"Tiểu tử thối, thì ra ngươi ở đây!". Một âm thanh nộ hống giận dữ bỗng nhiên vang lên truyền vào quán trà.

Mọi người trong quán trà nghe được hướng về phía cửa nhìn lại, chỉ thấy trước cửa có hai nam nhân đứng đấy. Một người tay cầm một cái quạt xếp, y phục một bộ thư sinh. Bất quá, làn da hắn màu nâu vàng một bộ nông phu, cơ bắp cuồn cuộn trông rất không hài hoà. Môi dày mắt lớn, bộ dáng dữ tợn.

Người còn lại thì dáng vẻ như tùy tùng, khúm núm đứng phía sau hắn.

Khách nhân trong quán trà đồng loạt cùng nhìn về phía bàn của Trương Tống. Bởi tên thư sinh cơ bắp kia vừa la lên giận dữ, mắt nổi lửa, vừa nhìn chằm chằm bọn hắn.

Lý Thiên Lộ khẽ cau mày. Tiểu Hân ghé tai Trương Tống hỏi nhỏ: "Trương đại ca, người này tìm ngươi a?".

"Sao lại tìm ta? Trước giờ ta là một người tốt, vô cùng hiền lành, chưa từng chuốc oán kết thù với ai bao giờ". Trương Tống bất mãn.

"Chưa từng kết thù chuốc oán? Chỉ có hài tử mới tin lời này nha". Lý Thiên Lộ nhịn không được lên tiếng.

Giữa lúc này, Hoàn San bỗng mở miệng: "Ngươi là ai, sao lại nhìn chúng ta như vậy? Là có chuyện tìm chúng ta a?".

Thư sinh cơ bắp giận dữ đưa tay chỉ về phía Hoàn San : "Còn giả bộ không quen biết? Nói cho ngươi biết, chuyện hôm nay, ngươi có cầu xin ta cũng không tha thứ".

Hoàn San ngạc nhiên: "Bỗng dưng ngươi từ đâu nhảy ra nói lung ta lung tung. Cái gì cầu xin với tha thứ? Ta còn không biết tôn tính của ngươi".

"Ngươi giả bộ đã quên? Vậy hôm nay để ta nhắc lại cho ngươi nhớ. Bổn công tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tôn danh Ngưu Đại ". Thư sinh cơ bắp vỗ ngực hào hùng giới thiệu.

"A, ta đã nhớ ra rồi. Ngươi là Đại Ngưu?". Hoàn San vỗ trán, bộ dáng vừa sực nhớ ra.

"Đúng, ta chính là Đại Ngưu, ngươi không quên tên ta chứng tỏ...". Ngưu Đại gật đầu hừ một cái, nói được một nửa, chợt cảm thấy có gì đó không đúng...

Hắn liếc nhìn xung quanh quán trà, thấy mọi người bộ dáng phồng miệng nín cười, thì chợt hiểu ra. Hắn là Ngưu Đại, tiểu tử mặt trắng này lại gọi hắn là Đại Ngưu, chính miệng hắn cũng hùa theo đối phương. Vô tình biến mình thành trò cười cho mọi người xung quanh.



Tùy tùng bên cạnh Ngưu Đại thấy vậy, tức giận chỉ tay về phía Hoàn San: "Ngươi... ngươi...".

Ngưu Đại đưa tay ngăn tên tùy tùng một bộ kích động đang muốn tiến lên: "Chớ để đối phương kích động, chúng ta là người nho nhã, không phải là đại hán tử thô lỗ như hắn".

Tên tùy tùng gặp chủ nhân ngăn bản thân lại thì thầm thở phào một hơi, may mắn chủ nhân ngăn hắn lại, nếu không sẽ rất khó xử. Vừa rồi hắn làm ra vẻ kích động như vậy chỉ là để trợ uy, ghi điểm trước mặt chủ nhân mà thôi.

Những người trong quán trà thấy Ngưu Đại nói vậy thì thầm khinh bỉ. Ngươi nói ngược? Ngươi bộ dáng cơ bắp gân guốc, xấu xấu xí xí, mới là đại hán tử thô lỗ. Đâu như người ta, mặt ngọc da trắng, là một công tử tuấn tú phong hoa.

Hoàn San lúc này mỉm cười nói tiếp: "Ngươi muốn nói gì cũng được. Hôm nay ngươi tìm ta có chuyện gì? Là mời ta uống trà?".

Nhìn nụ cười của nàng, Ngưu Đại chợt giật mình. Sao bỗng nhiên trông tên tiểu tử này có phần xinh đẹp. Nhưng hắn rất nhanh hừ một cái, quay trở lại chính sự, gằn giọng: "Ngươi thực sự không nhớ?".

"Ngươi muốn nói chuyện gì a?". Hoàn San ngạc nhiên hỏi lại.

Gã tùy tùng bên cạnh Ngưu Đại nhanh miệng: "Còn là chuyện gì. Ngươi không phải trước đó ngang nhiên vỗ mông tiểu thiếp của công tử trước mặt hắn, còn ngang nhiên khiến công tử sập bẫy bị treo lên cây, không thể làm gì được chỉ có thể trơ mắt nhìn. Chuyện lớn như vậy, ngươi còn gì để nói, còn không mau tạ tội".

Bốp!

Gã tùy tùng đang nói hăng say, chợt đầu đau điếng, nguyên lai Ngưu Đại đứng bên cạnh không nhịn được nữa, thưởng cho hắn một quyền.

"Ta làm gì sai nha. Không phải người hầu mở miệng thay chủ nhân là chi lễ thường tình?". Gã tùy tùng bất mãn nghĩ thầm.

Lúc này, người trong quán trà không nhịn được nữa, ào ào phì cười, có người còn không kiểm soát được lỡ miệng phun trà vào mặt đồng bạn đối diện.


"Ha ha, cứ ngưu bức hống hống làm gì, nguyên lai là một nam nhân bất lực".

"Ngưu Đại là cái thá gì, nên đổi tên là Ngưu Lục còn hơn".

"Trâu đội nón xanh thì sao? Ngưu Lục Nón?".

"Còn hô hào cho thiên hạ biết. Rất thật thà! Tốt nha tốt nha!"

"Tên kia, sao ngươi phun trà vào mặt ta?".

"Ta nhịn không được, thông cảm a".

...

Tại bàn những người Trương Tống ngồi, mọi người cũng phì cười. Bất quá, Lý Thiên Lộ cùng Tiểu Hân nghe chuyện Hoàn San đùa giỡn nữ nhân nhà người ta, ánh mắt hai nàng nhìn Hoàn San liền có chút không dễ chịu. Nguyên lai là một tên hoa hoa công tử.

Trương Tống thì suy nghĩ khác. Vị nữ giả nam trang này chẳng lẽ có sở thích kỳ quái với người đồng giới? Hắn liền hỏi: "Ngươi có làm gì nữa không?".

Lý Thiên Lộ cùng Tiểu Hân không hẹn mà vẻ mặt kỳ quái đồng thời lườm hắn. Chẳng lẽ ngươi còn muốn nghe tận tình cái chuyện c**ng hi3p ấy?

Hoàn San biết mọi người có hiểu lầm, giải thích: "Vị cô nương kia vốn là nữ nhân nhà lành, bị hắn lần đầu bắt gặp giữa đường, c**ng bức ép thành thiếp, ta nhìn thấy liền ra tay giải cứu, tiện tay mới... vỗ một cái để chọc tức hắn mà thôi. Nào phải thê thiếp gì của hắn".

Lý Thiên Lộ cùng Tiểu Hân giật mình, nguyên lai hai người hiểu lầm người ta. Trương Tống thì thầm cảm thán, nữ nhân này vừa thông minh lại đủ ác độc, trước mặt một nam nhân vỗ mông nữ nhân hắn thích, còn không phải muốn dung nham sôi trào?

Trong đầu Trương Tống chợt hiện lên hình ảnh hai nữ tử. Người này vỗ mông người kia. Nhị nữ chơi lên thật vui. A, thật k1ch thích nha!


Bất quá, người khác lại không biết Hoàn San là nữ giả nam trang. Ngưu Đại mắng lớn: "Chuyện tốt của ta, ai cần ngươi nhúng tay? Sau khi lấy về, gạo nấu thành cơm, từ từ bồi dưỡng tình cảm, ta lại giàu có, kiểu gì nàng chẳng cam tâm nguyện ý hầu ta".

Trương Tống nghe vậy thầm nghĩ, với bộ dáng của ngươi, làm gì có nữ nhân nào sinh nổi tình cảm? Nếu đẹp trai như ta, may ra còn dễ dàng.

"Thôi được, đều là lỗi của ta. Ngươi muốn bao nhiêu tiểu thiếp, ta sẽ đền bù. Ta tuy không giàu có, nhưng cũng có thể mua được vài chục đầu trâu cái...". Hoàn San thở dài, bộ dáng hối lỗi.

"Ngươi chớ càn rỡ!". Ngưu Đại không ngốc đến nỗi không nghe ra ý đùa giỡn trong lời nói của Hoàn San, gầm lên giận dữ.

Tên tùy tùng bên cạnh hắn giật mình, lúc nãy người nào bảo ta không được để đối phương kích động? Lúc này ai mới là đại hán tử thô lỗ đây.

Lúc này, Ngưu Đại đã vung tay ném mạnh chiếc quạt xếp trong tay về phía Hoàn San.

Trương Tống từ đầu đã quan sát chiếc quạt này, thấy khung quạt nhô lên khác lạ, vội lên tiếng nhắc nhở: "Cẩn thận thiết phiến".

Hoàn San gặp Ngưu Đại ném quạt xếp trong tay về phía mình, cho rằng hắn chỉ là giận quá tiện tay vung ra, trông chiếc quạt vô hại, vốn định đưa tay đón đỡ thì nghe được tiếng Trương Tống cảnh báo. Nàng tuy không tin tưởng nam tử không mang tu vi này, nhưng cũng không muốn mạo hiểm, liền nhảy ra khỏi quỹ đạo bay của chiếc quạt.

Ngay sau đó, khung quạt bỗng dài ra thành các lưỡi đao nhỏ dài sắc nhọn. Bay qua nơi Hoàn San vừa đứng, chém bay mấy sợi tóc tung bay phía sau của nàng.

Quạt xếp giờ đã thành thiết phiến, bay theo một quỹ tích vô cùng ảo diệu, xoay một vòng sau đó bay trở về tay Ngưu Đại.




May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v