*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng

Dâng cống phẩm lên, y cũng đã tự mình quỳ xuống hành lễ, lần này hẳn là không có vấn đề gì chăng?

Trong lòng có dụng ý, Bùi Càn cảm thấy mình hoàn toàn khỏe, không buồn nôn cũng không khó chịu. Y lại nhớ đến cảnh dậy sớm lên triều chưa nghe xong báo cáo, hỏi: "Tấu chương đều được trình lên hết rồi?"

"Hay là Hoàng Thượng nghỉ thêm một lát?"

"Cần ngươi dạy trẫm nên làm thế nào ư?"

Được thôi...

Bắt đầu từ buổi sáng, Lý Trung Thuận không thể hiểu nổi hành động của người này. Hơi buồn nôn không tìm một Thái y bắt bệnh, y lại chạy đến thắp hương bái phật, bái xong không thèm nằm xuống nghỉ ngơi đã muốn đi xem tấu chương. Nếu người này không phải Hoàng Đế, thậm chí Lý Trung Thuận muốn nói: Làm giống vậy, ngươi không bị bệnh thì ai bị bệnh?

Bùi Càn ăn một chút điểm tâm, uống chút trà, ngựa không ngừng vó xét tấu chương. Bận bịu trong chốc lát, sau đó nghe nói Tô phi đến đây cầu kiến.

Y nhíu mày, vốn định từ chối một tiếng, lại nghĩ tới sau khi Quý phi có thai áng chừng cũng không quản được chuyện, mượn cơ hội này bàn giao vài câu cũng tốt, liền gật đầu: "Cho nàng vào."

Ai ngờ, người vừa đi vào liền nhào đến người Bùi Càn: "Thần thiếp nghe nói sáng nay Hoàng Thượng không vào triều, còn thỉnh Thái y, nhưng vẫn rất lo lắng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trước khi đến, Tô phi đã cẩn thận sửa soạn ăn mặc. Nàng ta vừa nhào tới, Bùi Càn lập tức ngửi được một mùi son phấn, trong lòng lại khó chịu.

Lúc đầu thậm chí còn muốn đẩy người ta ra, nhưng nhìn dáng vẻ thật sự lo lắng của nàng ta, Bùi Càn hơi cảm động, định nói "ái phi đừng lo lắng, trẫm không sao", cảm giác quen thuộc liền quay lại.

Y mạnh mẽ quay đầu, đè ngực nôn khan.

Mặc dù Tô phi nghe nói Hoàng Thượng mời Thái y, nhưng nàng ta không biết tình huống cụ thể ra sao. Dù sao nàng ta không được sủng ái, nguồn tin tức nào còn nhanh nhạy như xưa? Cũng vì không biết, hành động này của Bùi Càn làm người khác rất tổn thương lòng tự tôn của người ta. Nghĩ tới Hoàng Thượng vừa đối mặt với mình, sau đó liền nôn, cái này...

Làm ầm ĩ như thế, Bùi Càn đã quên dự đình lúc đầu của mình, không muốn nói thêm cái gì. Y miễn cưỡng khoát tay: "Trẫm không sao, về cung của nàng đi."

"Thế nhưng Hoàng Thượng, thần thiếp lo lắng..." cho người.

Còn chưa kịp nói hai chữ cuối, Bùi Càn lại nôn.

Y khoát tay càng mạnh: "Người tới, đưa Tô phi ra ngoài."

Bùi Càn không muốn chào hỏi Tô phi, y chỉ muốn yên tĩnh. Vừa mới cảm thấy thương lượng của thần tiên tốt như vậy, y nên hỏi rõ, dù sao cũng nên tạo điều kiện, nào ngờ lại là trắng trợn giày vò?

Nhớ lại tối hôm qua, trong mơ thần tiên nói muốn y và Quý phi đồng cam cộng khổ, cũng nếm thử cảm giác mang thai mười tháng, Bùi Càn cảm thấy mắt tối sầm lại. Y hận không thể trở lại tối hôm qua một tát chụp chết kẻ nói bừa là mình, lời nói thay người nhận này có thể tùy liện nói lung tung sao???

Đã muộn, bây giờ đã muộn.

Lý Trung Thuận vừa khuyên Tô phi, bảo nàng ta đừng suy nghĩ nhiều, tuyệt đối không phải Hoàng Thượng thấy nàng ta mới buồn nôn, sáng nay chính vì thế mới hoãn lên triều. Vất vả lắm mới tiễn được người đi, hắn lại trở về trong điện khuyên Hoàng Thượng, đại khái chính là ý có bệnh thì sớm trị, đừng sợ thầy giấu bệnh, chẳng qua là nói uyển chuyển một chút.

Bùi Càn sẽ nghe lời hắn ư? Làm sao có thể?

Lúc Lý Trung Thuận nói, Bùi Càn ngồi đó đỡ trán, cũng không biết có nghe không. Một lúc sau, y nâng chung trà lên rót hai cái vào chén, đứng lên nói: "Tới Trường Hi cung."

Chuyện này, y muốn xác nhận lại một chút.

Khi Bùi Càn đến, Phùng Niệm đang ôm gối mềm nghe cung nữ đọc sách cho nàng, đương nhiên đây chỉ làm ra vẻ. Thực tế, nàng đang nhàn rỗi chat với thành viên trong group, nói mới tối qua đã dùng kỹ năng báo mộng của Vương Chính Quân ra dùng, cũng mặc lên cho y đồng cam cộng khổ, hôm nay vừa tới giờ ngọ liền thấy buồn nôn hai lần, không biết tình huống bên kia của y thế nào.

Lữ Trĩ: "Chắc chắn phát tác. Hẳn hắn cũng đã nghĩ đến, bằng không sao lại phái người sang đây xem tình huống của muội bên này? Tất nhiên là muốn chứng thực phỏng đoán."

Triệu Phi Yến: "Đáng tiếc không ảnh hưởng đến thị giác của Bùi Càn. Bây giờ muội không muốn thấy Niệm Niệm đờ người chút nào, chỉ muốn xem Bùi Càn nôn nghén."

Vạn Trinh Nhi: "Tỷ có thể nhìn chủ group rồi tưởng tượng ra dáng vẻ Hoàng Đế."

Bao Tự: "Phụt."

Tây Thi: "Bùi Càn che ngực nôn khan? Chỉ tưởng tượng thôi tỷ đã không được..."

Đát Kỷ: "Nếu tỷ là hắn, tỷ liền rót cho chủ group bát thuốc, cho cái thai này mất luôn!"

Đông Ca: "..."

Phùng Tiểu Liên: "..."

Phan Ngọc Nhi: "..."

Hạ Cơ: "Nên nói cái gì? May mắn Bùi Càn không có trong này."

Lữ Trĩ: "Độc cũng là tỷ độc đấy hồ ly tinh."

Dương Ngọc Hoàn: "Đát Kỷ tỷ tỷ, tỷ nói thêm hai câu liền bị cấm chat, đại khái đồ ăn sẽ được đưa tới cửa."

Trần Viên Viên: "Đát Kỷ tỷ tỷ còn muốn như vậy, sao Bùi Càn không nghĩ ra???"

Phùng Niệm: "Nếu không phải đề phòng hắn ra tay mới muội, cần gì làm thần tiên báo mộng? Chính vì thần tiên báo mộng, hắn liền làm ra liệu pháp cảm động. Hắn không dám làm ra hành động lơ là, Hoàng Đế cũng chỉ là □□ phàm thai*."

*ý nói người bình thường.

Đát Kỷ: "Muội và Bùi Càn thật đúng là trời đất tạo nên một đôi, đều cặn bã đến cảm động như thế."

...

Trò chuyện đến đây thì Bùi Càn tới.

Thông thường, Lý Trung Thuận sẽ không theo y đi vào. Bởi vì tình huống hôm nay đặc biệt, hắn cả gan theo vào, giải thích với Phùng Niệm: "Sáng nay, Hoàng Thượng không thoải mái, vừa rồi còn nói trong người khó chịu muốn nôn, cũng không cho nô tài mời Thái y, nhất định phải đến bên này với người. Mong Quý phi nương nương khuyên một chút."

Nghe lời