, nếu cũng bị người bóp cằm rót thuốc thật quá đáng buồn. Ai, đáng thương cho Đường Cao!

Binh sĩ giáp vô cùng đồng tình Đường Cao, đôi mắt nhỏ không ngừng nhìn hướng Mục Duẫn Tranh. Đội trưởng giống như thật quen thuộc với nam thần, năm trước còn bị trọng thương, cũng là làm nhiệm vụ bên này, nga, là nam thần trị tốt!

Không biết đội trưởng có bị nam thần bóp cằm rót thuốc..

Đội trưởng ở trước mặt nam thần vô cùng hiền lương thục đức tam tòng tứ đức..

- Hắc hắc hắc hắc..


Binh sĩ giáp cười lên quái dị.

Mục Duẫn Tranh duỗi tay ra, đem chiến hữu ngu xuẩn đáng khinh vỗ một cái chụp gục xuống.

Sáng hôm sau Tống Hi đi xem người bị trọng thương, nhìn lại hai thương binh cũng giảm bớt vết thương, xoay người đi nấu thuốc, phân phó nói:

- Buổi sáng tôi muốn ăn trứng luộc, hai quả!

Mục Duẫn Tranh đi làm.

Binh sĩ giáp bám cửa phòng bếp, tội nghiệp:

- Đội trưởng, tôi cũng muốn ăn trứng lòng đào, cũng hai quả.

Bàn tay vươn vào bình đựng trứng gà chợt rụt về. Chỉ biết ăn mà thôi, trở về đi huấn luyện dã ngoại! Chạy chết cậu đi!

Tống Hi đi tới:

- Còn muốn ăn bánh trứng, một thêm hành thái một thêm rau hẹ.

Chứng kiến trứng luộc xong, bưng chén dĩa liền làm thịt, ăn xong còn tăng thêm yêu cầu:

- Còn muốn thêm hai quả.

Chứng kiến binh sĩ giáp đứng bên cạnh, chỉ chỉ sân sau:

- Anh đi vào tiểu nhà ấm hái rau hẹ với tỏi.

Phân phó xong tiếp tục quay về nấu thuốc.