Binh sĩ giáp yên lặng cào tường, ngoan ngoãn đi ra sân sau nhổ rau hẹ cùng tỏi, chứng kiến trên đỉnh còn có dưa chuột, trộm hái một trái ăn xong rồi mới cầm tỏi còn có rau hẹ quay trở về.

Tống Hi bưng hai chén thuốc đi tới:

- Uống thuốc trước khi ăn cơm, mới vừa đổi phương thuốc.

Mục Duẫn Tranh một tay làm việc một tay nhận chén thuốc uống cạn.

Vẻ mặt binh sĩ giáp đau khổ, thuốc này thật sự là rất đắng, thật sùng bái đội trưởng, đầu lưỡi bị hỏng thật hạnh phúc!

Tống Hi nhìn binh sĩ giáp:

- Anh ăn dưa chuột.

Ăn vụng bị phát hiện!

Hắn đã lau miệng!

Thật không hổ là nam thần!

Binh sĩ giáp ánh mắt sáng rực nhìn Tống Hi.

Tống Hi buông chén thuốc, nói:

- Xịt thuốc ngừa sâu, hai ngày trước mới xịt qua.

Binh sĩ giáp nhìn Mục Duẫn Tranh, tê tâm liệt phế:


- Đội trưởng, tôi trúng độc, chỉ có trứng lòng đào mới có thể giải độc! Hai quả!

Thuốc trừ sâu tính cái gì, có nam thần đâu, nam thần nhà bọn họ có thể cứu người sắp chết!

Mục Duẫn Tranh chuyên tâm quấy trứng, giả bộ không nghe thấy.

Tống Hi chỉ chỉ chén thuốc:

- Uống chết, đợi tôi xứng thêm một thang thuốc khác cho anh.

Binh sĩ giáp như bị sét đánh, thuốc đắng như vậy, hai chén!

Mục Duẫn Tranh yên lặng bổ sung một câu:

- Hoặc là anh muốn rửa ruột!

Binh sĩ giáp quyết đoán khuất phục:

- Không, tôi uống thuốc!

Đội trưởng, anh nhất định không có bạn gái!

Nếm qua điểm tâm, Tống Hi bơm nước tưới rau dưa. Lý Bảo Điền đi qua một chuyến, đem bầy dê xua ra ngoài đi chăn.

Tống Hi nhìn thấy bầy dê tăng thêm hai con dê con, nháy mắt nhớ tới mùi vị tuyệt vời thịt dê xào tây bắc. Ai, tiếp tục nuôi thêm thời gian đi, còn chưa qua trăng tròn đâu, quá nhỏ. Dê mẹ lớn bụng còn có vài con, đến lúc đó cũng có nhiều thịt dê con!

Rửa sạch chuồng dê, tắm rửa một cái, nghe tiếng xe vang bên ngoài Tống Hi mặc quần áo tử tế, Mục Duẫn Tranh tới gọi cửa:

- Lại đây nghiệm thu.

Nói xong đưa qua một túi văn kiện.

Tống Hi mở ra vừa nhìn, không riêng giấy phép hành nghề y còn có cả giấy phép mở phòng khám!

Trắng trợn dùng đặc quyền đó thôi!

Mục Duẫn Tranh nói:

- Bản thân tôi hi vọng đặc quyền như vậy có thể dùng nhiều hơn một ít.

Bằng không lần này chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Cao chết, càng đừng nói chính mình thiếu chút nữa chết qua một lần.

Tống Hi sờ mũi, tiếp nhận phần ý tốt này, đi ra ngoài kiểm nhận dược liệu.

Khóe môi Mục Duẫn Tranh nhếch lên.

Tống Hi chỉ chỉ xe chở thuốc, vẻ mặt đau lòng:


- Bao nhiêu tiền?

Hiện tại hắn không có bao nhiêu tiền mặt, đều ở trong thẻ đâu, gần đây xài nhiều kiếm ít, xem ra chỉ có thể động vốn quan tài.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Không cần tiền, có bao nhiêu thuốc pha chế sẵn thì có thể cấp một ít.

Tống thầy thuốc làm thuốc rất tốt, nhưng phí tổn quá cao, cho dù được phương thuốc cũng không dễ mở rộng, chẳng thà lấy sẵn.

Tống Hi vỗ vai Mục Duẫn Tranh, vô cùng cao hứng:

- Thích nhất không cần tiền! Chờ tôi một chút a!

Điểm xong hàng nhập kho, Tống Hi lại cầm giấy bút chà chà viết mấy trang giấy, nhét vào tay người:

- Những thứ này đều cần!

Thái dương Mục Duẫn Tranh nhảy lên, thật đúng là biết thuận cột bò lên!

Ánh mắt Tống Hi đều sáng:

- Những người có tiền kia chừng nào thì đến? Nhà của tôi không thể thiếu người, không ra ngoài chẩn bệnh.

Trong lòng Mục Duẫn Tranh đem những kẻ có tiền lại sợ chết lược qua một lần.

Được số dược tài ngoài ý liệu này, Tống Hi cảm thấy mình làm người tốt được hảo báo, rốt cục không cần uống gió tây bắc, thật tốt quá!. ngôn tình tổng tài

Nhìn nhìn lại dược liệu cùng sáu tấm da sói, Tống Hi quyết đoán định chờ xử lý xong da thì làm một áo lót ngực cho Mục trưởng quan. Đáng tiếc người lột da kỹ thuật không giỏi, da có chút tổn thương, đây đều do chính tay hắn giết đâu, một đao cắt cổ họng, theo lý dễ lột da nhất. Về phần một ít nội thương của Mục Duẫn Tranh đợi sau này hãy nói đi, cả ngày cọ trên lưỡi đao, hiện tại dù điều dưỡng tốt cũng vô dụng.

Ôm da sói ra sân sau rửa sạch, Tống Hi có chút sầu muộn. Tiêu da thật phiền toái, cũng không có người giúp đỡ, hai binh sĩ đều bán tàn, Lý Bảo Cương thì đi bán cà chua, Lý Bảo Điền lại đang giúp hắn chăn dê, thời khắc mấu chốt sức lao động thật cần thiết.


Mục Duẫn Tranh nhìn hồi lâu nhịn không được hỏi:

- Da cần tiêu như vậy sao?

Tống Hi xoa cổ tay nói:

- Không phải, là bí pháp nhà của tôi, còn cần ngâm ba lượt thuốc, chuẩn bị tốt còn mềm hơn cả lông nhung vịt.

Chỉ là phí tổn cao một chút, chỉ tính dược liệu còn đắt hơn da, còn chưa tính nhân công. Nhưng hiệu quả rất tốt, người bệnh phong thấp dùng không còn gì tốt hơn.

Mục Duẫn Tranh không nói, Tống bác sĩ đúng là bại gia tử. Nồi thuốc vừa rồi cũng không rẻ, hắn xem qua danh sách, đều có ghi đơn giá đâu!

Tống Hi nói:

- Để tôi đo cho anh, xong rồi làm một kiện áo lót cho anh.

Mục Duẫn Tranh nhanh chóng đáp:

- Tốt.

Tống Hi dùng tay đo tới đo lui trên người hắn, xong rồi nói:

- Yên tâm, tôi sẽ làm tốt giả tạo, sẽ không để cho người nhìn ra anh mặc da sói.

- Ân.

Mục Duẫn Tranh vẫn một khuôn mặt nghiêm túc, tựa hồ không thèm để ý chút nào xoay người liền đi. Vừa vào phòng lỗ tai đỏ bừng, chứng kiến chiến hữu ngu xuẩn đang lấm la lấm lét trên sô pha, bước chân vừa chuyển đi vào phòng bếp.