*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Rốt cuộc là ai đan chứ? Người như thế nào mà lại có thể đan được… à ừm, cái khăn choàng cổ và đôi bao tay không được đẹp thế này, đã thế lại có thể khiến cho Quân Phi mang lên?
Trong đầu Diệp Sùng Dương lúc này đột nhiên lóe lên cái tin đồn vào đêm ba mươi đó, cậu bạn thân này bỏ lại ông cụ Dịch để chạy đi đến một thị trấn nhỏ gần Thanh Thủy để cứu một cô gái nọ.

Thậm chí cậu ấy còn vì cô gái đó mà quấy rầy đến đồn cảnh sát.


Chẳng lẽ là cô gái kia sao?
Đang khi anh ta suy nghĩ thì Dịch Quân Phi đã xòe tay ra trước mặt Diệp Sùng Dương, nói: “Đưa đây!”
“À!” Ngay khi Diệp Sùng Dương mới phục hồi lại tinh thần, đanh định trả lại găng tay cho Dịch Quân Phi thì bên cạnh lại vang lên một giọng nói: “Đôi bao tay này…”
“Đây là đôi bao tay mà hôm nay Quân Phi đã đeo đó.” Diệp Sùng Dương là người xác thực trước: “Chính Chỉ là nửa câu sau anh ta còn chưa nói xong thì Cố Vĩ Ngạn đã nói: “Là đồ thủ công”
*A, cậu nhận ra cơ à!” Diệp Sùng Dương chậm rãi nói.

Ánh mắt của Cố Vĩ Ngạn cũng nhìn chăm chấm vào đôi bao tay kia, sau đó lại kinh ngạc nhìn Dịch Quân Phi.

“Sao nào? Cái đôi bao tay này có vấn đề gì không?” Dịch Quân Phi hỏi, chính anh ấy cũng có thể cảm giác được lúc Cố Vĩ Ngạn nhìn cái bao tay này là lúc sắc mặt anh ta có sự thay đổi.


“Được người khác tặng à?” Cố Vĩ Ngạn hỏi “Đúng vậy” Dịch Quân Phi híp mắt nhìn vào mắt Cố Vĩ Ngạn, đô mắt anh dần trở nên sâu hơn: “Cậu từng thấy đôi bao tay này ở đâu à?”
Cố Vĩ Ngạn đón nhận ánh mắt của Dịch Quân Phi sau đó thẳng thắn trả lời: “Từng thấy rồi.”
Trong chớp mắt, không khí dường như bị đè nén.

Diệp Sùng Dương đứng bên cạnh không nhịn được, la hét nói: “Hai cậu đang nói cái gì thế? Cái gì mà từng thấy với chưa từng thấy! Được rồi, Vĩ Ngạn, sao hôm nay cậu không đưa cô bạn gái mới của cậu qua đây? Tôi nghe nói hôm qua cô ta ra oai ở trường quay, cuối cùng là đá phải cục sắt là cậu.”
Cố Vĩ Ngạn thản nhiên liếc nhìn Diệp Sùng Dương nói: “Tin tức của cậu cũng linh hoạt đấy nhỉ!”
“Làm gì có!” Diệp Sùng Dương ra vẻ khiêm tốn nói: “Chẳng phải là trùng hợp tôi có người quen biết tám với tôi chuyện này thôi, nghe nói bạn gái cậu làm cho một cô diễn viên quần chúng dập đầu không ngừng với cô ta, kết quả là lại bị cậu làm cho mất mặt trước mặt tất cả mọi người.

Rồi cậu còn ôm cô diễn viên quần chúng kia đi thẳng tới phòng nghỉ, sao nào, cậu vừa ý cô diễn viên quần chúng kia nên muốn đá cô bạn gái mới này của cậu đi đấy à?”

Diệp Sùng Dương nói đùa, nhưng mà anh thật sự ngứa mắt cái cô bạn gái kia của bạn thân mình rồi.

Nếu như sau một thời gian mà cậu ta không đổi cô bạn gái thì mới thật sự là kỳ lạ.


chằm chằm Cố Vĩ Ngạn, đột nhiên khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên: “Cô diễn viên quần chúng kia có phải là chị gái của bạn gái của cậu không!”
“Đúng vậy, rất trùng hợp!” Cố Vĩ Ngạn nói..